Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mua Vợ

Chương 131: Người có sự tồn tại đặc biệt

Tác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt
Chọn tập

Nam Cung Phong cũng rất buồn bực, buổi sáng nay vừa gặp, sao tối đã lại gặp rồi?

Ngay cả anh cũng có chút nghi ngờ.

“Em cũng không bảo cô ta tới cùng anh, anh vội vã giải thích như vậy làm gì? Chột dạ sao?”

“Không phải, anh sợ em hiểu nhầm thôi.”

“Nếu hai người tiến vào cùng lúc thì em còn có thể hiểu nhầm, nhưng một trước một sau tiến vào thì hiểu nhầm cái gì?”

“Tốt, không hiểu nhầm thì quá tốt rồi!”

Đường Huyên cũng ngồi xuống hàng ghế thứ nhất, khi đi qua người Nam Cung Phong, cô ta không có chút bất ngờ nào, dịu dàng cười với anh, đến mức da đầu Nam Cung Phong cũng tê dại.

Âu Dương Vân cười không nổi, cô chỉ có thể trút giận lên người Nam Cung Phong, vì vậy cô mạnh mẽ nhéo bắp đùi anh, anh đau đến mức cả mặt vặn vẹo nhưng vẫn phải cố nhịn.

“Ting ting!” Điện thoại truyền đến tin nhắn nhắc nhở, cô cúi đầu nhìn xuống, là tin nhắn của Lâm Ái: “Hiệu trưởng Giang có lệnh, trở về chỗ ngồi.”

Cô không quên trên người còn có sứ mệnh, vì vậy thấp giọng nói với Nam Cung Phong: “Em về phía sau ngồi, nếu anh dám nhìn về bên phải thì anh sẽ chết rất thảm!”

“Sao phải về phía sau ngồi, ngồi ở đây đi!”

Nam Cung Phong kéo cánh tay cô, không cho cô đi.

“Bọn em cũng không phải tới đây chơi, còn có chuyện quan trọng phải làm mà, lát nói chuyện với anh sau.”

“Vậy vừa rồi em muốn anh giúp gì?”

“Lát nữa sẽ nói.”

Âu Dương Vân liếc nhìn Đường Huyên, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, dẫn chương trình bước ra khiến đại sảnh hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, chờ được nhìn thấy mặt của người chủ bữa tiệc.

Trong lòng Âu Dương Vân đang mải suy nghĩ xem Đường Huyên có quan hệ gì với người đặc biệt kia, vì sao cô ta cũng ngồi ở ghế khách quý?

“Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của ông Kiều, lúc này cách đại thọ năm mươi tuổi của ông đã mười năm. Trong mười năm này, những thành tựu mà ông Kiều đạt được trong giới kinh doanh, giới chính trị hay giới giáo dục đều khiến người ta tôn kính, ngưỡng mộ… Hiện giờ chúng ta hãy nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt để chào đón sự xuất hiện của ông Kiều…”

“Bộp, bộp, bộp…”

Đại sảnh phát ra tiếng vỗ tay rào rào, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, nhân vật quan trọng của buổi tiệc đã xuất hiện, đó là một ông lão mặc quần áo màu trắng, nhìn không khác gì người bình thường, nhưng Âu Dương Vân lại khiếp sợ nhìn ông lão kia, không nhịn được mà thốt ra: “Ăn mày…”

Đại sảnh lặng ngắt như tờ giống như nổ tung, tấ cả mọi người đều nhìn về phía cô, Lâm Ái đứng bên cạnh cô hoảng sợ tái mặt, mạnh mẽ nhéo vào tay cô, trầm giọng nói: “Cậu điên rồi, sao cậu lại gọi người ta là ăn mày chứ?”

“Ông ấy đúng là ăn mày mà…”

Âu Dương Vân giống như nằm mơ, dường như cả đại sảnh này chỉ còn một mình cô, cô hoàn toàn không ý thức được có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cô dò xét.

Nam Cung Phong cũng kinh sợ nhìn cô, nếu không phải khoảng cách quá xa thì anh cũng muốn đánh cho cô tỉnh lại, không biết tự nhiên cô lại nói hươu nói vượn cái gì…

Ông Kiều mỉm cười, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Xin chào mọi người, hẳn là mọi người ở đây đều biết tôi, nhưng tôi vẫn phải giới thiệu một chút, tôi là Kiều Văn Hiên, bởi vì đảm nhiệm quá nhiều chức vụ nên không thể giới thiệu. Tôi rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu để tới tham gia lễ mừng thọ của tôi. Thời gian đúng là vàng bạc, mười năm tôi mới tổ chức mừng thọ một lần, mười năm trước còn có rất nhiều người tôi quen mặt, nhưng hiện giờ tôi cũng không nhận ra mọi người nữa rồi. Nếu như tôi không phải mắt mờ chân chậm thì e rằng tôi đã bị lão Diêm Vương mời uống rượu rồi.”

“Ha ha ha!”

Cả đại sảnh đều vang lên tiếng cười nhẹ nhõm, mọi người đều bị lời nói của ông Kiều chọc cười, trong lòng Âu Dương Vân thì lại vô cùng rối bời. Cô không hề nhận nhầm người, người gọi là nhân vật quan trọng, là thầy giáo của Nam Cung Phong cũng chính là tên ăn mày đã ở cạnh cô trên bãi biển đêm hôm đó…

Tuy rất khó hiểu, rất khó giải thích, nhưng cô cũng chỉ có thể kìm chế để chờ cơ hội hỏi thăm ông ta cho rõ ràng.

Kiều Văn Hiên bắt đầu diễn thuyết, Âu Dương Vân không thể không thừa nhận, bài diễn thuyết của ông khiến cho người khác rất rung động, mỗi lời ông nói ra đều giống như cuốn sách “Súp gà cho tâm hồn”, tẩy rửa tâm hồn u ám của mọi người.

Sau khi diễn thuyết xong, đại sảnh lại phát ra tiếng vỗ tay mãnh liệt, sau đó ông Kiều tuyên bố: “Trước khi buổi tiệc bắt đầu mười lăm phút, mọi người có thể tùy ý đặt câu hỏi, chỉ cần không liên quan đến vấn đề riêng tư thì nhất định tôi sẽ trả lời.”

Ông vừa dứt lời lập tức có người đứng lên hỏi, người này vừa ngồi xuống thì người khác lại đứng lên, hỏi đủ vấn đề, có vấn đề kinh doanh, có vấn đề quan chức, có vấn đề giáo dục, cũng có vấn đề liên quan tới đời sống thường ngày…

Ông Kiều trả lời rất khéo léo khiến cho người đặt câu hỏi rất hài lòng, Âu Dương Vân cũng rất muốn nhân cơ hội này đứng lên hỏi xem có phải ông từng làm ăn mày không, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mọi người sẽ biết cô và ông lão này ở cùng nhau thì lại do dự, cô không ngại bị người khác biết quá khứ của mình, nhưng cô lại không muốn bị Đường Huyên biết.

Có lẽ, đây là tâm lý bình thường khi đứng trước mặt tình địch!

Sau khi kết thúc thời gian đặt câu hỏi, người dẫn chương trình tuyên bố mọi người chuyển đến phòng ăn để tổ chức tiệc tối, Âu Dương Vân đứng lên, định đi theo mọi người tới nhà ăn, nhưng lại bị Giang Hựu Nam kéo lại.

“Đi theo anh.”

Trong lòng cô rất rõ ràng, Giang Hựu Nam muốn kéo cô ra ngoài chính là vì chuyện cô hô lên hai tiếng “ăn mày” lúc nãy. Quả nhiên, khi ra cửa biệt thự, Giang Hựu Nam tức giận chất vấn: “Vừa nãy em làm sao vậy?”

Giang Hựu Nam giống như mất kiểm soát, răn dạy cô không chút nương tay, xem ra thật sự rất tức giận.

“Xin lỗi, nhưng em biết người kia…”

“Sao em lại biết ông ấy?”

“Lúc trước có phải ông ấy từng làm ăn mày không?”

“Âu Dương Vân!”

Giang Hựu Nam tức tới mức sắp phát điên: “Trong bốn người anh đặt hi vọng lớn nhất vào em, nhưng bây giờ em lại là người khiến anh thất vọng nhất!”

“Em nói đều là sự thật, ông ta đã từng dùng thân phận ăn mày để nói chuyện với em.”

Âu Dương Vân day day trán, rốt cuộc cô phải giải thích thế nào thì Giang Hựu Nam mới tin cô nói thật đây?

“Hiệu trưởng Giang, hai người không vào sao?”

Lâm Ái chạy tới hỏi thăm.

Giang Hựu Nam tức giận lườm Âu Dương Vân: “Trở về anh sẽ tính toán với em.”

Âu Dương Vân che trán, thở dài.

“Rốt cuộc là sao?”

Lâm Ái vừa đi cùng Âu Dương Vân tới nhà ăn, vừa tò mò hỏi.

“Chờ tớ hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện sẽ nói cho cậu.”

Đến nhà ăn, cô nhìn quanh một vòng nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng của ông Kiều, cô lập tức đi tới chỗ Nam Cung Phong, thấp giọng hỏi: “Thầy anh đâu?”

Nam Cung Phong tối sầm mặt: “Vừa rồi em gọi thầy anh là gì?”

“Em…”

Cô không biết nên giải thích thế nào.

“Về nhà anh sẽ tính toán với em!”

Âu Dương Vân đúng là dở khóc dở cười, sao hai người này đều muốn tính sổ với cô chứ? Cô có trêu chọc ai đâu.

“Tính thì tính!”

Cô tức giận xoay người đi chỗ khác, trong lòng âm thầm thề, chờ cô làm rõ mọi chuyện, cô sẽ xem còn ai dám tính sổ với cô nữa!

“Hiệu trưởng Giang đâu?”

Cô đi đến bên cạnh Lâm Ái, nhìn xung quanh, khẽ hỏi.

“Đi cùng trợ lý của ông Kiều để bàn bạc rồi, bởi vì ông Kiều không dễ dàng ra mặt gặp người khác nên anh ta cần phải tốn chút công sức, tài nghệ của mấy người chúng ta không cách nào thể hiện rồi…”

Một lát sau, Giang Hựu Nam trở về, trên mặt mang theo vẻ mất mát, Âu Dương Vân biết chắc là không được rồi.

“Sao rồi? Ông ấy đồng ý không?”

Giang Hựu Nam lắc đầu: “Ông ấy nói sức khỏe dạo này không tốt, không muốn tự mình tiếp khách!”

“Em đi hỏi chồng em một chút, nghe nói ông ấy là thầy giáo có ơn với chồng em, hẳn là sẽ nể mặt chúng ta.”

Âu Dương Vân chạy tới chỗ Nam Cung Phong lần nữa, kéo anh sang một bên, dịu dàng nói: “Chồng ơi, vừa rồi không phải em muốn nhờ anh giúp một chuyện sao?”

“Ừm, em nói đi.”

“Anh có thể để thầy gặp mặt hiệu trưởng trường em được không?”

Ánh mắt Nam Cung Phong trở nên lạnh lùng: “Giang Hựu Nam?”

“Ừm…”

“Không giúp được.”

“Vì sao?” Âu Dương Vân vội hỏi.

“Gần đây sức khỏe ông ấy không tốt, không muốn bị ai quấy rầy.”

“Nhưng bọn em rất muốn gặp ông ấy, anh giúp một chút không được sao?”

“Không được! Em biết nơi này có bao nhiêu người muốn nói chuyện cùng ông ấy không? Nếu như phá lệ vì một mình em thì sao có thể từ chối những người khác được?”

“Bọn em sẽ lén gặp mặt, không để cho ai biết…”

“Em tưởng người khác đều là kẻ ngốc sao? Anh biết em muốn mời ông ấy tới trường học diễn thuyết, nhưng nơi này có bao nhiêu người có mục đích giống em đó, em biết không? Đã là đối thủ thì đương nhiên bọn họ sẽ để mắt tới, chỉ cần không thấy mấy người bọn em thì nhất định bọn họ sẽ biết!”

“Biết thì sao? Ai bảo bọn họ không có cửa sau chứ?”

“Ồ, hóa ra em coi anh là cửa sau?”

“Anh đừng quan tâm em xem anh là gì, anh giúp em một chút được không? Chồng ơi…”

Âu Dương Vân nũng nịu khiến xương cốt Nam Cung Phong mềm nhĩn, anh lấy điện thoại di động ra: “Được rồi, để anh thử một chút, anh không chắc ông ấy có gặp bọn em không…”

“Được, không sao cả!”

Nam Cung Phong gọi điện thoại, Âu Dương Vân nín thở nghe nội dung cuộc nói chuyện: “Alo, thầy Kiều… Vâng, em là Nam Cung Phong… Quà đó cũng không tính là gì, so với ơn dẫn dắt của thầy Kiều năm đó thật sự không đáng nói… Vâng, vâng… Đúng rồi, em có mấy người bạn muốn gặp thầy không biết có được không? Ồ, thầy không thoải mái sao? Vậy được rồi, em sẽ không để bọn họ quấy rầy thầy.”

Âu Dương Vân nghe tới đó, tâm trạng kích động lập tức chìm xuống, xem ra cửa sau này cũng không trông cậy được rồi…

Chọn tập
Bình luận