Đm, sao cô lại cảm thấy câu nói này có gu rất mạnh còn mang cả ẩn ý khó bề miêu tả thế nhỉ?
Cô giữ cái này làm gì chứ!
Muốn có, đã có người thật cho cô rồi!
Đm, cô cũng bị làm cho hồ đồ mất rồi, đây là suy nghĩ gì vậy hả?!
Mặt của Cô Tề cũng nóng lên.
Thủ trưởng ban chấp hành không ngờ mình trả lại món đồ đó lại khiến cặp tình nhân này có phản ứng như vậy, gương mặt tuấn tú cũng lúng túng đến cứng đờ.
Phải mau chuyển đề tài mới được.
“Thường Khuynh, bảo hai người xuống đây, vì chuyện tiếp đến tôi muốn nói vô cùng quan trọng, không thể tiết lộ ra ngoài.” Nói đến đây, tinh thần của Thủ trưởng ban chấp hành lại trở nên nghiêm túc.
“Trên thực tế, năm xưa tôi rất hứng thú với hạng mục mà bố cậu Vệ Kiêu nghiên cứu, hơn nữa, tôi cũng là người thí nghiệm đầu tiên của ông ấy. Lúc đó tôi bị…”
Câu nói của Thủ trưởng ban chấp hành còn chưa nói xong, một chiếc đèn báo hiệu trên đồng hồ của ông chợt sáng lên.
“Đợi đã, lệnh khẩn cấp của quân đội.”
Sắc mặt Thủ trưởng ban chấp hành chợt thay đổi, lệnh khẩn cấp, cho thấy đã xảy ra chuyện lớn.
Ông lập tức nhận được cuộc gọi đến từ quân đội.
“Thủ trưởng ban chấp hành, Brien gửi đến một thứ, là tinh cầu số A8 được sinh ra trong sự kiện lần trước của chúng ta!” Một giọng nói cấp bách truyền đến.
“No1, điều tra số A8.” Vệ Thường Khuynh lập tức nhanh nhẹn cảm nhận được điều bất thường.
Tuy trước đây những chuyện của quân đội và cơ mật quốc gia họ không thể tùy tiện điều tra, nhưng bây giờ anh đã không còn là quân nhân nữa, những quân lệnh này không có tác dụng với anh, nếu những thứ Brien có thể tra được, không lí gì Hệ thống Tiểu Nhất lại không tra được. Tuy Thủ trưởng ban chấp hành nói những chuyện này ở trước mặt họ, nhưng anh đã quen tự mình làm chủ.
“Vâng.”
Lúc Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu tra những chuyện này, cuộc gọi của Thủ trưởng ban chấp hành vẫn đang tiếp tục.
“Brien muốn làm gì?”
“Hắn ta đưa ra điều kiện, thứ nhất, hắn muốn chúng ta thả người của hắn ra, thứ hai, hắn muốn Mạt Na!”
Đồng tử của Thủ trưởng ban chấp hành co lại.
Đến cả Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng sững sờ một chút.
Yêu cầu đầu tiên họ đã biết từ sớm, anh em của Brien bị nhốt trong nhà lao Liên minh, hắn sớm đã nói sẽ đến cướp ngục, thế nên đối với yêu cầu này họ hoàn toàn chẳng thấy bất ngờ.
Điều khiến họ cảm thấy bất ngờ chính là, Brien lại trực tiếp chỉ đích danh Mạt Na.
“Hắn có nói vì sao không?”
“Brien nói đã ngưỡng mộ sắc đẹp của Mạt Na từ lâu, cũng đã yêu thầm cô ta rất lâu, lần này là có ý đến để kết hôn.”
Tề Tiểu Tô nghe đến đây liền không kìm được phụt một tiếng.
Đúng là một tinh tặc tùy hứng.
Danh tiếng của Mạt Na đã lan truyền lâu như vậy rồi, bây giờ Brien mới muốn cưới cô ta sao?
Hay là vì, sau khi nghe nói Mạt Na muốn làm vợ của Vệ Thường Khuynh mới nhất thời nghĩ ra ý này?
Mạt Na là đóa hoa của Cục an toàn, là con gái yêu quý của Tướng quân Mạt, thử nghĩ xem sao Tướng quân Mạt có thể gả cô ta cho một tinh tặc chứ?
Nhưng nhớ lại, Tướng quân Mạt đồng ý để cô ta gả cho một người “đã chết” như Vệ Thường Khuynh làm quả phụ, chuyện này cũng khá kỳ lạ.
Bất kỳ người bố nào có lẽ cũng sẽ phản đối chuyện này.
“Hai đội phi cơ chiến đấu kia sao rồi? Không chống lại Brien sao?” Thủ trưởng ban chấp hành trầm giọng hỏi.
Bên kia dừng lại một chút, giọng nói trở nên có chút trầm trọng: “Hai chiến đội đã trúng quỷ kế của Brien, bị liên tục mười ba viên đạn khói làm mờ mắt, hai chiến đội đã tự đánh nhau rồi.”
Cái gì?
Chuyện này đúng là…
Thủ trưởng ban chấp hành còn tưởng bản thân nghe lầm, lại lặp lại một lần nữa: “Cậu nói hai chiến đội đã tự đánh nhau sao?”
“Thủ trưởng ban chấp hành, chính là chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn. Họ trúng quỷ kế của Brien, bị dụ rơi vào đám sương mù, hai bên đều cho rằng đối phương là chiến đội của Brien, nên đã đánh rất kịch liệt…”
Kết quả, phía tổng chỉ huy của họ nhận được hai yêu cầu này của Brien, bấy giờ mới phát hiện bất thường.
“Đúng là hồ đồ! Nhiều năm huấn luyện như vậy họ chỉ biết ngủ và ăn cơm sao? Huấn luyện thành ra bộ dạng này? Thật mất mặt!” Thủ trưởng ban chấp hành xanh mặt tức giận quát.
Ông thật không ngờ Phi Tinh và Long Toàn lại không đáng tin đến mức này!
Đã trúng quỷ kế của đối phương, xông vào vùng sương mù, kết quả không nhìn rõ đối phương, tự mình đánh người của mình?
Được, đúng là được lắm, có tiền đồ lắm!
Truyền ra ngoài chắc chắn có thể khiến tất cả mọi người cười đến rụng cả răng!
Mặt mũi của Liên minh còn đâu chứ!
Trên mặt Thủ trưởng ban chấp hành lộ ra thần sắc xót xa, cúp máy liền nói với Vệ Thường Khuynh: “Cậu thấy rồi đấy, bây giờ phía quân đội Liên minh đã thành bộ dạng này. Rất nhiều người đều tranh giành vì lợi ích của bản thân, rất nhiều người đều sợ con cái của mình ra tiền tuyến vào vũ trụ đánh nhau, thế nên đã tìm mọi cách giở trò gian lận, hòng tránh khỏi những cuộc huấn luyện và nhiệm vụ cực khổ, nguy hiểm đó.
Liên minh trước đây yên ổn gần một trăm năm!
Thật sự quá yên ổn rồi!
Đến cả tinh tặc đối với họ mà nói vẫn chưa đáng được xem trọng, cảm thấy tinh tặc bé nhỏ chống lại Liên minh không thể gây ra chuyện gì.
Thế nên những người đó vì lợi ích cá nhân, trực tiếp ép “Chết” Vệ Thường Khuynh – Thiếu soái trước nay vẫn luôn bảo vệ Liên minh.
Bây giờ đối đầu với Brien, mặt mũi quân đội đã bị họ thẳng tay tát vào mặt một cái.
“Bành Khố Các vẫn chưa chấp hành nhiệm vụ sao?” Vệ Thường Khuynh hỏi.
“Chưa.” Thủ trưởng ban chấp hành lắc đầu, nói: “Nhận được tin này hắn ta vẫn chưa hành động, hơn nữa vẫn kiên quyết đòi Tề Vân Diên.”
Thủ trưởng ban chấp hành vừa nói, vừa nhìn Tề Tiểu Tô một cái.
Ông muốn xem thử cô gái xinh đẹp này bây giờ có cảm thấy áp lực, để lộ thần sắc hoảng loạn hay sợ hãi không.
Nhưng không có.
Tề Tiểu Tô vẫn luôn rất điềm tĩnh ngồi bên cạnh Vệ Thường Khuynh.
Nếu không giao cô ra, sau này nếu có người biết Bành Khố Các vì cô mà không chịu điều khiển phi cơ đi đón địch, vậy danh tiếng của cô phải làm sao?
Rất có thể người khác sẽ trút tất cả lửa giận lên người cô.
“Thủ trưởng ban chấp hành nhìn tôi làm gì? Giờ Brien đang đòi là Mạt Na cơ mà.” Tề Tiểu Tô phát hiện ánh mắt dò xét của ông đang nhìn mình, không chút yếu kém, liền ném một câu sang.
Không sai, bây giờ người được Brien chỉ đích danh tên họ là Mạt Na.
Ông hơi khó chịu, trực tiếp gọi cho Tướng quân Mạt và ấn mở loa ngoài.
Điện thoại vừa kết nối, liền vang lên giọng nói vừa có chút mệt mỏi vừa lo lắng của Tướng quân Mạt: “Thủ trưởng ban chấp hành, Brien thật sự quá hung hăng rồi! Hắn lại, hắn lại…”
Tướng quân Mạt không nói tiếp, dường như rất căm phẫn nói không nên lời.
“Tôi đã nhận được tin rồi, bây giờ quân đội có kế hoạch gì chưa?” Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.
Bên kia dừng lại một chút, Tướng quân Mạt dường như có chút khó khăn nói: “Thủ trưởng ban chấp hành, chuyện đó, tôi nghe nói, Tề Vân Diên là do ngài đã phái người đưa đi?”
Đang nói chuyện quân đội, đang nói chuyện Brien, sao lại nhắc đến tên cô chứ?
Tề Tiểu Tô trầm mặt.
Đáy mắt của Vệ Thường Khuynh cũng hơi tối đi.
Tướng quân Mạt trước đây cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng, sau khi anh “chết”, cách nửa năm trở về, anh phát hiện rất nhiều người đều phải xem xét lại.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn sang họ, vừa rồi vì ông muốn để Vệ Thường Khuynh nhìn thấy ông ở trước mặt họ không che giấu điều gì, nên điện thoại cũng mở loa ngoài, nếu lúc này tắt đi mở loa trong thì có vẻ như muốn che giấu chuyện gì đó.