“Đó là bố của tôi” Vệ Thường Khuynh nói tiếp: “Ông ấy hy sinh vì nghiên cứu cơ mật hạng nhất của quốc gia”
Nói tới đây, anh cười chế nhạo một tiếng, nói: “Có lẽ ông nên cảm kích tôi vì tôi đã sắp xếp cho ông một cái kết cục anh dũng như vậy. Nhưng cái tên Vệ Kiêu này, từ nay trở đi thì không thể để cho ông dùng nữa rồi, bởi vì, tôi đã xin cho cái tên Vệ Kiều vào danh sách bảo vệ đặc biệt, đất nước có nguyên tắc bảo vệ tên họ của anh hùng, sẽ không cho phép công dân dùng cái tên giống như vậy nữa”
Liên minh các hành tinh đúng là có một điều khoản có thể gọi là ngang ngược như vậy.
Chỉ cần là cái tên vào danh sách đó rồi, sẽ bố trí một kho tài liệu, nếu có người đổi tên sẽ đối chiếu một lần với cái danh sách đỏ, nếu như trùng tên trùng họ thì sẽ yêu cầu công dân lấy một cái tên khác.
Sau này ông ta chỉ có thể là Phó Tiều, không thể là Vệ Kiểu được nữa.
Vệ Kiêu người này đã chết rồi, thân phận là chuyên gia của tổ chức nghiên cứu cơ mật quốc gia.
Tế Tiểu Tô không nói nên lời, lén hỏi Hệ thống Tiểu Nhất: “A Khuynh đi làm chuyện này lúc nào thế?”
Hệ thống Tiểu Nhất kiểm tra một chút, cười khà khà: “Sáng sớm hôm nay mới làm xong! Thủ trưởng ban chấp hành làm giúp”
Tể Tiểu Tô lập tức cạn lời.
Hai người này rõ ràng là mượn thân phận áp chế người khác.
Xem ra lúc đám Quân Lương bắt được cả nhà Vệ Kiêu, Vệ Thường Khuynh cũng đã dự đoán được tất cả rồi, cho nên tối hôm qua anh không về nhà chắc hẳn cũng là đang xử lý những chuyện này.
Vệ Kiểu không có một chút tình cha nào với anh cả, làm sao Vệ Thường Khuynh còn giữ lòng hiếu thảo được chứ.
Anh vốn dĩ chính là một người lạnh lùng như vậy đấy.
Hai bố con này hoàn toàn bất hòa rồi.
Tế Tiểu Tô cảm thấy, Vệ Thường Khuynh đoạn tuyệt như vậy cũng có thể là liên quan đến mình. Anh tuyệt đối không muốn cho Vệ Kiều có cơ hội bày ra bộ dạng bố chồng ở trước mặt cô.
Cô và Vệ Kiều vốn dĩ có thù với nhau.
Nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh mình, Tề Tiểu Tô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Người đàn ông này thật sự đã quá tốt với cô rồi.
“Còn có một chuyện nữa” Vệ Thường Khuynh không hề nể mặt, lại nói rõ ràng: “Ông mượn hệ thống của chính phủ Z bố trí phòng ngự ở thị trấn Long Viện, quân đội tôi nghi ngờ ông có động cơ không tốt, có hiềm nghi theo dõi hệ thống phòng ngự của quân đội, chúng tôi đã phải người qua đó xử lý rồi, căn biệt thự các người đang ở kia cũng không đứng tên mấy người, mà tất cả là thuộc về núi trà của thị trấn Long Viện”
Anh nhìn về phía Tể Tiểu Tổ.
Tề Tiểu Tô lập tức ngẩn ra.
Căn biệt thự cả nhà Vệ Kiêu ở kia, lại là đứng tên núi trà?
Ngọn núi trà kia là thuộc về thẻ chứa cuối cùng đó, cũng tức là nói, đó là của cô.
Năm đó Vệ Kiêu không muốn mua bán bất động sản, chính là để phòng bà Vệ.
Không ngờ cuối cùng vẫn còn có cái loại khó xử này đang đợi ông ta.
“Chủ nhân của núi trà kia ủy thác cho tôi thu hồi lại căn nhà kia, bởi vì bây giờ ông dính líu đến phạm tội khoa học kỹ thuật cao, ông ấy không dám cho ông thuê nhà nữa. Các người có mười lăm ngày để dọn khỏi đó”
Không phải Vệ Kiểu muốn bảo vệ cho người phụ nữ Phó Doanh Tâm đó mà tạo ra thiên đường an nhàn hạnh phúc ở nơi đó sao?
Ông ta dựa vào cái gì? Nơi đó, anh sẽ đoạt lại từ trong tay bọn họ.
Vả lại, những chuyện này cũng không phải là anh nói dối.
Vệ Kiểu thật sự bố trí canh phòng thị trấn Long Viên đến nỗi gió thổi không lọt, hơn nữa, nghe trộm phòng ngự, mặc dù là vì che giấu bản thân, nhưng cũng là điều mà chính phủ Z và quân đội không thể dễ dàng tha thứ.
EQ của ông ta thấp, nhưng ở phương diện này thật sự là thiên tài khó gặp.
Sau khi biết ông ta bày những bố trí cạnh phòng kia ở thị trấn Long Viện, Vệ Thường Khuynh đã phải người đi xử lý rồi.
“Con, con.” Vệ Kiểu tức giận gần như trào máu.
Phó Doanh Tâm dựa vào trong lòng ông ta, cũng nghe rõ lời của Vệ Thường Khuynh, sắc mặt bà ta tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, sắc môi cũng nhạt đi mấy phần, vô cùng yểu điệu, như choáng váng mà chưa ngất đi, có chút sợ hãi nhìn Vệ Thường Khuynh, tóm chặt quần áo Về Kiêu, run rẩy nói: “Về Thường Khuynh, cậu hà tất phải đuổi cùng giết tận chúng tôi như vậy? Cậu đã chiếm thân phận con trai trưởng của anh Kiêu rồi, bây giờ còn có chức vị cao, có nhà lớn như vậy, có vợ, tôi, tôi và Minh Dao, Minh Dịch bọn nó không có gì cả, chỉ có anh Kiêu, cầu xin cậu bỏ qua cho chúng tôi đi.”
“Hừ” Tế Tiểu Tổ cười nhạo một tiếng: “Ai làm gì mấy người? Chúng tôi có nói muốn mạng của một nhà bốn người mấy người à? Muốn đi, bây giờ có thể đi rồi.”
“Nhưng mấy người muốn lấy lại nhà của chúng tôi…”
“Bà không nghe rõ à? Đó chỉ là nhà mấy người thuê, bây giờ chủ nhân núi trà không muốn cho mấy người thuê nữa, không phải là rất bình thường à? Sao thế, như vậy gọi là đuổi cùng giết tận hả?”
Chủ nhân núi trà là ai, cô không muốn tiết lộ, tránh cho lại xảy ra chuyện.
Của cô chính là của Vệ Thường Khuynh.
Nhà của mình phải để cho người bố vứt bỏ mình nuôi người phụ nữ kia và con cái của ông ta á, buồn nôn.
Liên minh các hành tinh lớn như vậy, bọn họ có thể tìm chỗ khác để ở.
“Phương Tấn, ông nuôi được đứa con gái tốt lắm” Vệ Kiểu quét mắt về phía Thủ trưởng ban chấp hành, cảm thấy sở dĩ Vệ Thường Khuynh biến thành như vậy, chắc là vì Tế Tiểu Tô.
“Phó Tiểu, đến bây giờ ông vẫn không biết mình sai ở đâu à.” Thủ trưởng ban chấp hành lạnh mặt.
Con gái ông ấy đến ông ấy cũng không nhận, ông ấy còn chưa nói cô nửa cầu, đầu đến lượt Vệ Kiêu chỉ trích?
Con gái của ông ấy rất tốt, không tốt chỗ nào hả?
“Người phụ nữ như Cẩm Địch, không phải ông cũng không có cách nào tiêu thụ được à? Tôi không yêu bà ta thì có gì sai? Cả đời này, người tôi không muốn làm tổn thương nhất chính là Doanh Tâm” Vệ Kiều, không, sau này ông ta chỉ là Phó Tiểu thôi, Phó Tiêu lạnh mặt nói.
“Ha ha.” Thủ trưởng ban chấp hành không còn gì có thể nói với ông ta nữa rồi.
“Các người muốn ân ái, sau khi rời đi có thể ra sức ấn ái, có điều đừng quên, trong vòng mười lăm ngày phải dọn khỏi thị trấn Long Viện” Tề Tiểu Tô nói.
“Dọn thì dọn, Doanh Tâm, chúng ta đi”
Trong lòng Phó Doanh Tâm vô cùng sung sướng, bà ta không muốn ở lại chỗ này thêm một chút nào nữa, bà ta sợ bọn người Vệ Thường Khuynh tách chống và bà ta ra.
Đó là trời của bà ta.
Chỉ là của bà ta, không ai có thể cướp được. Bọn họ đi ra ngoài cửa, Minh Dao dắt Minh Dịch đi theo, Minh Dao vẫn không nhịn được quay đầu lại, bị thương nhìn Tề Tiểu Tô: “Chị T….”
Nó không nghĩ giống Phó Doanh Tâm, nó còn nhỏ, phồn vinh sung túc và náo nhiệt như vậy mới là cuộc sống mà nó muốn. Nếu như rời khỏi thị trấn Long Viện, nó không biết bố mẹ sẽ lại tìm một nơi vắng vẻ thế nào cho bọn nó làm tổ nữa.
“Minh Dao, tạm biệt” Tế Tiểu Tô cười lạnh nhạt với nó.
Cô và Minh Dao cuối cùng cũng phải nói tạm biệt rồi.
Cô cũng là một người không có bao nhiêu tình cảm, chỉ cho những người yêu cô và cô yêu, người khác không thể dễ dàng tiến vào trái tim cổ. Minh Dao có bố mẹ như vậy, giữa bọn họ đã có khoảng cách rất lớn rồi.
Từ đây, không có chút quan hệ nào nữa cả.
Phó Tiêu dẫn vợ và con cái rời đi, không đến nửa tháng, quả thật đã dọn khỏi thị trấn Long Viện.
Lần này, ông ta tìm một thị trấn nhỏ vắng vẻ hơn, rút kinh nghiệm mua một ngôi nhà, nhưng ông ta thật sự đánh giá cao năng lực kiếm tiền của mình rồi.
Phó Tiêu là một thiên tài, những phương diện khác đều rất kém.
Ông ta đã nằm trong danh sách đen của chính phủ Z, chỉ cần ống ta dám động chạm đến bất cứ bố trí canh phòng và hệ thống nào nữa đểu sẽ bị theo dõi. Bọn họ không thể sống ung dung thoải mái giống như trước đây nữa, Phó Tiêu không thể không đi tìm việc làm kiếm tiền.
Phó Doanh Tâm ở nhà lo liệu việc nhà, nhưng Phó Tiêu phải làm việc, không thể nào ở nhà cả ngày với bà ta, tiền lương ở thị trấn nhỏ xa xôi không hề cao, còn có gánh nặng học phí của con cái và tiền sinh hoạt, Phó Tiêu và Phó Doanh Tâm sống không hề dễ chịu chút nào cả.