Hôm sau, Lý Minh Doãn đi nha môn sớm, Đinh Nhược Nghiên sai người tới hỏi Lâm Lan lúc nào đi Trần phủ, muốn cùng Lâm Lan đi chúc mừng, Lâm Lan không biết Minh Doãn lúc nào có thể trở về, hẹn là xế chiều cùng đi.
Tới hôm sau Diệp Đức Hoài mới biết “việc tốt” hôm qua Diệp Hinh Nhi làm, Minh Doãn sai người tới hỏi hôm qua tìm hắn chuyện gì, gọi Thường Thắng tới hỏi mấy câu, cái gì cũng đã rõ. Diệp Đức Hoài tức thiếu chút tức giận ngất xỉu. Không nghĩ tới nữ nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, làm ra loại chuyện vô sỉ này, việc này bảo hắn giấu mặt vào đâu? Diệp Đức Hoài định dùng gia pháp, cho dù đánh chết nữ nhi cũng không để cho nữ nhi khiến mình mất hết mặt mũi.
Diệp Hinh Nhi đối mặt phụ thân tức giận, không hề sợ hãi, chỉ là một mặt bi thương: “Phụ thân, phụ thân đánh chết nữ nhi đi, nữ nhi sống như vậy không bằng chết.”
Diệp Đức Hoài tức giận mắng: “Đồ không biết liêm sỉ ngu xuẩn, còn dám nói sống không bằng chết? Chẳng lẽ con nhìn chưa ra, biểu ca con không có chút lòng dạ nào với con, nếu nó có chút tâm tư nào, cha sớm đã thay con làm chủ.”
Diệp Hinh Nhi khóc ròng nói: “Biểu ca trước kia không phải như thế, nhất định là do biểu tẩu, chị ta là một nữ nhân ghen tuông.”
“Phi! Con đừng có ở đây tự mình đa tình nữa, khăng khăng một mực, con không xấu hổ, cha xấu hổ thay con.” Diệp Đức Hoài tức xanh mặt, cầm roi lên.
Diệp Hinh Nhi không trốn cũng không khóc, chỉ cắn môi dưới, nước mắt rơi như mưa, âu sầu nói: “Là nữ nhi không biết liêm sỉ, hết thảy là lỗi của nữ nhi, nhưng nếu không phải năm đó phụ thân cùng mẫu thân nói một câu nói đùa, nữ nhi đã không nổi lên phần tâm tư này.”
Diệp Đức Hoài ngớ người, năm đó là thời điểm Minh Doãn trở về Phong An, hắn cùng Vương thị đã nói, đem Hinh Nhi gả cho Minh Doãn. Thật sự thì hắn rất thích Minh Doãn, đáng thương Minh Doãn không có mẹ, có một người cha thì không đáng tin cậy. Có điều năm đó Minh Doãn còn muốn giữ hiếu với mẹ, Hinh Nhi tuổi còn nhỏ, đã nghĩ đợi sau ba năm hiếu kỳ của Minh Doãn xong sẽ nói lại chuyện này, không nghĩ tới Minh Doãn đem theo Lâm Lan trở lại, chuyện này đành phải thôi.
“Phụ thân, nữ nhi cũng không muốn như vậy. Nhưng mà nữ nhi không quên biểu ca được, không quản được tim của mình, nữ nhi không dám phiền nhiễu phụ thân, nữ nhi sẽ tự vẫn, để cho phụ thân bớt lo, nữ nhi cũng có thể giải thoát.” Diệp Hinh Nhi khóc bò dậy lao tới cây cột.
Diệp Đức Hoài tức thì tức, nhưng khi nhìn nữ nhi muốn tìm cái chết, luống cuống hét: “Mau cản nó lại, cản nó lại…”
Quản gia tay mắt lanh lẹ, lôi tiểu thư lại, nhưng Diệp Hinh Nhi vẫn đụng phải cây cột, nhất thởi máu chảy đầm đìa, ngất đi.
Tình hình hỏng bét, đại phu tới cầm máu bôi thuốc, Diệp Đức Hoài ảo não liên tục dậm chân: “Oan nghiệt, oan nghiệt…”
Lý Minh Doãn từ Trần phủ trở lại, biết Diệp gia xảy ra chuyện, hắn kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Hinh Nhi quyết tuyệt như thế, không khỏi mờ mịt. Nhưng nếu Diệp Hinh Nhi thực sự chết, tâm hắn có thể an ổn sao? Dù sao cũng là biểu huynh muội, không có tình yêu nam nữ, vẫn còn một phần thân tình.
Lâm Lan vốn không muốn quản chuyện này, nhưng khi nhìn thấy Minh Doãn tâm sự nặng nề, liền hỏi thăm một chút, xem ra Diệp Hinh Nhi tìm chết đã đánh trúng Minh Doãn! Một nữ nhân si tình như vậy, nếu mê luyến không phải là trượng phu của nàng, Lâm Lan có lẽ sẽ đồng tình với cô ta. Nhưng người ta yêu hết lần này tới lần khác là trượng phu của nàng, cho dù nàng đồng tình tới mức nào đi nữa, cũng không thể chia sẻ trượng phu của mình, tư tưởng của nàng chưa đạt tới cảnh giới cao như vậy. Lâm Lan cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết. Lâm Lan còn đang suy nghĩ đối sách, nghĩ tới có phải đi tìm Diệp Hinh Nhi nói chuyện một chút không thì không ngờ đại cữu gia tới tìm nàng trước. Ngồi ở trong tiền sảnh, Lâm Lan nhìn đại cữu gia có vẻ ngượng ngùng, muốn mở miệng lại thôi, liền đoán được bảy tám phần, hơn nữa đại cữu gia cũng biết hôm nay Minh Doãn thượng triều, không ở nhà, rõ ràng chính là đến tìm nàng, sợ là đại cữu gia đau lòng con gái của mình, muốn cùng nàng nói yêu cầu không an phận.
Trong lòng Lâm Lan tràn đầy oán thầm, ngoài mặt thì im lặng, chờ đại cữu gia mở miệng với nàng thế nào.
“Cậu cả, hôm qua cháu dâu và Minh Doãn vừa nói chuyện, nói sáng mai đưa lễ Trung thu qua cho cậu. Chúng cháu chưa qua thăm cậu, cậu đã đến gặp cháu dâu, khiến cháu rất áy náy!”
Lâm Lan không nói một chữ tới chuyện Diệp Hinh Nhi, coi như không biết gì.
Trong lòng Diệp Đức Hoài khổ sở, ngượng ngùng nói: “Cháu dâu hôm nay là phụ nữ có thai, hết thảy lấy thân thể làm trọng, những thứ nghi thức xã giao thì miễn đi!”
Trong lòng Lâm Lan tự nhủ, cậu cũng biết hôm nay ta có thai, vậy còn tới cửa làm ta tấm tức?
“Cậu cả yêu thương cháu dâu, cháu dâu không thể không biết lễ nghi.” Lâm Lan mỉm cười nói. Trà đã uống bốn năm chén, Lâm Lan không hề hỏi chuyện Hinh Nhi, Diệp Đức Hoài không tìm được thời cơ thích hợp mở miệng, chuyện kia bị đè nén trong lòng, hắn biết rõ, chuyện này chỉ có thể là Lâm Lan gật đầu mới được, cùng Minh Doãn nói chuyện sẽ không có kết quả gì. Đời này hắn ít cầu người, cái gì a dua nịnh hót, ăn nói khép nép… hắn không quen, chỉ có thể nói thẳng, duy chỉ có chuyện này, thật khó để hắn mở miệng. Nhưng sau khi Hinh Nhi đập đầu vào cột, thuốc không uống, cơm không ăn, một lòng muốn chết, hắn há có thể trơ mắt nhìn nữ nhi hành hạ chính mình như ậy. Hỏng bét chính là Vương thị không có ở đây, chỉ có thể tự mình ra tay, đành vác tấm mặt mo này van xin một lần.
“Lâm Lan! Cháu nói xem, cậu đối với cháu thế nào?” Diệp Đức Hoài cắn răng, hỏi.
Lâm Lan ngây ngốc, cười nói: “Cậu cả cớ gì hỏi cháu như vậy?”
Diệp Đức Hoài kiên trì nói: “Lâm Lan à! Cậu đang gặp phải vấn đề khó khăn, thật không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Lâm Lan giả bộ hồ đồ, ân cần hỏi: “Là chuyện làm ăn sao?”
Diệp Đức Hoài nhìn Lâm Lan, quyết định chắc chắn, nói: “Là chuyện Hinh Nhi.”
“Biểu muội làm sao?” Lâm Lan tiếp tục giả vờ nhưng tâm tâm đã chìm xuống, đại cữu gia vẫn mở miệng.
“Biểu muội cháu… Aiz! Tâm tư của nó cháu cũng biết, không biết kiếp trước ta đã làm gì mà sinh ra nghiệp chướng như vậy, nhưng nó là cốt nhục của ta, ta không thể trơ mắt nhìn nó chết đi.” Diệp Đức Hoài buồn bã nói.
Lâm Lan mặc nhiên, đại cữu gia yêu thương con gái nàng có thể hiểu được, nhưng ai sẽ hiểu tâm tình của nàng đây?
“Lâm Lan, cậu đến đây gặp cháu vì con gái của mình. Cậu biết cháu và Minh Doãn thật vất vả mới có hôm nay, thật sự là Hinh Nhi đáng giận, Lâm Lan, cháu nể mặt cậu, cho Hinh Nhi một con đường sống đi!” Diệp Đức Hoài làm khó nói.
Lâm Lan giật mình nói: “Cậu cả cớ gì nói ra lời ấy, sinh tử biểu muội Hinh Nhi sao lại liên quan tới cháu?”
Diệp Đức Hoài biết Lâm Lan không phải là nữ nhân đơn giản, hắn dám đánh cuộc, từ lúc mình vào cửa, Lâm Lan đã biết mục đích đến đây của hắn, kiên trì nói: “Thật ra, trước khi cháu xuất hiện, nhị lão Diệp gia cùng ta đều có ý gả Hinh Nhi cho Minh Doãn, Hinh Nhi đã sớm biết tâm tư các trưởng bối, nhưng sau này Minh Doãn dẫn cháu về nhà, chúng ta đã bỏ ý nghĩ này, nhưng Hinh Nhi đã động tình với Minh Doãn, ban đầu nó chết sống không chịu gả đi Nguyễn gia, là ta ép buộc nó phải gả… Ta cho là nó gả cho người khác, sẽ chết tâm, không nghĩ tới… Aiz! Hinh Nhi cũng là đáng thương, nó nói, chỉ cần có thể sống bên cạnh Minh Doãn, cho dù là làm thiếp cũng nguyện ý, nếu nó đã cam nguyện như thế, ta cũng không thể nói gì hơn, Lâm Lan, cháu hãy cho Minh Doãn thu Hinh Nhi đi.”
Toàn thân Lâm Lan rét run, đổi lại là người khác nói lời này, ngay lập tức nàng sẽ trở mặt, nhưng đây là đại cữu gia, nàng không thể, đại cữu gia có ân với Minh Doãn, đối đãi với nàng cũng thật tâm, nhưng là bởi vì như vậy, trái tim Lâm Lan càng thêm băng giá.
“Cậu cả, cháu dâu vẫn luôn cảm động và nhớ tới ân đức của cậu. Trong lòng cháu, cậu là trưởng bối đáng kính trọng nhất, là trưởng bối rộng rãi sáng suốt nhất, cháu dâu có thể hiểu được tâm tình của cậu, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, phàm là còn có biện pháp khác, cậu sẽ không tới cửa mở miệng nói với cháu dâu lời này…” Lâm Lan nói.
Diệp Đức Hoài gật đầu lia lịa, rất vui mừng Lâm Lan có thể hiểu được hắn.
“Nhưng mà, thỉnh cầu của cậu, cháu dâu không thể đáp ứng. Có lẽ Hinh Nhi biểu muội thật sự nghĩ, chỉ cần sống bên cạnh Minh Doãn, làm thiếp làm tỳ cũng không sao cả, nhưng mà, hiểu con gái không ai bằng cha, cậu cả hẳn hiểu rõ tính tình Hinh Nhi biểu muội. Đây chỉ là lời nói lúc biểu muội không suy nghĩ, một khi biểu muội thật sự vào cửa, liệu có nổi tâm tư? Ban đầu tam công tử Nguyễn gia chỉ cưng chiều một tỳ nữ, Hinh Nhi biểu muội đã cho đánh chết tỳ nữ kia trước mặt tam công tử Nguyễn gia, tam công tử Nguyễn gia mới đi tửu lâu uống rượu, biểu muội lại dẫn người tới đó náo loạn, cậu cả, mọi người đều được voi đòi tiên… ” Lâm Lan lẳng lặng nói.
Khóe miệng Diệp Đức Hoài co giật: “Đó là Hinh Nhi cố ý muốn làm ầm ĩ, mục đích là muốn Nguyễn gia hưu nó, trong lòng nó không thể quên được Minh Doãn.”
Lâm Lan nhẹ cười một tiếng, nói: “Cho dù biểu muội làm như vậy là vì Minh Doãn, cậu cả, Hinh Nhi biểu muội vì Minh Doãn có thể làm đến mức độ đó, phần nhân tình này, đã không còn gọi cảm động, mà khiến người ta sợ hãi, cháu cùng Minh Doãn tình cảm nồng đậm, đã sớm đáp ứng với nhau cả cuộc đời chỉ có mình đối phương. Hinh Nhi biểu muội chặn ngang một chân, bảo cháu và Minh Doãn xử trí thế nào? Biểu muội có thể không tranh giành sao? Nhưng nếu Minh Doãn đã đáp ứng, biểu muội có thể không muốn nhiều hơn sao? Có lẽ cậu cả sẽ nói, thê tử hiền lành không nên ghen tỵ, nên độ lượng rộng rãi, Lâm Lan cháu nói lời không dễ nghe, há có thể chia giường? Bà ngoại, mợ cả cho tới mợ hai Diệp gia ai mà không như thế? Cậu cả, cháu nói thẳng với cậu, Hinh Nhi biểu muội vào cửa là ngày Lâm Lan cháu rời đi.”
Thái độ Lâm Lan kiên quyết, chuyện như vậy, tuyệt đối không có cửa thương lượng. Nàng không nói giỡn, nếu Lý Minh Doãn muốn nạp Diệp Hinh Nhi làm thiếp, nàng lập tức viết hưu thư, mang theo tất cả gia sản rời đi, không chút khách khí. Diệp Đức Hoài lúc đến đã chuẩn bị tâm tư, nhưng Lâm Lan nói thẳng vẫn khiến cho hắn kinh ngạc, Lâm Lan thậm chí còn đánh sang mẫu thân, Vương Thị cùng Thích Thị. Nếu hắn trách cứ Lâm Lan, chẳng khác nào trách cứ lão mẫu thân, vợ mình, em dâu mình. Diệp Đức Hoài đau đầu không thôi, nên nói như thế nào đây.