Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 3: Né tránh

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

Lâm Lan đi chưa xa thì nhìn thấy trưởng thôn Kim Phú Quý một tay đang cầm tẩu thuốc, một tay chắp sau lưng, chầm chậm đi dạo. Hằng ngày, dù sớm hay muộn, vị trưởng thôn này đều đi một vòng quanh thôn, nếu có chuyện gì còn kịp thời giải quyết. Vì vậy, thôn Giản Tây rất bình yên, Kim trưởng thôn mềm lòng không mềm tay khiến mọi người trong thôn vừa kính nể lại vừa có phần sợ. Lâm Lan thường nghĩ, nếu Kim trưởng thôn ở hiện tại, chắc chắn sẽ là một đảng viên ưu tú của Đảng Cộng Sản.

“Trưởng thôn khỏe chứ ạ.” Lâm Lan tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

Kim Phú Quý nheo mắt cười hắc hắc: “Lâm Lan hả, vừa lên núi hái thuốc à?”

“Hôm nay cháu không lên núi mà vào thành, chân bác gái đã hơn chút nào chưa ạ? Có cần cháu sang dán thảo dược thêm không?” Lâm Lan hỏi. Vợ trưởng thôn tháng trước leo thang để thay mẹt cho tằm, không cẩn thận té xuống, bị gãy xương bắp đùi, nhờ Lâm Lan chữa trị cho. Kim Phú Quý rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra mấy vòng khói, cười cười nói: “Làm phiền cháu băng thảo dược, hôm nay bà ấy đã đỡ hơn chút, có thể xuống giường được rồi.”

“Như vậy thì tốt rồi, tuy nhiên vẫn phải cẩn thận đấy ạ, không nên vận động mạnh.” Lâm Lan có ý tốt dặn dò, gân cốt bị động phải nghỉ ngơi một trăm ngày, đây không phải chuyện đùa, nếu không sẽ để lại di chứng.

Kim Phú Quý cười híp mắt, quơ quơ tẩu thuốc tỏ ý biết rồi. Sau khi từ biệt trưởng thôn, Lâm Lan đi tới cổng thôn, mới vừa bước lên cầu đá, thấy đối diện một đám vịt đi nghênh ngang chắn đường nàng, Lâm Lan đành phải bước qua một bên nhường cho đại quân vịt đi trước.

“Lâm Lan, cô vào thành à?” giọng bà thím vang lên như chuông đồng, vừa mở miệng đã khiến đàn vịt chạy nháo nhác, còn tưởng rằng chủ nhân chê bọn chúng đi chậm, có con vịt còn chạy lảo đảo suýt thì ngã vào người Lâm Lan.

Lâm Lan vội co chân về, ngượng ngùng cười với bà thím kia: “Thím Kim, hôm nay tự mình đi lùa vịt sao?”

“Bảo Trụ vào thành nên ta đành đi lùa vịt, ai dà, nhắc tới Bảo Trụ nhà ta, hôm nay không làm gì, tự nhiên đòi đi bán trứng vịt. Lâm Lan, cháu vào thành, thuận đường đến chợ ở thành Tây xem Bảo Trụ nhà ta một chút nhé, mắng hắn mấy tiếng, tránh để hắn lại mang cả rổ trứng vịt về nhà”. Thím Kim nhờ vả.

Lâm Lan gật đầu, Bảo Trụ năm nay mười chín tuổi, người cũng khá cao lớn, không biết hắn nghĩ gì, trong thôn còn nhiều cô nương vậy mà lại nhìn trúng Lâm Lan nàng. Nàng lên núi hái thuốc, hắn liền lên núi đốn củi, nàng vào thành bán thuốc, hắn liền vào thành bán trứng vịt. Vì thế, mỗi lần Lâm Lan ra khỏi nhà không hề cố định một giờ nào cả, cũng không có địa điểm cụ thể, để không người nào nhìn ra quy luật. Thế nhưng, người nhà Bảo Trụ rất thông minh, mỗi lần đều cố ý nhìn xem Lâm Lan đi hướng nào để tạo điều kiện cho hai người gặp nhau. Lâm Lan dùng đầu ngón chân nghĩ, khẳng định lúc này Bảo Trụ đang ôm một giỏ trứng vịt ngồi ở ven đường vào thành đợi nàng.

“Dạ được.” Lâm Lan miễn cưỡng đáp ứng, thật ra Bảo Trụ kia thì biết bán trứng cái nỗi gì, căn bản là đang chờ nàng đi vào thành. Lâm Lan tính toán, đi đường nào mới có thể tránh Bảo Trụ. Nàng không muốn có một cái đuôi lẵng nhẵng theo sau, càng không muốn phải suốt ngày ăn trứng vịt, xào còn đỡ, luộc thì khó mà nuốt nổi. Nghĩ đến Bảo Trụ ân cần đưa trứng cho mình, Lâm Lan không nhịn được có cảm giác buồn nôn.

Lâm Lan đứng ở cổng thôn suy nghĩ hồi lâu, quyết định vòng qua đường thôn Nguyên Đông, mặc dù đường đi dài thêm bốn, năm dặm nhưng còn hơn là phải đồng hành với Bảo Trụ.

Phong cảnh thôn Nguyên Đông khác xa thôn Giản Tây. Thôn Giản Tây là đất trồng dâu nuôi tằm, còn thôn Nguyên Đông lại là đất vườn trồng cây ăn quả, hằng năm vào mùa nay, hoa đào đua nhau nở, sắc hồng tím say đắm lòng người.

Cân nhắc một hồi, có thể ngắm cảnh đẹp như thế, đi thêm bốn năm dặm đường cũng không đáng bận tâm. Lâm Lan bừng bừng khí thế hướng thôn Nguyên Đông đi, khi tới khe núi, nàng nhất thời cảm thán, những thảm hoa đào hồng phớt chút tím như trải rộng tới tận chân trời, phủ kín thôn Nguyên Đông, cảnh vật như hòa tan sắc xuân vào trời đất, ngay cả không khí cũng như nhuốm vị ngọt thơm của hoa, thật là bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian. Lâm Lan cảm thán, tiếc rằng trên tay không có máy chụp ảnh, bằng không, có thể lưu lại cảnh sắc xinh đẹp này.

Đắm mình trong vườn đào hơn nửa canh giờ, Lâm Lan nhận thấy sắc trời không còn sớm, nếu không nhanh chóng lên đường sẽ quá giờ cơm, không thể làm gì hơn là thu hồi sự lưu luyến, cấp tốc lên đường. Ra khỏi thôn Nguyên Đông là một con đường nhỏ, chỉ vừa một xe ngựa đi qua. Ruộng hai bên đường rực rỡ màu vàng của hoa cải, đôi lúc có những đàn bướm thi nhau bay lượn, vài cụ già dắt trâu đi phía ven bờ ruộng, cảnh tượng vô cùng thanh bình yên ả. Đắm mình trong cảnh sắc êm ả như vậy, tâm tình Lâm Lan rất thoải mái, vừa đi vừa hát một khúc hát nho nhỏ.

“Tú tài ca ca, đồng ý đến nhà ta làm thầy giáo đi, có gì không tốt đâu? Nếu ngại tiền công ít thì có thể thêm mà… Đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày…”

Phía trước truyền đến một giọng nói ngọt như đường, Lâm Lan giương mắt nhìn lên, dưới gốc cây nhãn ven đường, một thiếu nữ đang bám lấy Lý tú tài không tha, bên cạnh đấy còn có ba bốn nha hoàn vây quanh hai người thành một vòng tròn. Mặt Lý tú tài như mếu, muốn đẩy mà không được, sợ dùng lực mạnh thì mạo phạm, chửi ầm lên thì không được, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn sớm nhuộm đỏ,không biết vì tức giận hay lúng túng, càng nhìn lại càng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn trêu chọc.

Nói đến Lý tú tài này cũng khá bí ẩn, là một kẻ quái dị, không ai biết hắn ở đâu đến, cũng không biết hắn là tú tài ở đâu, chỉ biết rằng ba năm trước đây, phía sau núi thôn Giản Tây có thêm một ngôi mộ, một ngôi nhà tranh đơn giản cũng được dựng lên cùng lúc. Lý tú tài ngụ tại nơi đó, trông coi phần mộ ba năm, giúp người quanh đây viết thư, câu đối… đổi lại mấy món tiền nhỏ. Lâm Lan khá tò mò, một người như hắn trải qua ba năm sống ở đây ra sao. Căn nhà tranh kia, Lâm Lan đã có lần đi vào, đơn sơ tới mức không thể đơn sơ hơn nữa, trong nhà ngoài một tấm phản để nằm, chỉ có thêm một bếp lò nhỏ, một chồng sách đã cũ, thật sự là quá nghèo, ngay cả nhà của tên ăn mày cũng khá hơn nhà hắn. Tuy nhiên, nhà cửa lại rất sạch sẽ, không có một hạt bụi, điểm này giống với con người Lý tú tài kia, mặc dù quần áo giản dị nhưng không hề có vết bẩn.

Đó là vào mùa hè năm ngoái, Lâm Lan vào núi hái thuốc, gặp Lý tú tài bị rắn độc chặn đường, nàng phi con dao thái thuốc qua, chém đứt đầu rắn độc, Lý tú tài thấy rắn độc chết rồi, hững hờ đi tới bên xác con rắn, kết quả là bị răng nanh bập vào tay một cái… Nếu không phải nàng y thuật cao minh, mỹ nam như hắn sớm đã xuống làm bạn với diêm vương rồi. Nàng tốt bụng chiếu cố hắn mấy ngày, cuối cùng ngay cả một câu cảm ơn cũng không được, nghĩ đến chuyện này, Lâm Lan lại tức khí, nàng giúp một con chó gãy chân trong thôn, con chó kia cũng còn biết ơn, lần nào thấy nàng cũng liều mạng vẫy đuôi mong lấy lòng. Mắt thấy Lý tú tài bị nữ nhân đùa giỡn, Lâm Lan bấm bụng tính toán coi như không thấy gì. Mặc dù nàng học y, trị bệnh cứu người là đạo lý hiển nhiên, nhưng chuyện cứu mỹ nam khỏi tay sắc nữ không có trong vòng phạm vi đạo đức nghề nghiệp của nàng. Bất quá, nàng cũng không nhịn được hành vi không biết xấu hổ của nữ nhân kia, liền khinh bỉ liếc qua đám người đó một cái, nàng giả bộ không nhìn thấy đơn giản vì không muốn gây chuyện, nhưng người ta lại làm bộ như không thấy nàng, càng tỏ ý bỡn cợt Lý tú tài, chỉ thiếu nước lột trần hắn ra. Thật không biết sự xấu hổ biến đâu mất rồi.

“Lâm cô nương…” Lý tú tài gấp giọng gọi nàng.

Lâm Lan dừng bước lại, chậm rãi xoay người, đối diện với nàng là đôi mắt đầy ý cầu khẩn chờ mong của Lý tú tài.

Chọn tập
Bình luận