Nói là hai người, vì trong mắt người khác sẽ chỉ nhìn thấy hai người là cô và Đan Ninh Ninh, họ không nhìn thấy Vệ Thường Khuynh.
Tề Tiểu Tô phát hiện lúc này mà mình vẫn còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác, cô cảm thấy Vệ Thường Khuynh như thế này giống ma thật, người khác không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Nhưng cô thì hoàn toàn không thể thờ ơ được, vì Vệ Thường Khuynh đang dán chặt lấy người cô, một người đàn ông cường tráng cao to như thế, hơi thở quá mãnh liệt khiến cô cảm thấy cực kỳ an toàn, đồng thời cũng cảm thấy tim cứ nhảy lên thình thịch. Nhưng cũng chính vì thế, cô mới phải ngầm cảnh cáo mình, một người đàn ông như Vệ Thiếu soái, muốn lấy đi trái tim của một cô gái thực sự quá dễ dàng, nghĩ đến những cô gái lúc trước bị Hệ thống chọn mà xem. Cô nhất định phải bảo vệ trái tim của mình thật cẩn thận, để sau này đỡ đánh mất, đối phương mà đi một cái, cô có muốn tìm cũng chẳng tìm được.
Thật ra hiện giờ cũng có phải là cô nhìn thấy người thật của anh đâu, chỉ là số liệu được truyền đến mà thôi! Khoa học kỹ thuật của thế kỷ 22 thực sự khiến người ta sợ hãi.
“Sao hai người lại tự đi ra?”
Hai người đàn ông canh giữ ngoài cửa nhìn thấy cô và Đan Ninh Ninh, ánh mắt lập tức thay đổi, một người chặn họ lại, một người định vào toilet kiểm tra.
Chính lúc này, Vệ Thường Khuynh túm tay Tề Tiểu Tô, mang cô xoay một vòng, sau đó đấm thẳng một đấm vào người đàn ông đang ngăn họ.
Bốp một tiếng, một kích trúng đích, người đàn ông kia cũng như người trước, chưa kịp phát ra âm thanh nào đã ngã xuống rồi.
Người đàn ông phía sau biến sắc, lập tức thò tay rút súng ra, nhưng đúng lúc này, một tay Tề Tiểu Tô lại ấn khuỷu tay hắn xuống, tay kia luồn ra sau lưng hắn, nghiêng người một cái cực nhanh. Rút súng trước hắn một bước, nòng súng dí thẳng vào đầu hắn.
Trong lòng hắn thoáng cảm thấy may mắn, thân thủ của nữ sinh này lợi hại thật, nhưng chắc không dám giết người đâu nhỉ?
Nhưng suy nghĩ còn chưa dứt, khẩu súng kia đã nâng lên, đập mạnh vào huyệt thái dương của hắn.
Hắn còn không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống.
“Cõng cô ta lên!”
Vệ Thường Khuynh mang theo Tề Tiểu Tô, lập tức cõng Đan Ninh Ninh lên.
Giờ cũng không còn cách nào khác, Đan Ninh Ninh căn bản không thể tự đi được, cô ta bị tiêm quá nhiều thuốc, toàn thân không còn sức lực, hơn nữa Hệ thống cũng không có cách nào khống chế sóng điện não của cô ta quá lâu.
Tề Tiểu Tô cũng biết thế, cõng ngay Đan Ninh Ninh lên, tay Vệ Thường Khuynh giúp cô đỡ đối phương, khiến cô cảm thấy nhẹ hơn nhiều.
“Chạy mau! Chỉ còn lại hai phút nữa.”
Đối phương đã tìm cảnh sát và truyền thông đến, hai phút sau sẽ xông vào, đến lúc đó nếu họ không ra ngoài sẽ rơi vào cái lưới này. Hơn nữa, nếu Long Đào không thể cùng lúc xuất hiện ở một nơi khác, anh ta cũng sẽ không rửa sạch được hiềm nghi. Khi ấy, dù cảnh sát có không tìm thấy anh ta ở đây, chỉ cần có người lấy ra chứng cứ nhìn thấy anh ta bước vào Mộng Thiên Đường lúc trước, thì anh ta vẫn sẽ trúng mưu như thường.
Vì vậy, họ nhất định phải thoát khỏi quán bar trước khi cảnh sát và truyền thông tới bao vây quán bar.
Tuy có Vệ Thường Khuynh đỡ giúp, nhưng dù sao cũng là cõng một người nữa trên lưng, Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Cô cắn chặt răng, cõng Đan Ninh Ninh chạy như bay ra.
Vừa chạy ra được một khoảng, một căn phòng riêng trước mặt lại có hai người đàn ông đang bước ra. Vừa nhìn thấy cô, sắc mặt họ lập tức thay đổi, sau đó lao về phía cô.
Mặt Tề Tiểu Tô trắng bệch.
Cô lại nghe Vệ Thường Khuynh trầm giọng quát: “Tiếp tục lao tới, không được ngừng!”
Lao tới? Lao thế nào? Một mình cô làm sao tông được hai người đàn ông ra chứ!
Nhưng cô không có cách nào khác, chỉ có thể cắn chặt răng làm theo những gì anh nói, lao thẳng về phía hai người kia.
Ngay khoảnh khắc chạm vào hai người kia, Vệ Thường Khuynh đã chạy ra trước mặt cô, cõng cả cô và Đan Ninh Ninh lên, sau đó tông mạnh về phía trước.
Đây là sức mạnh của anh.
Hai người đàn ông kia bị đâm tách ra, còn anh đã kịp đưa Tề Tiểu Tô và Đan Ninh Ninh ra khỏi cánh cửa ngầm kia rồi. Chạy như bay, chạy như bay, trước giờ Tề Tiểu Tô chưa từng cảm thấy mình chạy được nhanh như thế này.
Vừa xuống tầng, có rất nhiều khách bên dưới lại vẫn chưa hề hay biết chuyện gì xảy ra, mấy người khách lạ bị giữ lại mà không bị chọn trúng vẫn còn đang say ngả say nghiêng.
Ngoài cửa đã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng còi hú của cảnh sát.
“Đi cửa sau!” Vệ Thường Khuynh kéo Tề Tiểu Tô phi về phía cửa sau.
Có lẽ là không ai có thể ngờ được hai cô thiếu nữ yếu đuối thế này lại có thể chạy xuống, nên những người ở lại canh gác bên dưới nhất thời không phản ứng kịp. Chờ chúng phản ứng được thì Tề Tiểu Tô đã cõng Đan Ninh Ninh chạy qua cửa sau rồi.
“Nghe nói ở đây thông với phòng ở của Hồng lão đại! Liệu chúng ta có chạy vào một ngõ cụt khác không?” Phía sau có tiếng bước chân của không ít người đang đuổi theo, Tề Tiểu Tô không khỏi hỏi.
Giọng Vệ Thường Khuynh lại rất bình tĩnh: “Nơi ở của lão mới là nơi an toàn nhất, hơn nữa, chắc chắn có lối thoát khác!”
Tề Tiểu Tô cảm thấy Đan Ninh Ninh càng lúc càng nặng, cô sắp không chạy nổi nữa rồi, nhưng tiếng bước chân phía sau lại càng lúc càng gần.
“No.1, chỉ đường!” Vệ Thường Khuynh cắn răng, lại xông ra trước mặt cô, cõng cả cô lên. Chỉ cần cơ thể của anh dán chặt vào người cô là được, nhưng khi anh cõng cô lên, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ rất kỳ quái. Vì người khác không nhìn thấy anh, họ sẽ phát hiện ra Tề Tiểu Tô cõng một người trên lưng cứ lao về phía trước mà chân của cô lại không hề chạm đất!
Như thế có khác gì gặp ma đâu?!
Nhưng lúc này anh đã không còn nghĩ được nhiều như thế!
“Rẽ phải ở trước mặt!”
Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu chỉ đường. “Thiếu soái, có nên nén không khí, làm một vụ nổ khí lưu không?”
Tề Tiểu Tô không hiểu thế nào, nhưng Vệ Thường Khuynh lại gật đầu ngay, “Có!”
Sau đó, Tề Tiểu Tô nghe thấy trong đầu ‘đinh’ một tiếng, đầu cô lại bắt đầu đau đớn, thậm chí còn hơi choáng váng, cô nằm bò trên lưng Vệ Thường Khuynh, không kìm được, hỏi: “Vệ Thường Khuynh, đầu tôi đau quá, chóng mặt nữa, sợ không kiên trì được nữa.”
“Phải tiếp tục kiên trì! Thời khắc này, em là ký chủ của Hệ thống mà ngất xỉu thì sự vận hành của Hệ thống cũng bị ảnh hưởng!”
Nghe anh nói vậy, Tề Tiểu Tô chỉ có thể cắn chặt môi mình, cố gắng giữ tỉnh táo để không bị ngất xỉu.
Sau lưng hơi chấn động, cô không nhìn thấy, còn không có sức mà quay đầu lại nữa. Nếu cô quay đầu sẽ phát hiện, Hệ thống Tiểu Nhất lại làm cho không khí phía sau mơ hồ đi. Đây là vì để cho những kẻ đuổi theo không nhìn rõ họ, mơ mơ hồ hồ chỉ có thể nhìn thấy cô cõng Đan Ninh Ninh chạy như bay mà thôi.
Đúng thế, chạy như bay.
Tề Tiểu Tô thực sự chưa từng nghĩ một người lại có thể chạy nhanh đến mức như thế này.
Chờ cô nhận ra bước chân của Vệ Thường Khuynh đã chậm lại, cô mới phát hiện họ đã đến một lối đi nhỏ bị chặn một nửa, một bên là tường, một bên là một bức tường khác cao khoảng một mét rưỡi, bên trên là ô cửa kính.
Tiếng còi hú cảnh sát phía trước càng lúc càng gần.
“Tề Tiểu Tô, em cõng chặt cô gái này, chúng ta phải trèo tường ra ngoài.”
“Anh đùa gì thế, cửa sổ cao thế kia, còn cõng người khác nữa, trèo làm sao được?”