Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mua Vợ

Chương 67: Uẩn khúc che giấu

Tác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt
Chọn tập

Cuộc sống nhàm chán trong chớp mắt lại trôi qua hai ngày. Âu Dương Vân có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng mình sẽ gặp lại Phó Nguyễn Nguyễn, hơn nữa còn trong một tình huống như thế.

Chiều tối thứ sáu, ráng chiều đỏ nửa bầu trời. Bởi vì ngày mai là cuối tuần nên bất kể là học sinh hay là giáo viên đều trông có vẻ thoải mái. Âu Dương Vân và Lâm Ái sóng vai đi trong đám học sinh, bước đi trên con đường đá cẩm thạch ra cổng trường.

Một chiếc Lamborghini màu đỏ rực kiêu ngạo dừng trước mặt hai người. Tiếp đo, một cái chân trắng nõn thò ra từ trong xe, đi đôi giày cao gót cùng màu với chiếc xe. Âu Dương Vân ngước mắt nhìn, không khỏi lạnh sống lưng.

“Đó là ai vậy?”

Lâm Ái thì thầm hỏi.

“Vợ trước của Nam Cung Phong.”

Cô nhanh chóng trả lời.

Phó Nguyễn Nguyễn đi đến trước mặt Âu Dương Vân, thoáng nhướn mày liễu: “Kinh ngạc lắm đúng không? Vì thấy tôi?”

Cô liếc nhìn học sinh vây xem chung quanh, nói khẽ: “Có việc gì chúng ta tìm chỗ khác nói.”

“Hừ, nếu tôi muốn tìm chỗ khác thì sẽ không chạy từ xa xôi tới đây. Lần trước cô khiến tôi mất hết mặt mũi trên tiệc rượu, lần này tôi cũng phải làm cho cô thử cảm giác bị nhục nhã y hệt như thế!”

Dứt lời, Phó Nguyễn Nguyễn bèn lấy một chiếc thùng chứa đầy sốt cà chua từ ghế sau chiếc xe, sau đó không chờ cho Âu Dương Vân hoàn hồn, đổ hết lên người cô.

Ahhhhh!

Lâm Ái phát ra tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ, đẩy Phó Nguyễn Nguyễn lùi về sau mấy bước, phẫn nộ nói: “Đồ điên! Đúng là đồ điên!”

Trên đầu trên mặt Âu Dương Vân dính đầy sốt cà chua, cô đứng ngây ra như phỗng. Học sinh và giáo viên vây xem càng ngày càng nhiều. Cô nhục nhã nhắm mắt lại.

Hành động cay nghiệt của Phó Nguyễn Nguyễn rốt cuộc khiến cho mọi người đều phẫn nộ. Học sinh của Âu Dương Vân đều đứng ra bênh vực cho cô giáo của mình. Đối mặt với một đám thanh thiếu niên công kích, cô ta hơi chột dạ và sợ hãi, nhưng vẫn vênh mặt lên răn dạy Âu Dương Vân…

“Sau này thành thật chút đi. Lần này là sốt cà chua, lần sau rất có khả năng chính là a xít đấy!”

Cô ta vừa dứt lời, mấy người thiếu niên bước lên giữ lấy tay cô ta: “Nói xin lỗi cô giáo của bọn này đi! Xin lỗi nhanh lên!”

“Thằng oắt con, thả bà ra!”

Phó Nguyễn Nguyễn tức giận rít gào: “Bà mới không xin lỗi con đĩ thõa này đâu nhé! Bề ngoài làm như đứng đắn lắm, trong khung cũng chỉ là thứ lẳng lơ mà thôi! Còn cô giáo nữa chứ, tao nhổ vào cho!”

Cô ta khạc một ngụm nước bọt lên người Âu Dương Vân. Âu Dương Vân không thể nhịn được nữa, bước lên tát cho cô ta một phát thật mạnh. Phó Nguyễn Nguyễn vừa định đánh trả thì Lâm Ái xông lên lại tát thêm phát nữa. Cô ta hoàn toàn phát khùng, giãy dụa mắng nhiếc như một con điên, mắng rất chói tai. Mấy người thiếu niên vốn đang trong lứa tuổi xao động, thấy cô giáo mình bị mắng như thế thì không chịu nổi, giơ nắm đấm lên lao vào đánh nhau.

Cảnh tượng hỗn loạn cuối cùng cũng được ngăn lại sau khi Giang Hựu Nam xuất hiện. Phó Nguyễn Nguyễn bị đánh thảm như thế, sao mà chịu bỏ qua cho được, lập tức gọi cảnh sát ngay.

Lúc xe cảnh sát tới, Giang Hựu Nam khẽ nói với Âu Dương Vân: “Đừng lo, anh sẽ xử lý.”

Âu Dương Vân lắc đầu, mặt không biểu cảm: “Không cần anh nhúng tay, tự em giải quyết được.”

Cô không muốn nợ ân tình của anh nữa. Cuộc đời rối bời của cô không thể vẫn dựa vào người khác để dẹp yên được.

Cô thản nhiên ngồi lên xe cảnh sát. Lâm Ái làm nhân chứng cũng đi theo, cả đám học sinh cũng bị xem như tòng phạm bắt đi.

Đến cục cảnh sát, cô nói thẳng: “Thả học sinh của tôi đi, không liên quan gì tới đứa nhỏ cả.”

Cảnh sát phụ trách ghi lời khai liếc nhìn mấy người thiếu niên sau lưng cô, lắc đầu: “Trên thân thể của người tố giác có nhiều nơi bị bầm tím, không thể vì cô nói thả là thả ra được.”

“Mấy đứa đều là trẻ con mà thôi, thấy cô giáo bị bắt nạt mới xúc động đánh người. Anh có biết người tố giác quá đáng tới mức nào không? Đang yên đang lành tự dưng chạy tới trường học gây sự, còn đổ một thùng sốt cà chua lên người cô giáo Âu Dương của chúng tôi. Tại cô ta gây sự trước, chúng tôi cũng hết cách rồi, chúng tôi hoàn toàn là vì tự vệ mà thôi.”

Lâm Ái nhanh nhảu đùn đẩy trách nhiệm.

“Có phải tự vệ hay không thì chúng tôi đương nhiên sẽ điều tra rõ. Bây giờ xin hãy tường thuật lại sự việc khi đó.”

Âu Dương Vân tự thuật lại một cách rõ ràng, không nói ngoa cũng không giấu diếm sự thật. Lâm Ái làm nhân chứng chứng minh lời nói của cô không có lấy một chút giả dối. Sau khi ghi chép xong, một người đàn ông trông như lãnh đạo đi tới, ghé vào tai cảnh sát làm ghi chép nói mấy câu. Anh cảnh sát gật đầu lia lịa, sau đó nói với họ: “Được rồi, các cô có thể đi rồi.”

“Chúng tôi vô tội hả?”

Lâm Ái không ngờ rằng chuyện lại được giải quyết dễ dàng như vậy, hơi khó tin, nhưng lại hơi mừng thầm.

“Ừ.”

Cảnh sát gật đầu, vẻ mặt đầy hàm ý. anh đứng dậy thu dọn tờ ghi chép trên bàn. Âu Dương Vân cũng không cảm thấy vui vẻ, biểu cảm vẫn có vẻ rất nghiêm túc, quay đầu nói với các học sinh: “Đều đi theo cô đi.”

Các học sinh đi theo cô ra cục cảnh sát. Cô tức giận răn dạy họ: “Ai bảo các em làm anh hùng hả? Các em vẫn là học sinh đấy có biết không? Nếu để lại tiền án tiền sự thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của các em, đến lúc đó cô phải ăn nói sao với cha mẹ của các em đây?”

Lâm Ái thở dài: “Thôi, mấy đứa cũng sốt ruột vì bảo vệ cô giáo thôi mà. Sau này sẽ chú ý.”

Vừa dứt lời, hai chiếc xe hơi dừng lại. Mấy phụ huynh học sinh bước xuống từ trên xe. Họ kéo con của mình qua mắng cho một trận, xong rồi chỉ đầu mâu về phía đầu sỏ gây ra chuyện này: “Cô Âu Dương, cô dạy học sinh kiểu đó đấy hả? Không dạy bọn nhỏ chuyện tốt mà lại dạy chúng đánh người à? Cô làm thế mà cũng xứng được gọi là giáo viên hay sao?”

Âu Dương Vân áy náy cúi đầu: “Xin lỗi, là tôi không làm tròn bổn phận, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

“Sau này? Con tôi mới học cấp ba mà đã vào cục cảnh sát rồi, sau này còn ai dám đưa con mình vào trường của các cô nữa chứ? Chuyện này chúng tôi sẽ không để yên đâu! Ngày mai tôi sẽ tới trường học các cô để tranh luận với người lãnh đạo của các cô cho ra nhẽ!”

Mấy đứa trẻ lại thấu tình đạt lý hơn người lớn, đều biện giải cho cô giáo: “Không liên quan tới cô, tại tụi con thấy chuyện bất bình nên ra tay thôi!”

“Thấy chuyện bất bình cái đầu tụi bay! Sao bay không rút kiếm tương trợ hả? Nếu rút kiếm tương trợ thì cứ ở trong đó cả đời đừng hòng ra được!”

Mấy phụ huynh hùng hổ dắt con rời đi. Lâm Ái khuyên Âu Dương Vân: “Đừng để ý tới họ, không biết lý lẽ gì cả.”

Âu Dương Vân cười cay đắng: “Không sao đâu.”

Những lời chỉ trích này có là gì so với việc bị Phó Nguyễn Nguyễn làm nhục chứ.

“Tối nay đi nhà mình đi?”

Lâm Ái đau lòng lấy khăn tay ra lau sốt cà chua trên tóc cô: “Về nhà với bộ dạng này mà bị Nam Cung Phong thấy thì sẽ mất mặt lắm.”

“Không sao đâu, anh ấy có phải là chưa từng thấy dáng vẻ chật vật của mình đâu.”

Âu Dương Vân buồn bã xoay người, đi về phía ngược lại. Đi một lúc lâu, cô mới cảm thấy đằng sau có gì đó sai sai, vội quay đầu lại, mới phát hiện Giang Hựu Nam vẫn đi theo sau lưng mình.

Giang Hựu Nam bị cô phát hiện thì không trốn tránh nữa, thoải mái bước lên trước, chế nhạo cô: “Biết ngay là em có ăn ý với anh mà.”

Anh ta có ý muốn xoa dịu tâm trạng tồi tệ của Âu Dương Vân, muốn xây dựng bầu không khí thoải mái.

“Anh làm đúng không?” Âu Dương Vân hỏi thản nhiên.

“Gì cơ?” Giang Hựu Nam làm bộ như không hiểu.

“Chúng em có thể thoát ra một cách thuận lợi như thế, đừng nói với em là không liên quan gì tới anh đấy nhé.”

Giang Hựu Nam nở nụ cười: “Đúng là không thể giấu diếm đôi mắt tinh ranh của em được.”

Suy đoán được chứng thực, Âu Dương Vân đá hòn sỏi dưới chân, tự giễu mình: “Có ông bố làm quan đúng là tốt ghê.”

“Nếu cảm thấy tốt thật thì gả cho anh đi, thế thì ba anh sẽ thành ba em, em không cần phải hâm mộ nữa.”

“Anh không cảm thấy nói đùa lúc này hơi quá đáng à?”

Giang Hựu Nam thu vẻ mặt trêu ghẹo của mình lại, bỗng nghiêm túc nói: “Tại sao lại làm cho bản thân mình phải sống chật vật như thế? Em hoàn toàn có thể lựa chọn một cuộc sống khác mà.”

Âu Dương Vân cúi đầu đi về phía trước, không đáp lại câu hỏi của anh ta.

“Em có muốn rời đi không?”

Cô bỗng giật mình, ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Ý anh là gì?”

“Trường mình có một ghế đào tạo chuyên sâu ở Paris nước Pháp, thời hạn hai năm.”

Paris nước Pháp… Đã từng là quốc gia mà cô khát khao nhất. Bây giờ cơ hội đang đặt trước mặt cô, cô lại bàng hoàng đến thế.

“Anh sẽ cho em cơ hội này à?” Cô cảm thấy không khả thi cho lắm.

“Về tư thì anh đúng là không muốn cho em. Nhưng về công thì em là giáo viên gương mẫu của trường chúng ta, cho em là chuyện hiển nhiên. Quan trọng hơn hết, anh không muốn thấy em cứ sống như vậy mãi.”

“Cuộc sống của em rất tốt.”

“Thật sự rất tốt ư? Bị vợ trước của chồng mình đổ sốt cà chua lên người trước mặt học sinh. Cuộc sống như vậy, em thật sự cảm thấy rất tốt ư?”

Giang Hựu Nam vặn hỏi khiến tình cảnh của Âu Dương Vân có vẻ càng đáng thương hơn. Cô nói nửa thật nửa giả: “Nếu em thật sự đi Paris thì rất có thể sẽ ở lại đó không bao giờ quay lại nữa. Tình cảm của anh đều sẽ trôi theo dòng nước đấy.”

“Anh không phải là không nghĩ tới kết quả này, cho nên mới vẫn suy nghĩ có nên nói cho em biết hay không. Nhưng bây giờ anh đã nghĩ kỹ rồi. Nếu em không về thì anh sẽ chúc phúc cho em. Đương nhiên, nếu em về thì anh cũng sẽ vẫn chờ em.”

Âu Dương Vân nghe anh nói vậy, trong lòng phức tạp khôn kể, muôn vàn ưu phiền. Trước kia cô không thể hiểu được tình cảm của Giang Hựu Nam, nhưng bây giờ vì Nam Cung Phong nên cô lại có thể thấu hiểu.

“Để em suy nghĩ đã.”

“Được, suy nghĩ xong rồi có thể nói với anh bất cứ lúc nào.”

Âu Dương Vân gật đầu, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Cô về nhà với lòng đầy tâm sự. May mà ba mẹ chồng đều không có nhà, phòng khách dưới lầu không có một bóng người. Cô chậm rãi lên lầu, thấy đèn trong thư phòng sáng lên, cũng không đi vào mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của cô, Nam Cung Phong đi ra từ thư phòng. Lúc đó Âu Dương Vân đã vào nhà tắm.

Anh gõ cửa: “Về rồi à?”

Cô đứng dưới vòi hoa sen, cúi đầu đáp lại: “Vâng.”

“Sao về muộn thế? Ăn cơm tối chưa?”

“Ăn rồi.”

Nam Cung Phong không phát hiện sự khác thường trong giọng nói của cô, bèn về thư phòng làm việc tiếp. Khoảng nửa giờ sau, đoán cô cũng tắm rửa xong rồi, anh mới kết thúc công việc về phòng, gặp phải Âu Dương Vân bước ra từ nhà tắm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky