Cơ thể Nam Cung Phong bỗng trở nên cứng ngắc. Trong bóng tối, anh không thể tin được mà ngắm nhìn cô gái ở trước mặt.
“Em nói cái gì?”
Âu Dương Vân cúi thấp đầu xuống, hai tay nắm chặt ga giường bên dưới, lặp lại từng câu từng chữ: “Em nói, chúng ta ly hôn đi!”
Anh bỗng đè chặt bả vai của cô, mất khống chế gào to: “Vì sao?”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô run rẩy nói: “Không có lý do gì cả, chỉ là em cảm thấy mệt mỏi, không muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa.”
“Cuộc sống như vậy là sao chứ?”
Cô chỉ biết im lặng không lên tiếng. Cho dù đã đi đến bước đường cùng, nhưng cô vẫn không thể thốt ra khỏi miệng câu nói kia.
Anh đứng dậy nhặt quần áo nằm rải rác trên mặt đất, mặc từng cái lên người. Sau đó, anh bước tới bên cạnh cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, lắng nghe âm thanh gào thét của biển khơi ở phía xa xa.
Không khí yên tĩnh căng thẳng như vậy kéo dài rất lâu, anh vẫn đưa lưng về phía cô, mà cô, chỉ biết lặng lẽ đứng trong bóng đêm, âm thầm rơi lệ.
“Cạch” một tiếng, đèn phòng bỗng nhiên được bật lên. Trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên sáng bừng khiến người ta không kịp thích ứng.
“Là bởi vì em không thể sinh con sao?”
Anh chỉ hờ hững nói ra một câu nhưng lại làm cho cô kinh ngạc đến ngẩn ngơ. Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cũng giống như anh không thể tin được cô lại đề nghị ly hôn vào một buổi tối tốt đẹp như vậy.
“Làm sao anh biết được?”
Lại thêm một khoảng thời gian yên tĩnh nữa, Âu Dương Vân mới run rẩy hỏi.
Anh rít mạnh hơi thuốc, nhưng không hề có khói phun ra, anh cố gắng nuốt vào trong bụng buồn bực cùng đau lòng.
“Từ rất lâu trước đây anh đã biết, vào đêm em đến nước Mỹ.”
Nước mắt của cô đột nhiên giống như chuỗi hạt trân châu bị chặt đứt, không thể giữ được mà ào ào rơi xuống. Cô cố gắng che kín môi mình, nhưng vẫn không kìm chế được tiếng khóc đầy kinh ngạc.
“Đêm hôm đó, em không ở cạnh anh, anh thực sự rất nhớ em cho nên mới đi tới căn phòng bí mật nhỏ của em, nằm xuống trên giường. Trong lúc vô tình anh đã nhìn thấy giấy khám sức khỏe em để ở dưới gối, lúc đó lòng anh giống như bị xé nát vậy, vô cùng đau đớn. Nghĩ đến biểu hiện khác thường trước khi rời đi của em, anh bỗng hiểu ra tất cả, hóa ra dưới vẻ bề ngoài tươi cười của em lại cất giấu nỗi khổ nặng nề như vậy…”
Âu Dương Vân càng khóc to hơn, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao nửa đêm hôm đó anh lại gọi điện cho cô, cũng như vì sao cô lại cảm thấy anh lạ thường.
“Cho nên, anh mới nói không thích có con chỉ vì muốn em được thoải mái sao?”
Anh lại mạnh mẽ rít một hơi thuốc, gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
Cô không thể kìm chế nổi nữa, đột nhiên khóc lớn: “Tại sao? Tại sao anh đã biết rồi vẫn không hỏi em? Tại sao rõ ràng anh rất thích có con nhưng lại phải che giấu mong muốn làm cha của mình chì vì lo lắng cho cảm nhận của em chứ?”
Trái tim thật sự rất đau, thân thể cô không ngừng run rẩy kịch liệt. Máu nóng trong cơ thể dường như đều đang chảy ngược, đầu óc cô cũng dần trở nên trống rỗng. Điều duy nhất cô có thể cảm nhận được, chính là cảm giác đau lòng vì anh.
Nam Cung Phong dập tắt tàn thuốc trên tay, sau đó chậm rãi đi về phía cô. Anh vươn tay ôm chặt lấy cô từ phía sau: “Bởi vì anh yêu em, mọi thứ anh làm đều là vì tình yêu anh dành cho em. Tuy rằng con cái rất quan trọng, nhưng em còn quan trọng hơn rất nhiều. Anh có thể không có con nhưng tuyệt đối không thể không có em được…”
Một câu không thể không có em khiến cô khóc đến đứt từng đoạn ruột. Tình yêu mãi mãi giống như đóa hoa hồng nở rộ trong sa mạc, bề ngoài tươi đẹp làm rung động lòng người, nhưng bên trong lại không ngừng lan tràn khí độc. Khi ngắm nhìn nó, người ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng nếu chạm vào, vậy thì nó sẽ không hề do dự khiến người ta đau đớn. Có lẽ cách duy nhất để tránh xa bi thương chính là không đụng vào nó, thế nhưng đời người mà không có tình yêu còn có ý nghĩa gì sao? Chỉ có một mình, làm sao có thể sống nổi…
“Phong, em rất sợ. Em sợ tương lai sẽ có một ngày, tình yêu của anh dành cho em bỗng từ thác nước biến thành dòng suối. Đến lúc đó, em phải làm sao bây giờ?”
“Sẽ không bao giờ có ngày đó, cho nên, em không được nói câu ly hôn ngu ngốc như vậy nữa. Ý nghĩ bất an sẽ khiến cho tương lai không được thanh thản. Nếu em không muốn như thế vậy thì nhất định không được suy nghĩ lung tung, biết không?”
“Nhưng việc em không thể sinh con cho anh phải làm sao bây giờ? Anh là con trai duy nhất trong gia đình, dù sao sản nghiệp khổng lồ của anh cũng cần phải có người thừa kế…”
“Cho tới bây giờ, cá và gấu đều không thể cùng tồn tại. Tình cảm vợ chồng của những gia đình có nhiều con cái sẽ không sâu đậm như chúng ta. Vì vậy anh không ủng hộ chuyện có con nhưng lại không có được tình yêu, vẫn còn hy vọng xa vời con cái quây quần. Không có con thực sự không sao cả, không phải vì muốn khiến em thoải mái mà là từ khi mới bắt đầu, anh đã có ý nghĩ như vậy.”
Tình cảm sâu nặng trong lời nói của anh khiến cô vô cùng xúc động, nhưng cô sẽ không vì chìm đắm trong loại tình cảm ấm áp này mà quên mất thực tế tàn khốc. Cô vừa khóc, vừa nói: “Phong, anh đừng đối xử tốt với em như vậy, điều đó sẽ càng làm em cảm thấy áy náy với anh. Anh chấp nhận em, thể hiện anh chính là người rất vô tư, nhưng nếu em đồng ý với anh, lại chỉ chứng tỏ em là kẻ ích kỷ mà thôi. Em không thể vì muốn nắm được phần tình cảm này mà không quan tâm đến cảm nghĩ của những người xung quanh. Chúng ta không thể xây dựng hạnh phúc của mình trên sự đau khổ của người khác được.”
“Là ai đau khổ? Đường Huyên sao?”
“Chính là ba mẹ anh. Lẽ nào anh chưa từng nghĩ qua, liệu bọn họ có thể chấp nhận một đứa con dâu không thể giúp bọn họ nối dõi tông đường ư?”
Nam Cung Phong thở dài, chậm rãi nói: “Vấn đề con cái em thực sự không cần suy nghĩ nhiều như vậy, anh đã tính xong rồi. Nếu như trong vòng một, hai năm chúng ta vẫn không thể có con, vậy thì nhận nuôi một đứa đi.”
Nhận nuôi…
Cô bỗng cảm thấy hồi hộp: “Như vậy cũng có thể sao?”
“Sao lại không thể? Cho dù là tự sinh hay là nhận nuôi, chỉ cần chúng ta thật lòng chăm sóc cho nó thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì hết.”
Âu Dương Vân lặng lẽ cúi đầu khóc thầm.
Anh đau lòng ôm lấy cô, khẽ cụng vào trán cô, nghẹn ngào nói: “Tiểu Vân, cứ làm như vậy đi, chúng ta dừng lại ở đây nhé. Sau này, em đừng giấu anh bất cứ chuyện gì nữa, dù cho có bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt. Em cũng đừng dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn như vậy, thực sự điều đó còn đau đớn hơn so với việc em cầm cây đao đâm hai phát vào ngực anh đấy.”
“Được, em sẽ không nói nữa…”
Cho dù trái tim có cứng rắn như đá thì cũng sẽ có lúc chân thành, kiên định. Huống chi cho tới bây giờ, trái tim của cô vẫn luôn được tạo ra từ máu thịt.
“Được rồi, em đừng khóc nữa. Anh đói bụng rồi.”
Anh dịu dàng đưa tay lau khô nước mắt nơi khóe mi cho cô, khẽ than nhẹ một tiếng, anh trêu đùa, nói: “Trước đây anh luôn cho rằng nhất định phải tìm một cô vợ biết nghe lời. Bây giờ xem ra, vẫn nên tìm người không khóc nhè thì hơn. Như vậy, cũng sẽ không vì cả ngày phải trông thấy nước mắt của cô ấy mà cảm thấy lo lắng.”
Âu Dương Vân bỗng ngừng khóc mỉm cười, giọng mũi hơi nặng, nói: “Chúng ta đi ăn mì nhé.”
Hai người tay trong tay đi tới phòng khách. Lúc này, hai bát mì cà chua trứng đặt ở trên bàn đã sớm nguội lạnh, những sợi mì bị ngâm quá lâu trong nước cũng đều phồng to tròn quay. Anh cười hỏi cô: “Đây chính là món ăn ngon mà em đặc biệt nấu cho mình anh sao?”
Cô có chút ngượng ngùng, bưng bát mì lên nói: “Em đi nấu lại cho anh.”
“Không cần.”
Anh nhanh tay lấy lại bát mì: “Anh đã đói đến xẹp bụng rồi, đành ăn tạm vậy.”
Nói xong, anh liền kéo ghế ngồi xuống, gắp một đũa mì cho vào trong miệng. Vừa nhai, vừa nói: “Quả nhiên lúc đói bụng ăn cái gì cũng thấy ngon, so với đống sơn hào hải vị, bào ngư vây cá còn tuyệt hơn rất nhiều.”
Cô bất đắc dĩ cười khổ, cũng ngồi xuống ăn mì cùng anh.
“Phong, nếu ăn không ngon anh đừng có miễn cưỡng. Cho dù chỉ là một bữa cơm tối cũng không thể tùy tiện qua loa được. Tạm bợ là một tính cách, nếu cứ duy trì lâu dài thì sẽ trở thành thói quen. Nó sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho cuộc sống của anh.”
Anh khẽ giật mình, trong lòng biết rõ cô có ý ám chỉ. Anh nhếch miệng cười nói: “Không có đâu. Chỉ ở phương diện ăn uống, đôi khi anh mới tạm bợ một chút còn ở những phương diện khác anh tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhất là vấn đề phụ nữ.”
“Vậy trước kia anh ly hôn nhiều lần như thế, chẳng lẽ không phải là vì tạm bợ sao?”
“Lúc đó đúng là tạm bợ, chẳng qua là sau này anh có muốn vậy cũng không được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì có một người phụ nữ đã vô cùng mạnh mẽ nói cho anh biết, cô ấy sẽ trở thành người cuối cùng trong hôn nhân của anh. Lúc đó anh rất xem thường, thậm chí còn cười nhạo cô ấy tự cho mình là đúng. Nhưng mà bây giờ xem ra, anh quả thực đã thua trong tay cô ấy rồi.”
Khóe miệng cô cong cong, tảng băng lạnh giá trong lòng như được tưới lên một dòng nước ấm, nếu như lúc này có ai đó hỏi cô, hạnh phúc là gì? Cô sẽ không hề do dự mà trả lời, hạnh phúc chính là trong một buổi tối của tháng tư được cùng người mình yêu ăn bát mì trứng cà chua vô cùng khó nuốt.
Cuối cùng đám cưới của Giang Hựu Nam và Lâm Ái đã được xác định vào ngày mười lăm tháng tư, cũng chỉ có ba người biết, đó chính là Đàm Tuyết Vân, Âu Dương Vân và Giang Khôn.
Thấy con trai dường như rất quyết tâm, trong lòng bà ta không khỏi nóng như lửa đốt. Bà ta bất chấp tất cả gọi điện cho Giang Khôn, cuối cùng hai con người đã ly hôn nhiều năm gặp nhau trong một quán cà phê.
Đã mười mấy năm hai vợ chồng bọn họ chưa từng gặp mặt nhau rồi. Sau vài phút ngắn ngủi quan sát qua đối phương, rốt cuộc bọn họ cũng kéo ra đề tài duy nhất có thể thảo luận với nhau.
“Chuyện con trai chúng ta muốn kết hôn ông có biết không?”
“Biết.”
“Vậy ông định thế nào?”
“Chúc phúc cho nó.”
“Ông…”
Đàm Tuyết Vân không ngờ ông ấy sẽ nói ra những lời trái ngược với mình như vậy, không khỏi tức giận, mắng to: “Ông không cảm thấy làm thế rất vô trách nhiệm với nó sao?”
Ông ấy cười lạnh nói: “So với người mẹ đã vứt bỏ nó khi nó mới chỉ tám tuổi, một mình tôi chăm sóc cho nó suốt hai mươi mấy năm nay sao lại là không có trách nhiệm chứ?”
Bà ta tự biết mình đuối lý, không được tự nhiên bưng ly cà phê trước mặt lên uống: “Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng hy vọng ông có thể ngăn cản nó.”
“Lý do là gì? Tại sao tôi phải ngăn cản nó?”
“Nó căn bản không yêu cô bé kia. Người nó thích là một cô gái khác.”
“Là ai đã ép nó phải kết hôn với ngươi mình không thích chứ?” Ánh mắt ông ấy sắc bén, trừng lớn nhìn bà ta: “Đừng nghĩ công việc của tôi bận rộn mà không biết những chuyện bà đã gây ra. Từ trước tới nay bà vẫn luôn là một người mẹ ích kỷ, nếu như con trai không thể sống hạnh phúc, vậy đó hoàn toàn là trách nhiệm của bà.”