Tiểu Tô căn bản cũng không muốn để ý đến bà Vệ, cho nên cô không trả lời câu hỏi này của bà ta, cô không nhìn bà Vệ, đi tới bên cạnh Vệ Thường Khuynh, ôm lấy cánh tay anh.
“Tối hôm qua không về, anh mau đi tắm thay quần áo trước đi, em bảo di Bạch nấu chút đồ ăn cho anh nhé?”
Vệ Thường Khuynh vẫn chưa trả lời, Thủ trưởng ban chấp hành đã vội vàng xen vào: “Vấn Diên, trưa nay bố cũng chưa ăn no, bấy giờ đã đói chịu không được nữa rồi.”
Hù.
Tế Tiểu Tô quét mắt qua ống ấy một cái, xoay người đi vào.
Bà Vệ nhìn mà thấy kỳ quái.
Bà ta nhớ ban đầu Tề Tiểu Tô vẫn rất kính trọng Phương Tấn, sao bây giờ lại là thái độ như vậy?
Phương Tấn tốt xấu gì cũng là Thủ trưởng ban chấp hành cao nhất của Liên minh, nhưng nói chuyện với Tề Vân Diên hình như còn có ý lấy lòng nữa?
Phương Viện Viện đâu?
Bà ta căn bản cũng không biết chuyện sau khi bà ta bị giam lỏng.
Nhưng bà Vệ ghét Tế Tiểu Tô, cho dù bà ta hận Phương Tấn, cũng không ảnh hưởng đến việc bà ta ghét Tế Tiểu Tô. Bà ta thấy tình hình như vậy liền nói với Vệ Thường Khuynh: “Xem anh cưới vợ kiểu gì đi, không có chút giáo dục nào cả!”
Mặt Thủ trưởng ban chấp hành lập tức đen lại.
“Bà im miệng đi, chẳng lẽ bà tưởng là bây giờ bà vẫn có thể bày ra bộ dạng mẹ chồng đấy à?” Dám nói con gái bảo bối của ông ấy không có giáo dục?
Ông ấy muốn lấy lòng con gái nhà mình đấy thì sao? Cho dù Tiểu Tô luôn mặt lạnh với ông ấy, ông ấy cũng vui vẻ xán lại gần thì sao nào?
Bà ta quản được à?
“Một khi tôi đã là vợ của Vệ Kiêu thì Vệ Thường Khuynh chính là con trai tôi, vợ của nó, sao lại không phải là con dâu tôi hả?” Bà Vệ giễu cợt quét bọn họ một cái, lại nói: “Tốt xấu gì, tôi cũng là dì ruột của bọn nó, năm đó Cẩm Sắt…”
“Bà còn nhắc đến mẹ tôi nửa câu, có tin tôi khiến cho bà vĩnh viễn không nói chuyện được nữa không?” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói.
Bà Vệ run lên trong lòng.
Không biết tại sao, bà ta cảm thấy Vệ Thường Khuynh bây giờ lạnh lùng hơn trước kia nhiều.
Bị anh nói một câu như vậy, bà ta lại thật sự không dám khiêu khích anh nữa.
“Đưa bà ta vào” Vệ Thường Khuynh nói với hai vệ sĩ bên cạnh.
Hai vệ sĩ một trái một phải giải bà Vệ vào phòng khách, đẩy bà ta ngồi lên ghế sô pha.
“Mấy người có thái độ gì thế hả?” Bà Vợ giận dữ.
Thủ trưởng ban chấp hành à một tiếng: “Bà còn hy vọng chúng tôi có thể cho bà thái độ gì?”
“Phương Tấn, ông đừng có để cho tôi có cơ hội ra ngoài nói chuyện, nếu không cái chức Thủ trưởng ban chấp hành này của ông cũng đến lúc kết thúc rồi! Tùy tiện giam giữ công dân, ông không sợ chết đúng không?” Bà Vệ cầm một cái gối lên hung hăng đập ông ấy.
Thủ trưởng ban chấp hành hất gối ra, ngồi xuống đối diện bà ta, cười lạnh nói: “Cẩm Địch, tôi thấy bà vẫn chưa làm rõ tình hình rồi. Để tôi nói cho bà biết nhé, Mạt Na đã phản bội rời khỏi Liên minh các hành tinh rồi, cô ta cấu kết với tinh tặc, mưu đồ phá hoại an ninh và đoàn kết của Liên minh, còn lấy trộm cơ mật của Cục an toàn, bây giờ là tội phạm truy nã hạng A. Mà bà cùng một giuộc với cô ta, còn từng có ý đổ để cô ta lấy sĩ quan cao cấp của Liên minh, cũng là tội phạm, chỉ cần tôi thả bà ra ngoài, bà sẽ lập tức bị bắt lại nhốt vào tù, bà có tin không?”
Bà Vệ không dám tin trợn to hai mắt: “Chuyện này là không thể nào! Mạt Na sao lại phản quốc được? Nó còn có một người bố làm Tướng quân nữa! Chắc chắn là ông lừa tôi!”
“Tôi có thời gian rảnh mà lừa bà chắc?”
Thủ trưởng ban chấp hành cười ha ha.
Có điều, ông ấy cũng không nói cho bà Vệ biết, đợi bà ta gặp mặt Vệ Kiêu rồi, để cho bọn họ biết rõ chuyện năm đó, ông ấy cũng sẽ nhốt bà ta vào tù.
Nuôi bà ta như vậy, bà ta còn thật sự tưởng là giữa bọn họ vẫn có tình cảm trước kia sao.
Không để ý tới bà ta nữa, ông ấy đi vào phòng bếp, tranh thủ cơ hội dỗ con gái bảo bối.
Đợi Vệ Thường Khuynh tắm rửa thay quần áo xong, Tề Tiểu Tô và dì Bạch đã nấu cơm xong rồi, Thủ trưởng ban chấp hành cũng cướp một bát.
Hai người ăn cơm trong phòng ăn, Tề Tiểu Tô đi ra ngoài, liếc bà Vệ một cái, đi tới chỗ cách bà ta một đoạn ngồi xuống.
Mặc dù bà Vệ không tạo thành uy hiếp với cô, nhưng bây giờ bụng cô to rồi, vẫn phải cẩn thận một chút.
Hai vệ sĩ cũng ở sát bên cạnh cô.
Nhìn thấy Tế Tiểu Tô bây giờ vô cùng xinh đẹp lại được bảo vệ như là công chúa, trong lòng bà Vệ thật sự rất khó chịu.
“Phương Viện Viện đâu? Cô chiếm chồng chưa cưới của nó, chẳng lẽ nó có thể bỏ qua cho cô à?”
Tế Tiểu Tổ cười giễu, căn bản không trả lời bà ta.
Bây giờ Phương Viện Viện đã giống như những người quái dị đó, bị đưa đến căn cứ bí mật nào đó, Chúc Niệm Tề phụ trách nghiên cứu bên ấy, cho dù có thế nào, có lẽ cũng là nơi cô ta không ra được.
“Cô bị cấm phải không hả?” Bà Vệ đập tay vịn, lại đột nhiên nhìn thấy của thang máy trước mặt mở ra, một cô gái đi qua đây.
Nhìn rõ mặt nó, con người của bà Vệ co rút lại.
Bà ta quá quen thuộc với Vệ Thường Khuynh thời kỳ thiếu niên, cho nên, vừa nhìn thấy Minh Dao, bà ta đã lập tức nhìn ra, đứa bé gái này rất giống Vệ Thường Khuynh thời niên thiếu!
Nhưng mà, Vệ Thường Khuynh là con trai độc nhất!
Vậy thì, con bé này là ai?
Nhất thời, bà ta đã quên luôn cả việc ầm ĩ với Tề Tiểu Tô, giọng cũng run rẩy: “Nó, nó là ai?”
Tề Tiểu Tô quét mắt qua Minh Dao, lạnh lùng nói: “Em ấy tên là Phó Minh Dao”
“Phó? Họ Phó?” Bà Vệ có chút hoảng hốt, không, không, sao lại giống như vậy chứ?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, giọng nói của Quân Lương truyền tới: “Đội trưởng, đã đưa người đến rồi”
Vệ Thường Khuynh vừa hay cũng ăn cơm xong, anh chậm rãi buông bát đũa xuống, Thủ trưởng ban chấp hành cũng đặt bát xuống, đứng lên.
“Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến rồi” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên không biết mình hưng phấn hay là kích thích nữa. Nó chưa từng nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy bao giờ cả.
Tể Tiểu Tô đột nhiên cười khẽ: “Tiểu Nhất, cậu đừng quên, người đến là người tạo ra cậu đấy.”
Hệ thống Tiểu Nhất: “.”
Nó suýt nữa đã quên mất chuyện này rồi.
Vệ Kiều là một thiên tài.
Nó nghĩ mãi mới nghĩ ra một lý do phản bác: “Ông ta chế tạo ra tôi sơ cấp, bây giờ bản Hệ thống đã tự mình tiến hóa thăng cấp rồi.”
Tế Tiểu Tô cạn lời.
Như vậy là không có quan hệ với ông ta rồi à?
Có điều, cô cũng rất là tò mò, liệu Vệ Kiểu có riêng một trí tuệ nhân tạo như vậy không? Nếu như có, chẳng lẽ không phải sẽ tiến tiến hơn so với cái năm đó cho Vệ Thường Khuynh đây à? Tại sao lại không thể tra ra được có người muốn đi bắt bọn họ?
Còn nữa, dù sao ông ta cũng cho Vệ Thường Khuynh một cái trí tuệ nhân tạo như vậy, có tính là đối xử tốt với con trai không?
Không có Hệ thống Tiểu Nhất, cô đã chết rồi.
Không có Hệ thống Tiểu Nhất, có thể Vệ Thường Khuynh cũng đã chết rồi.
Tất cả thật ra đều là Vệ Kiểu cho à?
Nghĩ đến đây, Tê Tiểu Tô không khỏi cũng có chút mờ mịt.
“Dân vào đi” Vệ Thường Khuynh đi từ phòng ăn ra, đi tới bên cạnh Tế Tiểu Tô, giơ tay nắm lấy tay cô. Tế Tiểu Tô cầm lấy tay anh, cô không biết có phải là anh đang cần mình làm yên lòng anh hay không.
Thủ trưởng ban chấp hành cũng đi tới, đứng ở phía bên kia Tể Tiểu Tô.
Minh Dao ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Hình như bà Vệ phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên túm chặt vạt áo mình: “Ai, là ai đến? Là ai?”
Trong lúc giọng nói run rẩy của bà ta cất lên, đám người Quân Lương và Xa Vũ dẫn ba người vào.
Một người đàn ông trung niên cao lớn, còn có một người phụ nữ nhỏ nhắn yêu kiểu, dắt một đứa bé trai.
Bà Vệ nhìn người đàn ông kia mà như bị sét đánh.