Ngày hôm nay Ngân Liễu và Như Ý theo hầu nhị thiếu phu nhân ra ngoài, Bạch Huệ làm xong bổn phận hằng ngày liền ở trong phòng thuê thùa may vá. Trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, hôm nay Cẩm Tú cũng rảnh rỗi, chạy tới giúp Bạch Huệ thêu thùa. Gấm vóc màu xanh đen, khâu một lượt da lạc đà mượt mịn bên trong, rất ấm áp.
“Bạch Huệ tỷ, ta nói nha, trong số những nha hoàn chúng ta, tỷ là khéo tay nhất.” Cẩm Tú hâm mộ nói.
Miệng Bạch Huệ nở nụ cười khổ, khéo tay có ích lợi gì? Nàng giúp thiếu gia làm áo bông, làm giầy, làm vớ, mỗi lần thiếu gia mặc vào đều… cảm ơn phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân nói: “Là Bạch Huệ làm, cảm ơn ta làm chi?”
Nhưng thiếu gia chỉ nhìn nhị thiếu phu nhân cười, ánh mắt nhu tình, phảng phất như trên thế giới này chỉ có nhị thiếu phu nhân mới xứng đáng được thiếu gia yêu thương…
Nàng ảm đạm rời đi, thiếu gia vẫn không hay biết. Rất nhiều năm trước, nhưng không phải bộ dạng này, khi đó, nhị thiếu gia nói… trong phòng này có Tử Mặc cùng ngươi, ta an tâm. Tâm Bạch Huệ đau đớn như bị kim châm.
“Ta nghe nói, xuân sang, trong phủ chuẩn bị cho một nhóm nha hoàn đến tuổi xuất phủ hoặc là tìm người phù hợp…” Cẩm Tú không chú ý tới ánh mắt ưu thương của Bạch Huệ, ngồi nghịch lông lạc đà.
Bạch Huệ đột nhiên tỉnh người, giọng nói kinh hoảng: “Thật không?”
“Ta nghe bên Thúy Chi nói, Thúy Chi nghe được từ tỷ tỷ cô ta, chắc là sự thật, hơn nữa còn cả đám nha hoàn, mama không được việc cũng cho đi cả.” Bạch Huệ bất an, sang năm nàng hai mươi rồi, văn tự bán người của nàng là bán đứt, cả đời là nô tài Lý gia, tự nhiên sẽ không đuổi về nhà, nàng cũng không có nhà mà về, như vậy khả năng nhất là tìm người để gả đi, tìm một gã sai vặt ngoại viện hoặc là kẻ hầu trong phủ.
“Ta đây thì không biết thế nào?” Bạch Huệ thất thần, ảm đạm nói.
Cẩm Tú lúc này mới nhớ tới Bạch Huệ cũng đã đến tuổi, trêu ghẹo: “Bạch Huệ tỷ lo lắng cái gì, nhị thiếu phu nhân chắc chắn không bạc đãi tỷ đâu.”
Như thế nào mới là không bạc đãi? Nhị thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia tình cảm nồng cháy, trong mắt nào có lưu tâm người bên cạnh là nàng, nàng còn có con đường nào nữa?
Từ lúc nàng vào Lạc Hà trai là đã nghĩ sẽ không có ngày rời đi, nàng rất có lòng tin, bởi vì ám hiệu của Diệp phu nhân quá rõ ràng, sau này sẽ cho nàng làm hầu ngủ, bởi vì nhị thiếu gia, nàng đã chờ đợi, nhưng là, phu nhân đi, nhị thiếu phu nhân tới, hết thảy đã thay đổi.
“Ta nói này, Bạch Huệ tỷ đem hết tâm tư mình đặt vào chiếc áo cho nhị thiếu gia rồi này.” Cẩm Tú cười ha ha nói.
Bạch Huệ lúng túng: “Nha đầu chết tiệt, để ta dán miệng muội vào, nói nhảm.”
Cẩm Tú cười nói: “Sao là nói nhảm? Đại thiếu gia chẳng phải là muốn Lục Ỷ tỷ làm hầu ngủ sao, trong viện ta, trừ Bạch Huệ tỷ, ai có thể có tư cách này?”
Lục Ỷ làm hầu ngủ là chuyện không lâu trước đó, là đại thiếu phu nhân cho nói ra, để chế trụ tâm tư đại thiếu gia. Nhưng nhị thiếu phu nhân căn bản không phải làm như vậy, trong lòng nhị thiếu gia chỉ có nhị thiếu phu nhân, rồi lại nói, mặc dù nhị thiếu phu nhân có lòng chọn cho nhị thiếu gia một nha đầu hầu ngủ thì cũng sẽ không chọn đến nàng, nếu không phải Ngọc Dung thì sẽ là Ngân Liễu, hai người đó là nhị thiếu phu nhân mang đến, rất được lòng nhị thiếu phu nhân.
Sắc mặt Bạch Huệ trầm xuống, nghiêm túc nói: “Lời không cần thiết thì đừng nói, cẩn thận nhị thiếu phu nhân nghe được mất hứng, chủ tử có tính toán của chủ tử, thân làm nha hoàn như chúng ta không thể suy đoán tâm tư chủ tử.”
Cẩm Tú le lưỡi: “Ta chỉ là không muốn Bạch Huệ tỷ rời đi thôi mà.”
Ngoài phòng, Ngọc Dung định tới mượn mấy thứ lẳng lặng xoay người rời đi. Lời nói của Bạch Huệ rất có chừng mực nhưng tâm tư Bạch Huệ, trong viện này, ai mà không biết rõ? Đây không phải là lo lắng nhị thiếu phu nhân có đáp ứng không mà căn bản là nhị thiếu gia không có loại tâm tư này, cho tới giờ nhị thiếu gia chưa từng để mắt tới Bạch Huệ. Xem ra phải nhắc nhở nhị thiếu phu nhân một tiếng, không nên quá chú tâm vào chuyện ở tiệm thuốc, phải an trí người trong viện tốt trước đã.
Hôm nay Lý Minh Doãn cố ý trở về phủ sớm, muốn biết Lâm Lan đi gặp bên cung ứng dược liệu thế nào.
Nhưng về Lạc Hà trai, Vân Anh nói, nhị thiếu phu nhân vẫn chưa về. Lý Minh Doãn liền định đi Dật Hương Cư, Đông Tử cười nói: “Nhị thiếu phu nhân hẹn họ giờ cơm trưa, tới giờ chắc là xong rồi, sợ là bận rộn đi chuyện khác, không bằng nhị thiếu gia ngồi ở nhà một lúc thì chắc nhị thiếu phu nhân cũng về.”
Lý Minh Doãn nghĩ nghĩ, cảm thấy Đông Tử nói có lý liền trở về phòng chờ đợi. Bạch Huệ nghe nói nhị thiếu gia trở về, vội vàng đi qua hầu hạ, lại thấy Ngọc Dung đã hầu hạ rồi, đang chuẩn bị cho nhị thiếu gia thay y phục.
Bạch Huệ vội nói: “Ngọc Dung, để ta, cô vào châm trà đi, nhị thiếu gia mấy hôm nay nóng trong người, đừng châm Bích Loa Xuân, đổi là trà hoa cúc.”
Vừa nói vừa giúp nhị thiếu gia cởi đai lưng, giúp hắn thay quan phục ra. Ngọc Dung nghiêm mặt, nhìn Bạch Huệ khéo léo cởi đai lưng cho nhị thiếu gia, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị không thoải mái, chỉ cần không có nhị thiếu phu nhân ở đây, Bạch Huệ nghiễm nhiên trở thành người đắc ý bên nhị thiếu gia.
“Nhanh đi đi.” Bạch Huệ thấy Ngọc Dung im lặng thì ôn tồn thúc giục.
Ngọc Dung chớp mắt, bước nhanh ra ngoài. Bạch Huệ nhìn Ngọc Dung đi dịu dàng cười một tích, tay cầm lấy áo bông, thuần thục mặc vào cho nhị thiếu gia. Tay khẽ vuốt ve nhẹ trên mỗi nếp nhỏ trên áo.
“Nhị thiếu gia, tóc bị rối một chút rồi ạ, để nô tỳ giúp nhị thiếu gia chải lại.”
Lý Minh Doãn không nói gì, tỏ vẻ đồng ý, cũng không cảm thấy có gì bất ổn, ngày thường Bạch Huệ vẫn luôn tỉ mỉ chu đáo như vậy.
Ngọc Dung bưng trà tới thì thấy Bạch Huệ đang chải đầu cho nhị thiếu gia, trong lòng buồn bực, đầu tóc nhị thiếu gia vẫn chỉnh tề, sao phải chải lại? Vì nghe được những lời lúc trước, giờ Ngọc Dung thấy Bạch Huệ làm bất cứ điều gì cũng cảm thấy Bạch Huệ có dụng ý khác.
“Nhị thiếu phu nhân ra ngoài vào giờ nào?” Lý Minh Doãn bưng trà khẽ nhấp một ngụm, hỏi.
“Nhị thiếu phu nhân tới buổi trưa mới ra cửa, vốn định ra ngoài sớm nhưng đại thiếu phu nhân không khỏe nên qua bên đó một chút.” Bạch Huệ vừa chải đầu vừa đáp.
Lý Minh Doãn khẽ nhíu mày, Nhược Nghiên lại không thoải mái? Một tháng này đã mời Lâm Lan qua đó vài lần rồi.
“Có nói bị bệnh gì không?” Lý Minh Doãn tùy miệng hỏi.
“Cái này… nô tỳ không biết, nhị thiếu phu nhân chưa nói.”
Bạch Huệ búi tóc lên rồi dùng một dây gấm xanh thắt lại, một búi tóc ở chính giữa đầu, không cao không thấp, ngay cả nhị thiếu phu nhân đều nói, tóc nhị thiếu gia chỉ có Bạch Huệ búi là đẹp nhất, Bạch Huệ cảm thán trong lòng, nếu có thể búi tóc cho nhị thiếu gia cả đời thì đã tốt lắm rồi.
“Ta đọc sách một chút, các ngươi lui ra đi.” Lý Minh Doãn đặt chén trà xuống.
Bạch Huệ vội vàng đi lấy cuốn sách nhị thiếu gia đọc dở đặt nhẹ lên án kỷ, sau đó ôn nhu hỏi: “Hôm nay phòng bếp làm cháo quế bát bảo, nhị thiếu gia có muốn lót dạ một chén không?”
Bạch Huệ hỏi như vậy Lý Minh Doãn mới cảm giác đói bụng lắm rồi, hôm nay hắn dùng bữa cùng Hoàng Thượng, một bữa cơm thịnh soạn như vậy chỉ nhìn đã no rồi, không ăn được nhiều lắm.
“Cũng được.”
Trên mặt Bạch Huệ nở nụ cười vui vẻ: “Nô tỳ đi bưng tới cho nhị thiếu gia.”
Ngọc Dung nhìn Bạch Huệ vui vẻ rời đi, sắc mặt trầm xuống vài phần.
Giờ phút này Lâm Lan đang ngồi xe ngựa về nhà, chuyện thương nghị thu mua dược liệu vô cùng thuận lợi, giá cả vừa phải, không bởi vì nàng mới mở cửa hàng mà rao giá trên trời, mấu chốt là nàng được đảm bảo cung cấp đầy đủ dược liệu, đúng thời hạn, đúng chỗ.
Một bữa cơm giải quyết xong một việc đại sự, vốn định sớm về phủ nhưng ra ngoài Dật Hương Cư thì đụng phải một người, chính là người lần trước gặp khi đi làm đại phu rong trên đường, vị đại phu trẻ tuổi nọ. Tinh tế thấy những người cung ứng dược liệu kia hết sức khách khí với người này, mở miệng một tiếng là tung hô, nàng lặng lẽ hỏi một người mới biết hắn là thiếu gia Đức Nhân Đường, danh chấn kinh thành, thiếu niên y học tài hoa – Hoa Văn Bách.
Hoa Văn Bách có mặt ở chỗ này, mục đích là gì Lâm Lan có thể đoán được. Trong kinh thành chỉ chốc lát có một nhà mở tiệm thuốc lớn, hơn nữa lại gần Đức Nhân Đường, là thiếu gia Đức Nhân Đường, nhất định phải tới quan tâm một chút. Hoa Văn Bách nhìn thấy nàng, có chút kinh ngạc: “Thì ra là hiền đệ.”
Quên nói, hôm nay Lâm Lan giả trang nam tử, đại diện cho nhị thiếu phu nhân Lý phủ đi thương lượng chuyện quan trọng..
“Vâng đúng vậy, thật là có duyên.” Lâm Lan cười miễn cưỡng nói.
Hoa Văn Bách nói: “Mời không bằng vô tình gặp được, không bằng cùng uống một chén đi.”
Lòng dạ Lâm Lan biết rõ, Hoa Văn Bách muốn thăm dò tin tức từ nàng, mà nàng thì rất có hứng thú với Đức Nhân Đường, vì vậy nàng cho lão Ngô về trước, để cho bọn Ngân Liễu đứng ở dưới cửa hàng đợi mình, chỉ đem theo Văn Sơn.
Hai người đến một quán trà gần đó uống trà. Vốn định thăm dò chút ít về tin tức A Giao, không ngờ hai người càng hàn huyên lại càng hợp ý, từ chuyện y thuật của nhị thiếu phu nhân tới những phương pháp trị liệu, tất cả mọi chuyện về y thuật đều được đem ra trò chuyện. Lâm Lan đã lâu chưa cùng nhân sĩ trong nghề thảo luận, càng nói càng hăng say.
Thoáng một cái đã qua hai canh giờ mà vẫn chưa thỏa mãn.
“Nhị thiếu phu nhân nhà ta vẫn còn chờ ta về thông báo kết quả, xin cáo từ.” Lâm Lan xem trời không còn sớm, vội vàng cáo từ.
Hôm nay Hoa Văn Bách cũng rất cao hứng, vốn chỉ là nghĩ đến xem thử thời vận, xem vị nhị thiếu phu nhân lý gia trong truyền thuyết thế nào, không nghĩ lại gặp được tiểu huynh đệ, trò chuyện với nhau thật vui, xem ra vận khí không tệ, liền nói: “Ta và đệ nhất kiến như cố*, chỉ hận gặp nhau quá muộn, hi vọng ngày khác có thể gặp lại, hoan nghênh đệ tới Đức Nhân Đường làm khách, muốn giúp đỡ gì xin cứ nói với vi huynh, vi huynh nhất định giúp đỡ.”
(*Nhất kiến như cố: vừa gặp như đã quen thân.)
Ấn tượng lần trước của Lâm Lan về Hoa Văn Bách không tệ, biết hắn là người phúc hậu, quả nhiên nhân tâm nhân thuật, bất quá tiệm thuốc của nàng khai trương, nhất định có ảnh hưởng tới việc làm ăn của Đức Nhân Đường, hơn nữa nàng còn muốn đoạt tư cách cống nạp A Giao, vẫn nghe đồng hành là oan gia, làm sao hắn lại không có chút đề phòng?
Nhìn nàng bối rối, Hoa Văn Bách cười nhạt, ánh mắt chân thành, ngôn ngữ thành khẩn: “Lâm Phong hiền đệ không phải khó xử, nếu kê đơn bốc thuốc đơn thuần thì cửa hàng sẽ vì lợi ích của cửa hàng, nhưng vi huynh không nói về chuyện tới, hiền đệ không giống như thế, đệ và nhị thiếu phu nhân nhà đệ có chân tài thực học, cõi đời này có thể gặp được một vị lương y như hai người là để hàn huyên, để có thể cứu giúp nhiều người, vi huynh vui mừng còn chưa kịp ấy chứ.”
Lâm Lan có chút xấu hổ, cõi đời này vẫn còn có người quang minh lỗi lạc, hành sự không vụ lợi, tỷ như sư phụ của nàng – Hồ đại phu, tỷ như vị công tử trước mắt này…