Bọn họ suy đoán mảnh vỡ áo giáp của Vệ Thường Khuynh ở trên người Thạch Quỷ, nhưng lúc này, đã sắp đến biệt thự của Chúc Tường Đông rồi, Thạch Quỷ đang đến gần, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh Thạch Quỷ muốn đến nhà Chúc Tường Đông.
Hai người này không phải nên không có qua lại gì sao?
Thạch Quỷ nợ ân huệ của Nghê Hào, bây giờ là khách quý của Nghê Hào, sắp giúp lão ta đấu đá, mà Chúc Tường Đông và Nghê Hào vốn là có lời đồn vua không gặp vua, còn có người nói Chúc Tường Đông muốn tránh Nghê Hào. Thạch Quỷ có chuyện gì cũng nên tìm Nghê Hào mới đúng, cho dù thật sự muốn tìm Chúc Tường Đông, hẹn ở bên ngoài cũng tương đối bình thường đúng không?
Làm sao lại đến nhà hắn?
“Nhà Chúc lão đại còn có ai nữa không?” Tề Tiểu Tô không biến sắc chuyển đề tài hỏi.
“Đầu bếp và thợ tỉa hoa, mấy anh em.”
Nói cách khác, hắn không ở cùng người nhà, trừ Chúc Tường Viêm.
“Vậy anh hẹn ai à?”
“Không có.” Chúc Tường Đông nhìn cô một cái: “Sao lại hỏi thế?”
Vừa dứt lời, Chúc Tường Viêm đã nhìn kính chiếu hậu: “Anh, phía sau có xe đi theo.”
Bọn họ đi trên con đường này, là thuận đường hay là đi theo, đương nhiên là có thể phân biệt rõ ràng, hơn nữa khu biệt thự chỗ Chúc Tường Đông bọn họ đều là diện tích cực lớn, căn bản không có cái gì mà thuận đường cả.
Huống chi là Thạch Quỷ.
Chúc Tường Đông nhìn phía sau một cái, không nhịn được nhìn Tề Tiểu Tô, cô vừa rồi rõ ràng luôn không quay đầu, nhưng vô duyên vô cớ sao cô lại hỏi như thế?
“Anh?”
“Mặc kệ đi.”
Bọn họ tiếp tục lái về phía trước, dừng lại trước một biệt thự diện tích không nhỏ, Chúc Tường Viêm dùng điều khiển từ xa ấn nút mở cổng sắt ra, sau đó chầm chậm lái xe vào, xe đằng sau cũng đi tới, ấn còi.
“Để bọn họ vào.” Chúc Tường Đông quay đầu lại đã nhìn thấy người ngồi trong xe, ánh mắt lóe lên.
Chúc Tường Viêm vươn tay ra ngoài cửa sổ, làm một động tác ngoắc tay.
Xe lái vào, cửa lớn chậm rãi không tiếng động đóng lại, giống như là tiến vào một thế giới khác. Bởi vì đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô tiến vào một căn biệt thự xa hoa như vậy.
Vừa vào cổng chính là cái sân vô cùng rộng rãi, lát gạch xanh, có một hàng chỗ đậu xe, phải có đến mười chỗ. Xa xa có hồ bơi lớn, bên cạnh chính là một sân bóng rổ loại nhỏ.
Cây cối rất ít, vô cùng sáng sủa.
Biệt thự ba tầng rưỡi, kiến trúc chủ thể cũng là sắc điệu lạnh cứng, nhưng phiến cửa chính đỏ thẫm to lớn giống như cổng thành thật sự có chút đáng sợ.
Cửa nhà ai to như vậy chứ?
Xuống xe, Chúc Tường Đông đứng ở bên cạnh nhìn người trong xe phía sau xuống.
Người đến quả nhiên là Thạch Quỷ, đồng thời hắn còn dẫn theo Minh Thông.
Người lái xe chính là Minh Thông, trên xe chỉ có hai cha con bọn họ.
“Ông Thạch Quỷ không ở chỗ Nghê đổng chơi đá với ông ta, sao lại hứng thú đến tệ xá tham quan thế?” Chúc Tường Đông cười nhạt hỏi.
Thạch Quỷ đi qua, nhìn Tề Tiểu Tô một cái, Tề Tiểu Tô đứng ở bên cạnh Chúc Tường Đông, mặt không biểu cảm. Trên thực tế cô đang nói chuyện với Hệ thống Tiểu Nhất.
“Mau thông báo cho Thiếu soái, bây giờ Thạch Quỷ đến rồi, bảo anh ta ra ngoài nghĩ cách, xem xem có làm thế nào kiểm tra trên người hắn có mảnh vỡ kia không.”
“Hôm nay thời gian Thiếu soái dạy cô quá dài, bản Hệ thống tiêu hao không ít năng lượng, phải nghỉ ngơi thêm nửa tiếng nữa, cô nghĩ cách trước đi.”
Đệch, đúng là không đáng tin cậy!
Dạy cô một lần phải tiêu hao năng lượng như vậy!
Vậy thì, đối với mảnh vỡ này, cô cũng nhất định phải có rồi, dẫu sao, năng lượng của mảnh vỡ áo giáp mới đủ mạnh, đủ nhiều! Hơn nữa, ngay cả một kẻ tay ngang như cô cũng biết, mảnh vỡ áo giáp của Thạch Quỷ rõ ràng rất khác, vì hắn hơi đến gần, Hệ thống đã có thể cảm giác được rồi! Thế này năng lượng phải mạnh như thế nào chứ! Cô nghĩ thôi đã có chút chảy nước miếng rồi!
Năng lượng siêu mạnh!
“Mạo muội đến thăm hỏi anh Chúc, anh Chúc không để ý chứ?
Đây còn gọi là tệ xá, đây mà gọi là tệ xá, chỗ người khác ở gọi là gì? Chuồng lợn à. Tề Tiểu Tô âm thầm bôi bác.
“Không để ý, đương nhiên không để ý. Ông Thạch Quỷ mời vào nhà.”
Chúc Tường Đông dẫn mấy người vào nhà.
Đẩy cửa ra, phòng khách vô cùng rộng rãi lại khiến cho người ta có cảm giác trống trải.
Sàn đá ngọc thạch lau sạch sẽ đến dị thường, ghế sô pha kiểu Trung Quốc, đồ trang trí kiểu Trung Quốc, mặc dù hơi già, nhưng vô cùng hợp với khí chất của Chúc Tường Đông.
Đây là một người vô cùng bình tĩnh lý trí.
Đó là đánh giá của Thạch Quỷ với Chúc Tường Đông.
“Mời ngồi.”
Chúc Tường Đông ngồi ở vị trí chủ nhà, vẫy vẫy tay với Tề Tiểu Tô, lại bảo cô ngồi ở bên cạnh hắn. Tề Tiểu Tô thấy vị trí này vừa vặn đối diện với Thạch Quỷ, liền không cự tuyệt.
Có điều sau khi cô ngồi xuống, Thạch Quỷ liền nói: “Thạch mỗ không biết quan hệ của cô Tề và anh Chúc hoá ra lại gần gũi như vậy, thật là thất kính.”
“Ha ha, tôi cũng là lần đầu tiên đến nhà của Chúc lão đại, đều là khách như ông Thạch thôi.” Tề Tiểu Tô nói.
“Tiểu Viêm, kêu người pha trà.” Chúc Tường Đông dựa vào sô pha, có chút lười biếng, hắn lúc này lộ ra ba phân tà khí. “Ông Thạch, ngại quá, cơ thể của tôi vẫn còn có chút không thoải mái, ông xem có thể trực tiếp chút không?”
Ý này là, ông đến làm gì, mau nói rõ đi.
Thạch Quỷ nhìn Tề Tiểu Tô.
“Cô Tề cũng muốn nghe à?”
Tề Tiểu Tô chớp mắt: “Có thể sao?”
Không ngạc nhiên chút nào, cô thấy sắc mặt Thạch Quỷ có chút khó coi. Người ta rõ ràng không muốn để cô nghe được.
“Tề Tiểu Tô, tôi dẫn cô đi tham quan phòng của khách, đi đi đi.” Chúc Tường Viêm đi tới kéo cô.
Thế này đúng là khiến cho cô thất vọng, vốn dĩ cô còn muốn nghe xem bọn họ nói gì. Xem ra là không có khả năng rồi. Lúc này Vệ Thường Khuynh vẫn chưa thể đi ra, cô ngồi im ở đây cũng không thú vị gì, không bằng đi xem phòng tối nay cô sẽ ở đi.
Lúc Tề Tiểu Tô đứng lên xích đến tai Chúc Tường Đông, nhanh chóng nói một câu: “Nếu là chuyện tốt, Chúc lão đại suy nghĩ tiết lộ chút nhé.”
Nói xong cô liền theo Chúc Tường Viêm ra ngoài.
Chúc Tường Đông nhìn bóng lưng cô, không nhịn được cười.
“Xem ra anh Chúc cũng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Thạch Quỷ nói, “Có điều, chuyện tôi sắp nói, tin là anh Chúc có thể bảo mật, Thạch mỗ thật sự không định để cho Tề biết.”
“Ồ? Ông Thạch mời nói.”
Có người giúp việc đưa trà đến, Thạch Quỷ nâng chung trà lên uống một ngụm, khen một tiếng trà ngon, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Anh Chúc cũng biết, Thạch mỗ nửa đời đều tiếp xúc với đá thô, bây giờ mặc dù lớn tuổi rồi, nhưng vẫn tương đối thích những thứ đá này. Lần này từ Miến Điện trở lại, thật ra là bởi vì một ông bạn già trong nước gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi một tin, ông ấy biết ở đâu có mỏ ngọc chưa từng có người khai thác, muốn hợp tác với Thạch mỗ.”
Chúc Tường Đông ngẩn ra, hắn hoàn toàn không đoán được Thạch Quỷ đến tìm hắn lại vì một chuyện như vậy.
“Mối quan hệ của Thạch mỗ ở trong nước đương nhiên không bằng anh Chúc, muốn lấy được cái mỏ đó là khó khăn rất lớn, cho nên, hy vọng có thể hợp tác với anh Chúc.”
Chúc Tường Đông hơi nhíu mày: “Tại sao ông không hợp tác với Nghê Hào?”