Tề Tiểu Tô nhìn người đàn ông kia gõ cửa, vội tận dụng triệt để thời gian hỏi kỹ Tiểu Nhất: “Cường hóa tạm thời là thế nào?”
“Tức là bản hệ thống sẽ tích tụ năng lượng kích thích chức năng cơ thể của cô tạm thời, nhưng vì hiện giờ năng lượng của bản Hệ thống thực sự chưa đạt được đến yêu cầu của hạng mục này, vì thế cô sẽ mất năm phút cực kỳ đau đớn. Sau khi cường hóa, loại năng lực đó chỉ có thể duy trì được hai mươi phút, sau khi thể lực cạn kiệt, cô sẽ ốm mất ba ngày vì chuyện này.”
“Vậy còn cậu thì sao?”
“Năng lượng của bản Hệ thống sẽ một lần nữa quay trở lại tình trạng chỉ có thể duy trì tính năng dự báo trước mỗi khi có nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô nghe vậy đã đau lòng đến muốn phát điên luôn rồi.
Khó khăn lắm mới tích trữ được nhiều năng lượng như thế, có thể tạm thời không cần hấp thụ nữa, nhưng vì lần này mà lại quay trở lại tình trạng ban đầu sao?
Chuyện này rõ ràng là muốn cắt thịt cô mà.
Nhưng Hệ thống Tiểu Nhất căn bản chưa nói hết, câu tiếp theo mới là cú đập mạnh nhất, “Còn nữa, năng lượng hiện giờ vẫn không đủ, cô lấy hết ba viên hôm nay mua được ra hấp thụ đi, nếu không cũng không đủ để cường hóa cho cô đâu. Cô phải bảo vệ tính mạng của mình, không là bản Hệ thống lại phải đi tìm một ký chủ mới đấy.”
Nó không muốn đâu, nó cực kỳ hài lòng với ký chủ hiện giờ!
Trái tim Tề Tiểu Tô như bị thiêu đốt.
Cửa được mở ra từ bên trong, trong phòng hẳn là có rất nhiều người cùng hút thuốc, khói thuốc mịt mờ. Đan Ninh Ninh vô thức kéo Vạn Phúc lùi ra sau lưng Tề Tiểu Tô, cô ta thầm cảm thấy dường như Tề Tiểu Tô quá bình tĩnh, thế nên ít nhiều gì cũng khiến cô ta có cảm giác an toàn hơn.
“Tiểu Tô, cô hãy mau quyết định đi, thời gian chỉ còn lại hai mươi bảy phút thôi.”
Tề Tiểu Tô cắn răng, đang định nói thì người đàn ông kia đã quay đầu lại, kéo cô vào trong.
“Lão tổng, đưa người được chọn đến rồi.”
Tề Tiểu Tô và Đan Ninh Ninh đều ho sặc lên vì mùi khói thuốc ngập trong phòng. Ban đầu còn không nhìn rõ, chờ cô định thần lại nhìn kỹ mới phát hiện Long Đào đang ngồi trong ghế salon trước mặt, nhưng không biết cổ áo anh ta bị chính anh ta hay bị người khác cởi ra rồi, đang dựa vào lưng ghế salon, sắc mặt rất đỏ, giống như uống nhiều quá vậy. Nhưng ánh mắt anh ta vẫn đang mở trừng trừng, tay phải cũng đang cầm một điếu thuốc, anh ta đang nhìn về phía bọn họ.
Tề Tiểu Tô thực sự không hiểu rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Long Đào, tim cô lại giật thót lên. Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy bao giờ, trong sự đau thương lại có cả vẻ tuyệt vọng, còn có một cảm giác bất lực và không cam lòng.
Rất phức tạp.
Cô nghĩ, lúc này ý thức của Long Đào hẳn vẫn còn đang tỉnh táo. Trước khi nhìn thấy anh ta, cô vẫn còn nghi ngờ có phải anh ta thực sự tới nơi này để thác loạn hay không. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt này của anh ta, cô lại cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề gì đó.
“Ừm, hàng chú tìm cũng khá đấy.”
Nghe người này lên tiếng, Tề Tiểu Tô mới nhìn sang phía lão, đó là một người đàn ông có dáng người rất cao to, ước chừng khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, nhìn chẳng đẹp đẽ gì cho cam, nhưng lại cũng không phải dạng vừa nhìn đã thấy hung tàn bạo ngược như cô tưởng tượng, hơn nữa còn có vài phần giống nhân tài trên thương trường.
Người này chính là ông chủ của Mộng Thiên Đường sao?
“Ông… Ông là ai? Có thể thả chúng tôi ra không? Nếu các người cần tiền, tôi có thể về nói với bố tôi đưa tiền cho các người, được không? Tha cho chúng tôi đi?”
Bịch một tiếng, Vạn Phúc lại quỳ sụp ngay xuống.
Cậu ta làm Đan Ninh Ninh hết hồn, lập tức kéo cậu ta lại, “A Phúc, anh mau đứng dậy đi!”
“A Phúc?” Lão chủ quán bar kia đứng dậy, đi về phía Vạn Phúc, sau đó khom người, dùng đầu ngón tay giữ lấy cằm cậu ta, nâng mặt cậu ta lên. Mặt lão và Vạn Phúc rất gần nhau, lão nhìn cậu ta, “Ừm, tên này rất hay, nhìn cũng đẹp trai đấy, có thể chơi được.”
Lão vừa dứt lời, lại có một người đàn ông khác bước tới, đạp một cú vào ngực Vạn Phúc.
‘Bốp’ một tiếng, Tề Tiểu Tô cũng có thể nghe được tiếng đập nặng nề đó.
Vạn Phúc kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra sàn nhà, những người khác trong phòng đều cười ha hả.
“Cách huấn luyện người của ông chủ Hồng đúng là mười năm như một, bạo lực quá, bao giờ mới có thể đổi cách khác mới mẻ hơn chứ?” Long Đào lên tiếng, giọng nói của anh ta mang theo thanh khàn khàn rất kỳ quặc, hoàn toàn không giống với lúc trước Tề Tiểu Tô nghe thấy trên tivi.
“Anh ta bị tiêm ma túy vào người.” Giọng Hệ thống Tiểu Nhất vang lên, “Thời gian của cô còn lại hai mươi tư phút.”
Tề Tiểu Tô chợt cắn môi dưới.
Từ lúc cô bắt gặp ánh mắt kia của Long Đào, trong lòng cô đã dâng lên một ý định rất hoang đường, cô muốn cứu Long Đào ra, nhất định phải cứu anh ta.
Cô không hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng ý nghĩ đó lại vô cùng kiên định.
“Tôi…”
Muốn trốn ra ngoài, còn muốn cứu Long Đào, thực sự quá khó khăn, nhưng nếu phải tiến hành cường hóa tạm thời, thì cái giá phải trả cũng rất đắt, rất đắt.
Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất chợt nghe thấy giọng của Vệ Thường Khuynh: “Tề Tiểu Tô đang làm gì thế?”
Hệ thống Tiểu Nhất ‘đinh’ lên một tiếng.
“Thế là sao?” Vệ Thường Khuynh chợt trầm giọng xuống hỏi: “Tính mạng của Tề Tiểu Tô gặp nguy hiểm à?” Hệ thống là của anh, thế nên anh hiểu rất rõ trong tình huống như thế nào thì Hệ thống sẽ hồi phục như thế nào.
“Đúng thế, bản Hệ thống chuẩn bị tiến hành cường hóa tạm thời cho cô ấy.” Hệ thống Tiểu Nhất không có thời gian giải thích quá nhiều.
Vệ Thường Khuynh tất nhiên cũng biết cường hóa tạm thời là thế nào, thế nên anh lập tức nghiêm nghị gằn giọng nói: “Không cho phép! Bản Thiếu soái ra lệnh cho cậu ngừng lại!”
Phải biết rằng trải qua việc cường hóa tạm thời đó, người bị cường hóa sẽ phải chịu năm phút đau đớn đến mức như đang cận kề cái chết vậy. Một thiếu nữ nhỏ nhắn yếu ớt như Tề Tiểu Tô làm sao chịu đựng nổi? Còn nữa, không chỉ vậy, ba ngày tiếp theo cũng sẽ cực kỳ khổ sở, nó không chỉ ở mức độ cảm cúm hay sốt cao gì, mà cơn bệnh đó sẽ đau đến thấu xương thấu thịt khiến người ta tọp đi năm kg một lúc!
Anh biết rõ bản thân mình chưa yêu Tề Tiểu Tô, nhưng anh vẫn không nỡ để cô phải chịu đau đớn khổ sở đến như vậy.
Cô là ký chủ mà Hệ thống của anh chọn trúng, xét từ một phương diện nào đó thì lẽ ra anh phải là người che chở cho cô, anh là Thiếu soái, làm sao có thể để lính của mình thê thảm như thế được?
“Thiếu soái, thời gian chỉ còn lại hai mươi hai phút thôi.”
“Khởi động truyền số liệu thực thể!”
“Thiếu soái…”
“Đây là mệnh lệnh!”
Lúc này, Đan Ninh Ninh đang khóc lóc bò trên người Vạn Phúc, gào lên: “Rốt cuộc các người muốn làm gì chứ?!”
“Làm gì à? Này người đẹp, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao? Hồng lão đại của chúng tôi vừa ý cậu nhóc đẹp trai bên cạnh cô đấy, ha ha ha.”
Có người cười ầm lên đầy vẻ mờ ám.
Đan Ninh Ninh nghe hắn nói vậy, lại nhìn Hồng lão đại đang đứng trước mặt, không thể tin nổi, “Nhưng các người đều là đàn ông mà!”
Câu nói này lại chọc cho mấy người trong phòng cười ầm lên tiếp. Tên Hồng lão đại kia nhếch khóe môi, “Thế mới nói, phụ nữ thật chẳng có gì thú vị cả.”
Tên đàn ông vừa đạp Vạn Phúc một cước kia xách cổ áo Vạn Phúc lên, hung hãn nói: “Nói đi, muốn hầu hạ lão đại của chúng tao tử tế, hay muốn chết?”
Hắn vừa dứt lời, đã có vài người đồng thời chĩa súng về phía Vạn Phúc.