“Vốn định đi đón em, nhưng hôm qua em không cho anh đưa em về nhà nên anh không biết nhà em ở đâu.” Hồ Tu Trạch nói rồi đưa cho Tề Tiểu Tô một chai sữa tươi còn ấm và một hộp sandwich nhìn có vẻ rất đầy.
“Đã ăn sáng chưa? Anh tiện mua cho em một phần.”
Tô Vận Đạt đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà trợn mắt, sao lại đối xử tốt với cháu gái anh ta như vậy? Đây là thật sự muốn theo đuổi nó sao? Tiểu Tô rất tốt à? Tuy có xinh đẹp nhưng gia thế lại không tốt, hơn nữa giờ mới chỉ là nữ sinh lớp 11.
Có điều, nếu thật sự muốn theo đuổi thì cũng nên mua cho anh ta một phần chứ? Bữa sáng trong nhà lúc nào cũng là cháo trắng với dưa chua, anh ta ăn một bát ngồi xe buýt đến đây đã tiêu hóa hết sạch rồi.
Tô Vận Đạt đứng bên cạnh giương mắt nhìn thứ trong tay Tề Tiểu Tô. Hồ Tu Trạch cũng có chút ngại ngùng, anh ta vốn cho rằng nhìn Tề Tiểu Tô có vẻ rất tự lập, hôm nay có thể sẽ đến một mình, không ngờ có cả Tô Vận Đạt đi cùng.
“Anh Tô, tôi đi mua thêm một phần nhé, cũng không xa lắm.”
Tô Vận Đạt đang định nói được được được thì đã bị Tề Tiểu Tô cướp lời, từ chối trước mặt anh ta: “Không cần đâu, cậu em ăn sáng ở nhà rồi.”
Con ranh, nói cứ như mày chưa ăn ấy.
Anh ta nào có biết hiện giờ Tề Tiểu Tô đang bị thiếu dinh dưỡng, bữa sáng ăn cháo trắng với dưa chua căn bản không thể nào đủ dinh dưỡng được, cơ thể cô giờ đang thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
Lúc Úc Hà Tâm và Bạch Dư Tây đến, Tề Tiểu Tô đã ăn xong miếng sandwich, đang bắt đầu uống sữa.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ rớt trên gương mặt cô, tô điểm cho làn da căng bóng mượt mà, đôi môi đỏ thắm, dáng vẻ uống sữa rất thản nhiên, trông không hề giống như cô đang ở sở cảnh sát mà là đang ở trong nhà hàng. Từ vị trí này nhìn vào, góc nghiêng của khuôn mặt cô đẹp như một bức tranh.
Úc Hà Tâm quay đầu nhìn Bạch Dư Tây một cái, quả nhiên trông thấy ánh hào quang lấp lánh trong mắt anh. Trong lòng bỗng chốc cảm thấy đắng chát.
“Uống trà sáng với dì xong lẽ ra anh nên đi dạo cùng dì ấy, đã nói là không cần đến đây rồi mà.” Cô gượng cười nói.
Bạch Dư Tây đáp lại: “Bà ấy có hẹn với mấy chị em rồi, có cần anh đi cùng đâu?”
Anh nói rồi đứng yên trước mặt Tề Tiểu Tô, chặn lại ánh sáng của cô.
Cả ba người đang ngồi ở đó đều đồng thời ngẩng đầu nhìn anh.
Tề Tiểu Tô có chút bất đắc dĩ chào anh một tiếng, “Thầy Bạch.” Bất đắc dĩ thực chất là vì vừa nhìn thấy anh, có lẽ Hệ thống Tiểu Nhất sẽ lại nói cô phải giữ mình như ngọc vì Thiếu soái gì gì đó.
“Vào trong lấy khẩu cung trước.” Úc Hà Tâm thấy Bạch Dư Tây đang định nói gì lập tức cướp lời anh, “Hồ Tu Trạch, anh cũng vào luôn đi, quả nhiên là anh đến cùng Tiểu Tô, tình cảm tốt nhỉ.”
Hồ Tu Trạch mỉm cười không nói lời nào.
“Tiểu Tô, tôi ở ngoài này chờ em, tôi có chuyện muốn nói với em.” Bạch Dư Tây đứng phía sau bọn họ hơi cao giọng nói với theo.
Dù Tô Vận Đạt có chậm hiểu không nhạy bén đến thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cảm thấy không khí có gì đó không bình thường, anh ta nhìn người này rồi lại quay sang nhìn người kia, sau đó lại nhìn nụ cười cứng đờ của Úc Hà Tâm, trong lòng cứ thầm hô lạ thật.
Đây là cảnh hai nam cùng tranh giành một nữ đó sao? Hay là đây là quan hệ tứ giác?
Thật không ngờ cô cháu gái nhà anh ta lại còn có khả năng làm kẻ gây họa như vậy. Nhưng mà đắc tội với vị cảnh sát này thì thật không tốt! Theo anh ta thấy, Hồ Tu Trạch là tốt lắm rồi, làm việc ở tòa thị chính lẽ nào không hơn làm giáo viên à? Hơn nữa chọn cậu ta sẽ không phải sợ đắc tội với cảnh sát, tốt biết bao.
“Cậu út Tô, nói chuyện nhé?”
“Hả, thầy giáo Bạch, nói gì?”
“Mọi người đi lên núi sau thị trấn Minh Quang, chắc là đã nhặt được phôi ngọc đúng không?” Bạch Dư Tây hỏi.
Tô Vận Đạt kinh ngạc.
Đến khi Tề Tiểu Tô ra ngoài, phát hiện Tô Vận Đạt lại có thể nói chuyện với Bạch Dư Tây rất vui vẻ, chợt sững lại.
“Tiểu Tô em có điện thoại không?” Hồ Tu Trạch nhẹ nhàng hỏi cô.
Tề Tiểu Tô lắc đầu. Hồ Tu Trạch hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến việc đã biết cô học trường nào cũng không đến mức không thể tìm được người liền cảm thấy thoải mái hơn.
“Xong rồi à? Đi thôi.” Bạch Dư Tây bước đến.
“Đi đâu?” Tề Tiểu Tô ngơ ngác.
Tô Vận Đạt lập tức trả lời: “Cậu với thầy giáo Bạch đã hẹn trước rồi, đi uống trà, uống trà.”
Mới sáng sớm ngày ra uống trà cái gì? Hơn nữa, còn chưa quá hai mươi phút mà hai người họ đã thân thiết như vậy sao?
Bạch Dư Tây đưa mắt nhìn Hồ Tu Trạch, “Tu Trạch, hôm khác có thời gian sẽ liên lạc với anh sau nhé.”
Những lời đó nói rõ là không cho anh ta đi cùng. Đáy mắt Hồ Tu Trạch hơi sầm xuống, người ta đã nói đến thế rồi, cũng không thể cứ mặt dầy đòi đi theo, vậy nên anh ta tạm biệt Tề Tiểu Tô rồi một mình về trước.
Đến khi Tề Tiểu Tô và Tô Vận Đạt lên xe của Bạch Dư Tây, Tô Vận Đạt mới phấn khởi nói với Tề Tiểu Tô: “Thầy giáo Bạch có quen biết một cửa hàng đá quý có thể thu mua phôi ngọc, bây giờ dẫn chúng ta đi. Thật tốt quá, cậu còn đang lo không biết nên đi đâu tìm chuyên gia giám định đây.”
Hai người bọn họ ra ngoài ngày hôm nay cũng định sau khi lấy khẩu cung xong sẽ thử đi một vòng, xem liệu có thể tìm được chuyên gia giám định tiện thể bán luôn không, cho nên có mang theo phôi ngọc.
Hiện giờ việc quan trọng nhất trong lòng Tô Vận Đạt chính là việc này, Bạch Dư Tây vừa hay gãi đúng chỗ ngứa, đương nhiên ngay tức khắc sẽ kéo được anh ta về phe mình.
Đừng cho rằng anh không thể nhìn ra, trước đó Tô Vận Đạt nghiêng về phía Hồ Tu Trạch.
Tề Tiểu Tô nghe thế cũng rất mong chờ, trong túi của cô cũng có một viên phôi ngọc, cô quyết định không cho Hệ thống hấp thụ hòn đá này mà giữ lại đem đi bán. Tuy rằng đã có Hệ thống Tiểu Nhất giám định có phải phôi ngọc hay không nhưng cô đâu có biết giá trị của nó, cho nên cô cũng thiếu chuyên gia giám định, càng thiếu người mua.
Cửa hàng đá quý mà Bạch Dư Tây nói đến nằm ở thành Nam, cửa hàng không quá lớn nhưng trang trí rất có phong cách.
“Ông chủ cửa hàng này họ Ô, bản thân ông ấy là một nghệ nhân khắc ngọc, đồ mà cửa hàng đang bán có rất nhiều thứ là do ông ấy tự tay làm, rất được ưa chuộng. Cho nên tôi mới nói nếu ông ấy thích đồ của hai người có thể trực tiếp mua.” Bạch Dư Tây nói.
Bọn họ vừa bước vào cửa thì một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi vội vội vàng vàng đi ra, suýt chút nữa đâm phải bọn họ.
“Lão Ô, chú đi đâu mà vội thế?” Bạch Dư Tây kéo người đàn ông đó lại.
“Dư Tây? Sao cậu lại đến đây? May quá, xe của tôi hỏng rồi, cậu mau lái xe đưa tôi đến chỗ này một lát.” Lão Ô vội vàng nói, “Vừa đi vừa nói.”
Thấy ông ấy gấp gáp, Bạch Dư Tây quay sang nhìn Tề Tiểu Tô.
“Ông chủ Ô có việc gấp tất nhiên phải xử lý trước.” Tề Tiểu Tô nói.
“Hai vị đây là?”
“Tề Tiểu Tô, cậu của cô ấy Tô Vận Đạt, anh Tô có phôi ngọc muốn nhờ ông giám định giúp.”
“Thật à? Cậu Tô cũng chơi cược đá à? Vừa hay giờ tôi cũng phải đi hội cược đá tư nhân, nghe nói là tìm ra một hòn đá rất quý, lại còn xảy ra một chuyện kì lạ, bây giờ không ai dám lấy viên phôi ngọc đó.”
Ngay lúc này Tề Tiểu Tô còn không biết một lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nếu biết trước chắc chắn cô sẽ không đi, dù sao việc đó đối với cô bây giờ thật sự là một phiền phức không nhỏ.
Bọn họ cứ nghĩ sẽ phải đến một nơi công cộng giống mấy nơi như cửa hàng hay là gian hàng trưng bày nào đó, không ngờ điểm đến lại là một khu nhà ở cao cấp của thành phố D, ở đây có vài dãy biệt thự một gia đình, cách một hồ nước nhân tạo là một tòa cao tầng.
“Đinh!”
“Vừa xuống xe, Hệ thống bỗng đột nhiên ‘đinh’ lên một tiếng vang dội, khiến Tề Tiểu Tô giật bắn cả người.
“Tiểu Nhất, cậu sao thế?”
“Kiểm tra đo lường thấy mảnh vỡ áo giáp, bản Hệ thống hy vọng có thể nói chuyện với Thiếu soái, xin kí chủ phê chuẩn!”