Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 21: Hệ thống yêu cầu cao

Tác giả: U Phi Nha
Chọn tập

“Đó là đồ mẹ tao để lại cho tao, cũng không phải ngọc đẹp đẽ gì đâu, để lại làm kỷ niệm thôi.” Trịnh Mạt vô thức muốn đùn đẩy, nhưng ánh mắt lạnh lùng của ông bà ngoại Tô gia quét qua, trong lòng cô ta lại chửi thầm, trước kia hai ông bà già này toàn ra vẻ không quan tâm đến chuyện gì, sao tự dưng lại khí thế hẳn lên thế này, cô ta đành nói: “Cũng chỉ có hai món thôi, một món cùng lắm chỉ đáng giá một nghìn tệ, thật đấy, bố, con đâu dám lừa bố ạ.”

Tô Vận Thuận cũng thực sự là một thằng khốn nạn, đã thua một lần thê thảm rồi còn không biết đám người đó gài bẫy mình, vẫn còn đâm đầu vào tiếp một lần nữa.

Có điều, mấy kẻ hay đánh bạc đều là như vậy, đánh bạc đến đỏ mắt rồi sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.

Nghe thấy cô ta có ngọc, ông bà ngoại Tô gia vốn thực sự có chút hy vọng, nhưng vừa nghe cô ta nói chỉ đáng giá một nghìn tệ, lại là của mẹ cô ta để lại làm kỷ niệm cho cô ta, hai người liền lặng đi.

Cũng không thể tước đoạt luôn cả vật kỷ niệm của cô ta được, hơn nữa, một nghìn tệ thực sự không thấm vào đâu cả.

Tề Tiểu Tô như nhìn thấy hình ảnh của mình trên người ông bà ngoại, dường như cô đã từng lương thiện, nhẹ dạ cả tin như thế, nhưng mà, lương thiện, cả tin cũng phải phân đối tượng, đối với một số loại người, thì lương thiện, cả tin thực sự sẽ chỉ khiến họ trở nên xấu xa, độc ác hơn mà thôi.

“Mợ Hai, hay là mợ cứ lấy ngọc xuống đây cháu xem thử,” Tề Tiểu Tô không muốn để cô ta thoát được dễ dàng như vậy, “Cháu chụp một bức ảnh, cháu có người bạn rất giỏi xem ngọc, cháu nhờ cậu ấy định giá giúp mình xem, thực sự không được nữa thì tính sau. Lỡ đáng giá thì sao? Người ta thường nói vàng bạc có giá, ngọc vô giá mà, nếu đáng giá, thì cứ tạm thời đi cầm cố, trả hết tiền nợ cho cậu Hai cháu đã rồi tính tiếp, sau này có tiền vẫn có thể chuộc ngọc về được mà, đúng không?”

Cô nói rất có tình có lý, ngay cả bà ngoại Tô nghe cũng thấy hợp lý, hai mắt sáng lên, nhìn Trịnh Mạt.

Trịnh Mạt cắn môi dưới.

Tuy cô ta không nỡ, nhưng cô ta vẫn còn chút tình cảm với Tô Vận Thuận, cũng không thể để đám người kia vì không lấy được tiền mà chặt ngón tay của gã được, vì vậy chỉ đành cắn răng nói: “Để tao đi xem lão ấy có lấy hết ngọc đi không, mẹ tao chỉ cho tao hai thứ, một thứ là vòng ngọc, một thứ là hoa tai. Chiếc vòng tay còn đẹp một chút, nhưng hoa tai thì có lẽ còn không được một nghìn tệ.”

Trịnh Mạt lên tầng lấy ngọc, ông bà ngoại Tô đều thở dài thườn thượt.

“Đúng là mang tội mang nợ mà, thằng khốn nạn đó, rõ ràng đã hứa sẽ sống tử tế không đánh bạc nữa rồi, sao lại…” Ông ngoại Tô rất đau lòng, phiền não.

Nói rồi ông lại nhìn sang Tề Tiểu Tô, hơi vui mừng nói: “Tiểu Tô trưởng thành thật rồi, thông minh lanh lợi quá! Nhưng sao tự dưng cháu lại tới đây? Con gái con đứa muộn thế này rồi còn đi một mình sang thành Bắc, chú hai thím hai của cháu cũng yên tâm à?”

Tề Tiểu Tô mỉm cười, họ thì có gì không yên tâm chứ? Lúc này hẳn cũng đang ngồi chửi bới cô rồi. Cô bịa bừa ra một lý do để dỗ dành ông bà ngoại cho qua chuyện.

Trịnh Mạt cầm một chiếc hộp xuống, vành mắt đỏ ửng, vừa mở miệng đã chửi Tô Vận Thuận: “Tô Vận Thuận ức hiếp người quá đáng, lão ấy lấy trộm chiếc vòng ngọc kia của tao đi rồi, cũng không biết đem đi cầm cố hay bán mất, bán được bao nhiêu tiền nữa? Chắc chắn là không lấy về được nữa rồi!”

Tề Tiểu Tô nhận lấy chiếc hộp kia, mở ra, bên trong là một đôi hoa tai hồ lô, cả chiếc màu trắng, ở giữa có mấy vân ngang mảnh màu xanh lục, nhìn rất đẹp.

Cô cũng chẳng hiểu gì về ngọc, nhưng cảm thấy nhìn rất đẹp, trong lòng vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, nếu đây là một viên ngọc cao cấp, vậy thì Hệ thống Tiểu Nhất sẽ có thể bổ sung được năng lượng rồi.

Cô lập tức gọi Tiểu Nhất trong lòng: “Tiểu Nhất, mau nhìn xem miếng ngọc này thế nào? Đúng rồi, cậu hấp thụ năng lượng kiểu gì? Hấp thụ xong rồi viên ngọc này vẫn còn nguyên chứ?”

Chờ một lát cô mới nghe thấy giọng nói uể oải của Hệ thống Tiểu Nhất: “Một viên ngọc cấp thấp thế này cũng đáng để cô gọi bản Hệ thống ra sao?”

Tề Tiểu Tô như bị rót cả một xô nước đá từ đầu xuống chân, toàn thân lạnh đến rùng mình. Viên ngọc đẹp thế này mà nó lại nói là hàng cấp thấp, khinh bỉ đến mức này à? Như vậy cấp cao mà nó nói, rốt cuộc phẩm chất sẽ cao đến mức nào? Sao cô cảm thấy đường đời của mình càng ngày càng đen tối như vậy chứ?

Có lẽ cả đời này của cô cũng không kiếm đủ tiền mua một viên khoáng thạch cao cấp ấy nhỉ? Sau đó cô lại nghe tiếng Hệ thống Tiểu Nhất nói tiếp: “Nếu bản Hệ thống hấp thụ năng lượng của khoáng thạch xong, đương nhiên khoáng thạch sẽ biến thành một đống bột đá không có năng lượng nữa, làm sao còn nguyên vẹn như lúc đầu được, cô coi thường bản Hệ thống à?”

Lão Đại à, tôi coi thường cậu lúc nào hả, rõ ràng tôi sắp quỳ luôn với cậu rồi còn gì!

Cô vốn còn nghĩ, nếu sau khi Hệ thống hấp thụ năng lượng, bên ngoài viên ngọc vẫn có thể giữ được nguyên dạng thì ít nhất cô còn có thể bán nó đi, vẹn cả đôi đường, kết quả là Hệ thống Tiểu Nhất thực sự quá biết cách đả kích cô, quá giỏi trong việc khiến cô cảm thấy đường đời thật đen tối.

“Tiểu Tô, mày ngẩn ra đấy làm gì? Mày hiểu ngọc thật à? Có nhìn ra cái gì không?” Trịnh Mạt quơ quơ tay trước mặt Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô tỉnh táo lại, cô không biết phải nói thế nào, cô hoàn toàn không biết một viên ngọc bị Hệ thống Tiểu Nhất coi thường đến cùng cực sẽ có phẩm chất thế nào trong mắt người bình thường, hiện giờ cô cũng chẳng còn hứng thú mà có ý đồ với viên ngọc này nữa.

“Cháu không hiểu ạ, là một người bạn của cháu biết. Hay là thế này đi, mợ hai, ngày mai mợ cầm đôi hoa tai này ra tiệm cầm đồ hỏi xem ạ!” Tề Tiểu Tô trả lại chiếc hộp cho cô ta.

Trịnh Mạt bĩu môi: “Đã không biết mà vừa rồi mày còn giả vờ giả vịt cái gì? Bắt tao chạy lên chạy xuống.” Nói rồi cô ta quay sang phía ông ngoại Tô gia.

“Bố, bố cũng không thể thấy chết mà không cứu như thế, dù gì Vận Thuận cũng là con trai bố, bố phải trả hai vạn tám này thay lão ấy chứ. Ngày nào bố mẹ cũng làm thủ công, kiếm được không ít, nếu không thì bố gọi điện cho anh cả mượn tạm chút đi ạ, anh cả làm việc ở tỉnh khác hẳn cũng sẽ để dành được chút tiền chứ.”

Nói cái quái gì vậy?

Quả nhiên, Trịnh Mạt lại ném món nợ kia lên người ông bà ngoại cô. Tề Tiểu Tô nghe mà bực mình, “Mợ hai, mợ là vợ cậu hai cơ mà, ông bà ngoại tôi ngày ngày cặm cụi xâu đống hạt đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nếu không thì mợ về vay bố mợ tiền đi, nói gì thì nói, cậu hai cũng là con rể của ông ta mà, ông ta cũng đâu thể thấy chết mà không cứu được?”

Ông bà ngoại Tô không ngờ lần này Tề Tiểu Tô lại nói chuyện gay gắt chanh chua như vậy, hơn nữa cũng luôn chặn họng Trịnh Mạt, cả hai đều ngẩn người nhìn cô.

Môi bà ngoại Tô động đậy, muốn nói cho cô biết, bố Trịnh Mạt cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, không tiện về vay tiền ông ta đâu, nhưng bà cụ lại cảm thấy, nếu nhà thông gia không giúp đỡ thì bà cũng thật sự không biết đào đâu ra hai vạn tám kia nữa.

“Bố tao làm gì có tiền?” Trịnh Mạt cắn môi dưới, lại phủi tay chạy lên trên tầng. Chiếc cửa sắt ở cửa cầu thang còn đóng xoảng một tiếng, làm tim ông bà ngoại Tô gia cũng giật thót cả lên.

“Ông ngoại bà ngoại, cậu út đâu ạ?” Tề Tiểu Tô hỏi.

Cô vừa hỏi câu này, liền thấy sắc mặt hai ông bà càng nặng nề hơn. Tề Tiểu Tô thầm nghĩ, không phải chứ, lẽ nào cậu út của cô cũng gây ra chuyện quái quỷ gì sao?

Cô đang muốn hỏi tiếp, ông ngoại Tô đã vỗ vai cô nói: “Tiểu Tô à, hôm nay cũng muộn rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi, để bà ngoại cháu trải giường cho cháu.”

Đêm nay, cuối cùng Tề Tiểu Tô cũng vẫn không hỏi được chuyện gì về cậu út, nhưng cô cũng mất ngủ, vì sự khó khăn của ông bà ngoại cô hôm nay, cũng vì tương lai của chính cô.

Chọn tập
Bình luận
× sticky