Hai người đàn ông vẫn không lên tiếng. Cô tưởng rằng lời nói của mình đã có tác dụng, bèn tiếp tục nói: “Đàm Tuyết Vân giờ đã như con ruồi bị ép vào trong bình thủy tinh, tiền đồ u ám, đường ra không có. Các anh đi theo bà ta ngang với việc tự bước vào chỗ chết. Các anh cũng có người nhà, lẽ nào không nghĩ tới, có thể vì hành vi xuẩn ngốc của mình mà khiến vợ mất chồng, con mất cha, bố mẹ mất con sao?”
“Tôi tin các anh chỉ nhất thời hồ đồ, giờ các anh dừng xe lại, trong túi tôi có một tấm chi phiếu, các anh có thể lấy đi. Số tiền bên trong tuyệt đối hơn rất nhiều rất nhiều cái giá mà các anh mạo hiểm bắt cóc tôi. Anh trai à, xin các anh đấy, dừng xe có được không?”
“Bịt miệng lại.”
Một người đàn ông trong đó cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại là điều khiến Âu Dương Vân chấn động. Cô nói nhiều như vậy mà hai người đàn ông này vẫn không chút động lòng, ngược lại còn muốn ngăn cô tiếp tục nói. Xem ra, kẻ thực sợ chạy trời không khỏi nắng là cô chứ không phải bọn họ.
Với một đám tội phạm chạy trốn, dường như bọn họ chẳng thiết gì nữa.
“Được rồi, tôi không nói nữa, các anh đừng chạm vào tôi.”
Khi người đàn ông cầm băng dính ép tới gần, cô thức thời bịt kín miệng mình lại.
Xe dừng trước cửa một tòa nhà cao tầng. Âu Dương Vân bị hai người đàn ông mỗi người kẹp một tay. Trước khi xuống xe, người đàn ông cảnh cáo cô: “Nếu cô dám kêu cứu, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng cô.”
Ánh mắt bọn họ lộ vẻ hung ác, không giống như đang cố ý hù dọa cô. Sắc mặt Âu Dương Vân trắng nhợt mà gật đầu, tầm mắt hướng về phía trước. Bốn chữ Tập Đoàn Thiên Mã đã chứng minh cho suy đoán của cô không sai.
Đàm Tuyết Vân, quả nhiên là chó cùng rứt giậu rồi.
Cô bị kéo xuống xe. Nhìn bốn phía một phòng, gần chỗ này không có người để cô kêu cứu. Cho dù là có, cô cũng không dám kêu, tình cảnh thế này cô không dám mạo hiểm.
Một khi chọc giận hai tên tội phạm bỏ trốn này, người bị tổn thương chỉ có thể là đứa trẻ trong bụng cô thôi.
Hai người đàn ông dẫn cô vào thang máy, thang máy chạy thẳng lên trên, thẳng tới tầng cao nhất. Cửa thang máy mở ra, cô bị bọn bắt cóc đưa lên sân thượng.
Đón một cơn gió thổi tới, cô rùng mình, rất nhanh, cô nhìn thấy một người đang đứng trong bóng tối trước mặt. Người đó từ từ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt hung dữ, rất giống bà ba bị trong truyện cổ tích, hai tia nhìn sắc nhọn chiết xạ ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo.
“Đàm Tuyết Vân, bà thật sự không còn thuốc nào cứu được nữa ư? Giờ bà bắt tôi đến là muốn làm gì? Vẫn ngại tội mình không đủ nhiều, muốn thêm tội bắt cóc nữa à?”
Đàm Tuyết Vân cười cười nham hiểm, tiếng cười u ám khủng khiếp không gì sánh được, khiến người ta sởn da gà.
“Chính vì tội đã đủ nhiều thế nên sẽ không để ý chuyện có một, hai cái thêm vào.”
Bà ta ra lệnh cho hai người đàn ông sau lưng Âu Dương Vân: “Các cậu về đi, khóa trái cửa sân thượng lại cho tôi. Cho dù là một con muỗi cũng đừng mong chạy khỏi đây!!”
Người đàn ông gật đầu, vứt túi xách của Âu Dương Vân vào góc tường rồi xoay người bỏ đi. Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh ma sát kin kít, cánh cửa thủy tinh sau lưng đã bị khóa lại rồi.
“Rốt cuộc thì bà muốn làm gì?”
Âu Dương Vân hoảng sợ phát hiện, trong tay Đàm Tuyết Vân nắm một cán dao nhọn, đang bước từng bước tới chỗ cô.
Cô đã không còn đường lui nữa chỉ có thể chuyển phương hướng, dịch về một phía khác, “Dì Đàm, dì bình tĩnh một chút. Chẳng qua chỉ là phá sản thôi, dì không cần cực đoan như vậy. Xin dì bình tĩnh một chút, mọi chuyện chúng ta cùng thương lượng…”
“Phá sản? ha, nói mới nhẹ nhàng làm sao, chẳng qua chỉ là phá sản. Cô làm cho Nam Cung Phong phá sản cho tôi xem xem. Cô cho rằng tạo dựng một vương quốc thương nghiệp là chuyện dễ dàng vậy sao?”
“Nếu dì đã biết điều này chẳng dễ dàng, vì sao không kinh doanh đàng hoàng mà phải đi làm mấy hành vi đầu cơ trục lợi? Đây là lỗi của dì, là tự dì ép mình tới đường cùng.”
“Không phải tôi. Là Nam Cung Phong, là Nam Cung Phong ép tôi tới bước này. Tôi đã nhắc nhở hắn đừng khinh người quá đáng, nhưng hắn bỏ ngoài tai. Được, hắn không nghe cũng được. Vậy hôm nay cô cũng đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì trách chồng cô máu lạnh, muốn trách thì trách ba chồng cô bội tình bạc nghĩa. Cha con Nam Cung Phong phá hủy cuộc sống của tôi, tôi cũng muốn để bọn chúng nếm thử nỗi đau mất đi người mình yêu thương.”
Nam Cung Phong bỗng nhiên nhận được điện thoại của Đường Huyên, anh nhíu mày tiếp điện thoại: “Alo?”
Trong điện thoại là một khoảng tĩnh lặng ngột ngạt, anh lặp lại một câu đầy không kiên nhẫn: “Alo? Không nói thì tôi ngắt đây!”
“Anh Phong, liên quan tới chuyện anh muốn xác nhận kia. Em ngẫm nghĩ rồi, đồng ý nói cho anh biết sự thật.”
Nam Cung Phong chợt căng thẳng thần kinh: “Nói, mau nói?”
“Sự thật là như thế này…”
Trong điện thoại, Đường Huyên nhẹ nhàng thủ thỉ. Sau khi nói xong, cô nghe thấy rõ ràng một tiếng thở dài như trút được gánh nặng truyền đến từ bên kia điện thoại.
“Sao đột nhiên lại đồng ý nói rõ ràng?”
Nam Cung Phong nhớ tới mấy lần trước, cho dù anh cùng cách gì cũng không thể khiến cô ta hé miệng nói ra sự thật, lúc này không khỏi cảm thấy có phần bất ngờ.
“Ai rồi cũng sẽ có lúc hoàn toàn tỉnh ngộ. Em cũng vậy, chỉ là, so với người khác muộn hơn một chút mà thôi. Anh Phong, em xin lỗi, khiến anh thất vọng về em, thật sự xin lỗi. Thật ra em đã sớm cảm thấy hối hận rồi, chỉ là em không biết phải làm sao để quay đầu lại. Sớm từ hai năm trước, khi anh nói đời này không muốn nhìn thấy em nữa, em đã hối hận rồi. Em muốn quay về em trong quá khứ, một Đường Huyên được anh yêu thích được anh tin tưởng. Nhưng khi em quay đầu, lại đau lòng phát hiện ra, phía sau em đã không còn đường đi nữa. Em chỉ có thể buộc tiếp tục bước về phía trước, tiếp tục bước trên con đường không có lối lui. Bước đi trên con đường này, em cũng rất vất vả. Chuyện em không muốn làm em đã làm rồi, chuyện không thể làm em cũng đã làm rồi. Em ngày càng không khống chế được bản thân. Em hy vọng sẽ có người ngăn em lại. Nhưng khi ấy em vẫn chưa nhận ra được, sau lưng em chẳng còn một ai nữa rồi. Em không chỉ khiến anh thất vọng, em còn khiến tất cả những người yêu em thất vọng. Em không chỉ bước trên một con đường không lối lui, em còn biến bản thân thành kẻ cô đơn. Hai năm nay, em vẫn là bình nứt không sợ vỡ, ban ngày ngủ tới hôn mê bất tỉnh, buổi tối liều mạng uống rượu. Sau đó qua lại với những người đàn ông khác nhau. Em khiến bản thân sa sút như vậy, dù sao cũng không có người quan tâm em, dù sao cũng không cảm thấy cuộc sống của em quá thối nát. Thế nên, em đi càng xa thêm. Cho tới hôm qua, một mình em tới quán mỳ cay ngày trước chúng ta thường tới. Trên bức tường chứa đầy tâm nguyện được lưu giữ, em nhìn thấy nhiều năm trước, một tấm giấy nhớ duy nhất anh viết: ‘Huyên Huyên, em mãi mãi là thiên thần đẹp nhất trong trái tim anh’. Em đã khóc. Cuối cùng em cũng nhận ta mình đã mắc biết bao lỗi lầm. Từ đầu đến chân, trên người em đã không còn lại một chút dáng vẻ của thiên thần. Em tiếc rằng vì sao mình không sớm nhìn thấy tờ giấy ấy, có lẽ thấy nó sớm hơn một chút, em sẽ không bước đi xa tới vậy… Sau khi ra khỏi tiệm mì, một mình em đứng trên con đường gió lạnh thổi thấu xương sáu tiếng đồng hồ, hút hết hai bao thuốc, nhớ lại từng chút từng chút lỗi lầm bản thân trong mấy năm qua. Chợt em ngộ ra, cho dù thế nào, một người viện cớ sa đọa luôn luôn không đáng tha thứ, càng không có ai yêu thương, càng phải yêu thương lấy mình…”
Nam Cung Phong nghe xong những lời này, trong lòng vô cùng xúc động. Anh không biết nói sao mới tốt, là nên mắng cô tỉnh ngộ muộn màng hay khen ngợi cô cuối cùng cũng biết lạc đường quay lại.
“Anh Phong, cuối cùng muốn xin lỗi anh một câu. Và em còn muốn nói với anh, Âu Dương Vân bị bắt cóc rồi. Rất xin lỗi giờ mới nói cho anh, bởi vì em biết, nếu em nói cho anh biết tin cô ta bị bắt cóc trước, anh sẽ không còn lòng dạ nghe em nói những lời vừa rồi nữa.”
Tút tút, điện thoại bị ngắt như trong dự liệu. Nam Cung Phong liều mạng gọi vào di động của Âu Dương Vân nhưng không có ai nghe. Anh vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Đường Huyên, gầm thét lên trong điện thoại: “Ai? Cô ấy bị ai bắt cóc? Bị bắt tới đâu rồi? Cô ấy có sao không….”
“Anh không cần lo lắng, cô ta mới bị bắt vừa nãy, ở công ty Đàm Tuyết Vân.”
Điện thoại lại bị ngắt. Nam Cung Phong lên xe phóng về phía Tập Đoàn Thiên Mã như điên….
Gió càng ngày càng lớn, ngẫu nhiên xen lẫn mấy bông hoa tuyết lạnh lẽo. Âu Dương Vân bị Đàm Tuyết Vân ép tới mép tầng thượng. Cô quay đầu liếc nhìn khoảng không sau lưng, trong đầu nổi lên cảm giác chóng mặt. Độ cao như vậy ngã xuống tuyệt đối không còn hy vọng sống sót. Làm sao bây giờ, cô nên làm gì bây giờ…”
“Lùi đi, tiếp tục lùi đi. Nếu không lùi thì tiến về phía mũi dao của tôi này. Không biết là dao của tôi đâm thủng tim cô trước, hay là đâm thủng tim con cô trước nhỉ?”
Âu Dương Vân run rẩy toàn thân. Cô liều mạng nhắc nhở mình, bình tĩnh, bình tĩnh. Đàm Tuyết Vân đã mất lỳ trí, cô không thể luống cuống tay chân nữa, cô nhất định phải ổn định cảm xúc của bà ta.
Điện thoại trong túi nằm ở góc tường vẫn reo lên không ngừng. Cô biết chắc chắn là Nam Cung Phong gọi đến. Điều này khiến cô đang gần lâm vào cảnh tuyệt vọng lại có một tia hy vọng thay đổi. Nếu điện thoại vẫn không được nhận, Nam Cung Phong sẽ nhận ra cô xảy ra chuyện rồi. Chỉ cần cô kéo dài được thời gian thì nhất định có thể đợi được anh tới cứu cô.
Trong trời đêm tĩnh lặng, tiếng chuông di động reo lên vang dội khác thường. Rốt cuộc, Đàm Tuyết Vân không chịu nổi tiếng chuông ầm ĩ này nữa, bà ta bước nhanh tới góc tường, nhấc chiếc túi của cô lên rồi vứt xuống dưới. Cùng trong lúc này, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Âu Dương Vân đứng sau lưng bà ta dùng lực túm lấy cán dao nhọn trong tay bà ta, rồi vứt nó đi cũng nhanh như sét đánh.
Đàm Tuyết Vân phẫn nộ tới cùng cực, lập tức túm lấy tóc cô, kéo tới mép tòa cao ốc.
“Cô cho rằng ném dao của tôi đi thì cô không sao nữa ư? Giờ chỉ cần tôi dùng chút sức thôi thì cô và con cô sẽ cùng mất mạng!”
Nước mắt Âu Dương Vân trào mi, cô bắt đầu hơi sợ hãi, sợ Đàm Tuyết Vân sẽ mất không chế mà đẩy cô xuống dưới. Cô không muốn cam chịu bỏ mạng như vậy. Cô còn chưa làm mẹ lấy một ngày, tình yêu nhỏ bé của cô vẫn đang nhích tới nhích lui trong bụng cô. Bọn nhỏ nhất định là hoảng sợ. Cô lau nước mắt, lặng lẽ nói trong lòng: Con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ các con, mẹ sẽ bảo vệ các con, ba cũng sẽ bảo vệ các con, ba sắp tới nơi rồi, chúng ta không phải sợ….”
Cô cố áp chế sợ hãi trong lòng, vì con mà gắng bình tĩnh nói: “Đàm Tuyết Vân, bà có thể đẩy tôi xuống dưới, nhưng tốt nhất bà phải biết một vấn đề quan trọng. Bà đẩy tôi xuống dưới, bản thân bà cũng phải đền mạng. Bà chết không sao cả, nhưng bà không nghĩ tới Giang Hựu Nam sao? Năm anh ấy tám tuổi bả vứt bỏ anh ấy, hai mươi mấy năm qua bà chưa từng làm hết trách nhiệm của người mẹ lấy một ngày. Nhưng lúc này, anh ấy vẫn vì tình cảnh của bà mà lo lắng. Một tiếng trước tôi mới gặp mặt con dâu của bà. Cô ấy nói, chỉ cần bà đồng ý nghe lời con trai bà đi nước Pháp định cư thì tất cả cục diện rối rắm phía sau bà, con trai bà sẽ giúp bà giải quyết. Chồng trước của bà là người đứng đầu Bộ Công an. Vụ kiện của bà chẳng qua chỉ là vấn đề tiền bạc, vấn đề chỉ cần tiền là có thể giải quyết thì không phải vấn đề. Giờ nếu bà dừng cương trước bờ vực thì vẫn còn kịp. Cái mà bà mất chẳng qua chỉ là xí nghiệp bà tự tay tạo dựng. Nhưng cái mà bà có được lại là những năm tháng cuối đời được trải qua cùng con trai và con dâu. Điều này đối với bà mà nói lẽ nào không phải là một lựa chọn sáng suốt sao? Bà nghe tôi nói một câu, núi xanh còn đấy, sợ gì không củi đốt.”