Là vì Chu Thuần.
Có người không hiểu, cũng có người như vừa vỡ lẽ, sau đó đều lộ ra vẻ mặt phê phán, không đồng ý.
Cậu học sinh Chu Thuần đó, đừng nói là mấy đứa bé này, ngay cả các cô giáo trong trường cũng có lúc không kìm được mà khen một câu, đẹp trai quá đi mất!
Đều là thiếu nam thiếu nữ, đúng thời điểm đang nảy mầm tình, thật ra họ cũng có thể thông cảm được, nhưng thông cảm không có nghĩa là đồng ý, cần cấm cần bắt họ cũng vẫn cấm vẫn bắt.
Nếu vì yêu sớm mà để ầm lên chuyện này chuyện kia, thì họ thực sự không chấp nhận được.
Tằng Chí cáu tiết nói: “Đừng có lôi Chu Thuần vào chuyện này, mày đừng có hòng đánh trống lảng. Tề Tiểu Tô, mày mới tí tuổi đầu thôi mà sao tâm địa độc ác xấu xa thế, ra tay một cái đã hại người ta đền hơn ba vạn tệ! Mày có biết vì ba vạn tệ kia mà Vũ Chân sắp sụp đổ rồi không? Mày có biết tao đã để dành bao lâu mới có ba vạn tệ đó không…” Ông ta quàng quạc không ngừng, phun luôn cả chuyện ông ta lập quỹ đen ra.
Giờ Tề Tiểu Tô mới vỡ lẽ, “Thế tức là thầy Tằng trả số tiền bồi thường kia giúp Hoàng Vũ Chân ạ? Vì phải xuất tiền nên mới thẹn quá hóa giận, lao ra gây chuyện với em chứ gì?”
Hơn nữa, xem ra số tiền này còn là quỹ đen của ông ta, lúc trước cô không hiểu cô chủ nhiệm Dương Linh Linh lắm, nhưng lại nghe khá nhiều tin đồn về Tằng Chí này, dù sao Tằng Chí cũng thuộc dạng thầy giáo cực phẩm rồi. Mọi người đều nói Tằng Chí cưới một bà vợ cực kỳ đanh đá, còn rất huênh hoang, vênh váo, quản ông ta rất chặt, ở trong trường, ông ta có hơi gần gũi với một nhân viên nữ nào đó cũng không được. Nhưng Tằng Chí lại là một kẻ nhỏ nhen, cũng không quá thật thà, nếu ông ta đã có thể lập quỹ đen vài vạn tệ dưới mắt người vợ ghê gớm như vậy, thì chuyện này chắc chắn là chuyện lớn. Hơn ba vạn tệ bị Hoàng Vũ Chân ném đi trong chớp mắt, ông ta không phát điên mới là lạ.
Có điều, Hoàng Vũ Chân không tìm bố mẹ lại tìm cậu giúp, xem ra nó cũng hơi e ngại bố mẹ nhỉ.
“Chuyện này vốn do lỗi của mày! Một con ranh con như mày bị đàn ông bao nuôi đã đành, tâm địa còn độc ác xấu xa như vậy, loại học sinh này, trường ta dạy sao nổi!”
Nói rồi ông ta lại đưa tay muốn túm Tề Tiểu Tô, “Đi, đi sang phòng hiệu trưởng nói cho ra lẽ.”
“Được, chúng ta cùng đi.” Dương Linh Linh giữ tay Tề Tiểu Tô, “Em đừng sợ, chuyện này sẽ điều tra rõ ràng thôi.”
Tề Tiểu Tô cụp mắt xuống, đi theo họ.
Phòng hiệu trưởng không ở khu phòng học này, mà ở khu nhà hành chính bên trên thư viện, lúc họ đi xuống cầu thang, Bạch Dư Tây cũng đang đi từ trên cầu thang xuống, vừa khéo gặp phải họ.
Thấy Tề Tiểu Tô, anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó lại sững sờ với hình ảnh mới mẻ của cô hôm nay, nhưng khi nhìn thấy tay cô bị Dương Linh Linh kéo, còn Tằng Chí thì hùng hùng hổ hổ đi đằng trước, anh ta chợt nhíu mày.
“Cô Dương, thầy Tằng, chuyện gì vậy?” Anh ta làm như vô tình chặn trước mặt họ.
“Ô, thầy Bạch à, không có gì, có chút chuyện cần tìm hiệu trưởng thôi.” Lúc trước Bạch Dư Tây xin nghỉ giúp Tề Tiểu Tô, Dương Linh Linh biết họ quen nhau nhưng không rõ rốt cuộc quan hệ của họ là gì.
Bạch Dư Tây liếc nhìn Tề Tiểu Tô một cái.
Em giỏi gây chuyện thật đấy. Giờ còn lên gặp cả hiệu trưởng luôn rồi cơ à?
Hừ, có phải cô gây chuyện đâu. Rõ ràng là cuộc sống khó khăn, chỗ nào cũng gặp phải tiểu nhân đấy chứ.
“Mau đi thôi! Thầy Bạch nhà người ta đi xe Porsche đấy, chưa biết chừng ngoài giờ còn bao nhiêu công to việc lớn phải lo ấy chứ.” Tằng Chí chua ngoa nói.
Bạch Dư Tây trẻ tuổi đẹp trai còn đi xe sang, đến trường chưa được mấy ngày đã có rất nhiều các cô giáo trẻ thầm đánh mắt đưa tình rồi.
Tề Tiểu Tô nghe câu này cũng không nhịn được cười.
Đúng là làm việc ngoài giờ còn gì nữa? Lúc trước còn lên núi bắt tội phạm giết người với đội cảnh sát hình sự cơ mà.
Thật ra cô cũng hơi tò mò về thân phận thật của Bạch Dư Tây.
Bạch Dư Tây lại tỏ vẻ hơi khó xử, đúng là hiện giờ anh ta đang có việc, nhưng bên này Tề Tiểu Tô lại… Còn đang mải nghĩ, anh ta đã nghe thấy Tề Tiểu Tô nói: “Thầy Bạch có việc thì cứ đi trước đi ạ.”
Cô dùng mắt ra hiệu cho anh ta rằng mình sẽ không có chuyện gì.
Tằng Chí lại phì cười, “Nói cứ như mày quen thân với thầy Bạch lắm ấy, chẳng lẽ nghe thấy tao nói thầy Bạch đi xe Porsche nên muốn quyến rũ gạ gẫm hay sao?”
“Thầy Tằng, đừng quá đáng quá!” Thấy ông ta càng nói càng chẳng ra sao, Dương Linh Linh không nhịn được liền thấp giọng nạt một câu.
Dương Linh Linh là em gái hiệu trưởng, Tằng Chí vẫn phải nể mặt cô ấy một chút, chỉ lạnh mặt không nói gì nữa.
Tề Tiểu Tô vốn muốn đến nhờ Bạch Dư Tây giúp đỡ, giờ thấy tình hình thế này thì cũng không được nữa rồi.
Khi bọn họ đến ngoài phòng hiệu trưởng, lại bị chủ nhiệm Vương ngăn lại. Chức vị của chủ nhiệm Vương cũng tương tự như trợ lý của hiệu trưởng, bình thường rất ít khi đứng lớp, cơ bản đều ở bên cạnh hiệu trưởng xử lý các loại sự vụ cho ông ấy, tuy mới ba mươi bảy tuổi, nhưng lúc lo liệu công việc lại rất bình tĩnh, thỏa đáng. Dương Linh Linh cũng có vẻ kính nể anh ta, hơn nữa, cô ấy biết chủ nhiệm Vương thực sự là cánh tay phải của anh trai mình, giúp đỡ được rất nhiều việc.
“Cô Dương, thầy Tằng, hai người có chuyện gì vậy?” Chủ nhiệm Vương như sợ họ làm ảnh hưởng đến người bên trong, vội vàng bảo họ lùi xa một chút.
“Chủ nhiệm Vương, hiệu trưởng đang có khách quan trọng à?” Lúc đối diện với chủ nhiệm Vương, lửa giận của Tằng Chí cũng vơi đi rất nhiều, còn có vài phần nịnh bợ. Thật ra, trong xã hội có rất nhiều mà cũng rất dễ gặp loại người như ông ta, dù sao con sâu cái kiến cũng có cái khổ của con sâu cái kiến, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn thấy chướng mắt. Có lẽ là vì tuy cô sống lại một đời, nhưng bản chất vẫn là cô gái hai mươi ba tuổi vừa ra ngoài xã hội, vẫn còn giữ được sự bướng bỉnh, cứng cỏi của mình.
Nếu không, kiếp trước cũng sẽ không bị người ta hy sinh ngay trong thời gian thực tập.
Người ta đều nói, không cần biết lúc đầu bạn cao ngạo ngông nghênh đến đâu, thì xã hội cũng sẽ mài mòn bạn, mài tròn hết các góc cạnh của bạn. Lúc này, nhìn Tằng Chí vừa hùng hổ chửi mắng sỉ nhục cô giờ lại cúi thấp đầu trước mặt chủ nhiệm Vương, trong lòng Tề Tiểu Tô thầm dâng lên ý chí: Cô không muốn khiến bản thân mình biến thành thế này, không muốn bị quyền lực và vật cản mài mòn!
Như vậy, cô chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức không ai có thể tùy tiện bắt cô đứng khom người được.
Có lẽ Tằng Chí vĩnh viễn cũng không ngờ được rằng, sau buổi trưa như thế này, chính bộ mặt tiểu nhân của ông ta đã kích thích ý chí chiến đấu của Tề Tiểu Tô.
“Đúng thế, Nhất Trung muốn mở rộng ra, mọi người cũng nghe tin này rồi đúng không?” Chủ nhiệm Vương nói.
Dương Linh Linh và Tằng Chí đều gật đầu, Tề Tiểu Tô lại không hề biết chuyện này, kiếp trước Nhất Trung đâu có mở rộng và cải tạo đâu.
“Vì khu vực xung quanh nằm trong phạm vi giải tỏa, hiệu trưởng sợ đến lúc đó người ta xây các trung tâm thương mại gần trường quá sẽ ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của trường, nên mới lên kế hoạch bàn bạc với đối phương để mua lại một khoảnh nhỏ, vừa vặn mở rộng đất cải tạo trường, xây thêm cái sân vận động. Nhưng hai người cũng biết chuyện này khó khăn thế nào đấy, chưa nói chuyện gì khác, chỉ riêng tiền vốn thôi, Nhất Trung chúng ta cũng đã không lấy ra được rồi. Thế nên, vị khách hôm nay chính là người có khả năng quyên tiền giúp đỡ.”
Chủ nhiệm Vương nói vậy, mọi người đều biết tầm quan trọng của chuyện này.
Lúc này, trong đầu Tề Tiểu Tô chợt ‘đinh’ lên một tiếng, sau đó cô nghe thấy Hệ thống Tiểu Nhất nói một câu, liền bất giác mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Tằng Chí lại hiểu lầm, ông ta cho rằng cô nghĩ như thế này thì có thể thoát được một kiếp, hiệu trưởng có khách quý, hôm nay cũng không xử lý cô được, thế nên mới nhếch môi cười thế kia chứ gì. Vừa nghĩ đến hơn ba vạn tiền quỹ đen của mình, Tằng Chí lại nóng đầu, lập tức nói: “Chúng tôi chỉ nói với hiệu trưởng hai câu rồi đi ngay.”