Trong một đêm trời tối hổng có gió, một bóng đen lẳng lặng chui vào khuê phòng của Âu Dương Vân. Bóng đen này chính là Nam Cung Phong đã trở về sau ba tháng đi công tác. Anh xuất hiện một cách lặng lẽ như vậy chẳng qua là vì muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho vợ mình. Thế nên ngay cả đèn cũng không bật đã nhào vào giường như một con sói đói.
Oa…
Một tiếng khóc kinh động đất trời khiến anh sợ tới mức hồn vía lên mây, nhảy ngược ra sau, vội bật đèn đầu giường lên. Thấy hai đứa nhỏ ngủ trên giường, anh vừa sợ lại vừa bất mãn chất vấn: “Má sấp nhỏ, sao hai đứa này lại ngủ ở đây?”
Hi Hi bị vật nặng đè nên khóc lóc ầm ĩ. Ha Ha bị tiếng khóc của Hi Hi đánh thức cũng khóc theo. Âu Dương Vân bị tiếng khóc của hai đứa nhỏ làm cho đau lòng, cầm gối đầu nện qua: “Đầu anh bị xe lửa nước Pháp cán hả? Lớn to đầu rồi còn chơi trò hù dọa lúc nửa đêm thế này à? Anh xem anh làm cho hai đứa nhỏ bị sợ hãi kìa!”
Nam Cung Phong bị vợ mắng tới mức ngây người, vô tội giải thích: “Anh đâu biết con ngủ trong phòng mình đâu. Nhưng sao hai đứa lại ngủ trong phòng mình vậy? Anh chỉ đi công tác ba tháng thôi mà, sao em lại để tụi nó tu hú chiếm tổ chim khách vậy?”
“Ghê, ai là tu hú ai là chim khách hả? Hai đứa nhỏ không phải con anh chắc? Sao anh đi công tác về ngay cả con mình cũng không cần nữa à? Em thấy anh không chỉ đầu bị cán mà lương tâm cũng bị sói cắn rồi chứ gì?”
“He he, ví dụ, ví dụ thôi mà. Nước Pháp không có sói đâu.”
Nam Cung Phong cười giả lả ôm lấy hai đứa bé: “Đừng khóc bé cưng, xem ba mang quà gì về cho mấy đứa nè.”
Anh lấy một đống đồ chơi từ rương hành lý ra. Trẻ con vốn thích chơi đùa, một giây trước còn khóc trời sập đất nứt, một giây sau đã cười tới mức không khép miệng lại được.
Thu phục hai đứa nhỏ, anh bắt đầu hỏi vợ mình: “Rốt cuộc thì tại sao hai đứa lại ngủ trong phòng mình?”
“Mẹ đi du lịch Nhật Bản.”
“Mẹ đi du lịch, thế còn bảo mẫu thì sao?”
“Bảo mẫu có việc nên xin nghỉ.”
“Không phải có ba bảo mẫu sao?”
“Cả ba bảo mẫu đều xin nghỉ.”
“Có việc gì mà cả ba cùng xin phép? Ai phê duyệt vậy?”
“Em phê. Sao hả? Anh có ý kiến à?”
Nam Cung Phong nhịn không nổi giận: “Không phải là có ý kiến. Sao em lại phê một lần 3 người luôn vậy? Em cho cả ba đều nghỉ thì ai chăm con?”
“Tự mình chăm thôi.”
“Không phải em phải làm việc à?”
“Bây giờ đang nghỉ hè.”
“À, đã nghỉ hè rồi cơ à? Nhanh thế. À, cũng đúng, anh đã đi công tác ba tháng rồi còn gì.”
Nam Cung Phong tự hỏi tự đáp một lúc, ngáp mấy cái: “Thế anh ngủ ở đâu?”
“Phòng khách bên cạnh.”
“Em ngủ cùng với anh à?” Hai mắt anh sáng lên.
“Anh hỏi con xem nó có chịu không?”
Nam Cung Phong phẫn nộ vào phòng tắm.
Đêm nay, anh nằm trong phòng khách trằn trọc trăn trở không thể đi vào giấc ngủ. Nhịn ba tháng, còn tưởng vừa về nhà là có thể được giải phóng, ai dè về nhà rồi vẫn phải nhịn. Cuộc sống ngột ngạt này khi nào mới chấm dứt đây?
Sáng sớm hôm sau, anh liền gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ, khi nào mẹ về?”
“Không biết nữa.”
Bây giờ bà phu nhân càng ngày càng cá tính. Hai ngày trước bà nghe lời đề nghị của con dâu, đi làm giải phẫu kéo da, lập tức trẻ hơn mười tuổi. Người vừa trẻ tuổi thì tâm trạng cũng trở nên tuyệt vời, thế là quyết định tổ chức mấy bà bạn mạt chược kéo nhau đi chu du các nước.
“Hai đứa nhỏ cả ngày đòi bà nội, sao mẹ lại không biết ngày về được chứ?”
“Hôm qua mẹ gọi điện cho vợ con, vợ con nói chuyện không giống con đâu đấy.”
“Vợ con nói sao?”
“Vợ con nói: Mẹ cứ chơi xả láng đi, con trông mấy đứa nhỏ rất ngoan, khi nào mẹ muốn về cũng được, tốt nhất là lúc về lại dẫn thêm ba con về luôn.”
“Mẹ dám!”
Nam Cung Phong tức giận tới mức xanh cả mặt, ném di động chạy xuống lầu: “Âu Dương Vân, Âu Dương Vân, em tới đây cho anh.”
Âu Dương Vân đang cho hai đứa nhỏ ăn bữa sáng, thấy Nam Cung Phong nổi giận đùng đùng xuống lầu, buồn cười hỏi: “Sao vậy?”
“Em xúi mẹ anh đi tìm tình yêu mới đúng không?”
Âu Dương Vân giật mình: “Đó là chuyện tốt mà. Anh tức làm gì?”
“Tốt cái…” Nam Cung Phong đang định nói tốt cái búa, nhưng lại nghĩ không thể nói tục trước mặt trẻ con, bèn sửa lại: “Tốt gì mà tốt? Anh đã hơn ba mươi rồi mà em còn bảo mẹ anh đi tìm bố dượng, em ngại anh còn chưa đủ tội nghiệp đúng không?”
“Không phải. Em cảm thấy mẹ còn trẻ, một mình không có bạn thì quá cô đơn.”
“Sắp sáu mươi rồi mà còn trẻ gì nữa. Thế em nói với anh xem bao nhiêu tuổi mới là già?”
“Chỉ cần còn sống thì bất kể bao nhiêu tuổi cũng có quyền được theo đuổi tình yêu.”
“A, Âu Dương Vân, sao anh không biết suy nghĩ của em phóng khoáng thế nhỉ. Thế ý em là nếu sau này anh đi trước em thì chắc chắn em cũng sẽ tìm một gã khác chứ gì?”
“Cũng có thể.”
“Em…”
Nam Cung Phong tức giận tới mức muốn hộc máu, làm bộ muốn đánh cô. Âu Dương Vân ngẩng đầu, vẻ mặt không sợ hãi: “Tới đi, bạo lực gia đình trước mặt bọn nhỏ đi.”
Nam Cung Phong xoa ngực: “Cái nhà này không thể ở lại được nữa. Anh xuất gia đi thì hơn.”
Mẹ già sáu mươi muốn tìm tình yêu mới, bà xã ba mươi tuổi cũng muốn tìm tình yêu mới, thế này thì bảo anh sống sao cho được…
Ba đêm liên tiếp, anh đều ngủ trong phòng khách. Rõ ràng giường ở phòng bên cạnh có thể chứa được bốn người, nhưng vợ anh lại cứ xua đuổi anh đi.
Thế là anh nghĩ, có phải vợ mình có người khác không? Hay là vì họ sắp đến ngưỡng bảy năm rồi?
Anh càng ngày càng lo lắng, đứng dậy đi đến phòng ngủ bên cạnh. Bọn nhỏ đã ngủ say. Lần này anh không thô lỗ nhào tới, mà chọc vai bà xã, hạ giọng nói: “Vân, dậy đi, dậy đi.”
“Sao thế?” Âu Dương Vân xoa mắt ngái ngủ.
“Chúng ta qua phòng khách ngủ đi?”
“Không đi.”
Trái tim anh nhất thời lạnh ngắt. Anh ôm đứa bé ngủ ở bên phải sang bên trái, sau đó vội vã nằm xuống, vội vã thò tay vào trong váy ngủ của bà xã. Nếu là trước kia, chưa tới một phút bà xã sẽ có phản ứng ngay lập tức. Nhưng hôm nay anh sờ cả buổi mà bà xã chẳng có tí phản ứng nào, đã thế còn có tiếng hít thở đều đặn truyền tới. Đến mức này rồi mà còn có thể ngủ, trái tim Nam Cung Phong lập tức lạnh lẽo.
Ba tháng không gặp, với lứa tuổi của họ thì hẳn là nên thừa dịp con ngủ để tằng tịu với nhau mới là chuyện bình thường, sao lại không có tí phản ứng nào cả vậy? Anh nghĩ tới hai năm trước, vì quyến rũ anh, Âu Dương Vân nào là mua phim heo nào là mặc đồ ướt, cuối cùng cũng hạ gục anh. Bây giờ dường như anh cũng phải bắt đầu nghĩ lại xem có nên học theo kỹ xảo của cô năm đó hay không…
Chiều tối hôm sau, anh từ công ty trở về, cầm hai tấm vé điện ảnh: “Bà xã, tối nay có thể nể mặt anh đi xem điện ảnh được không?”
Âu Dương Vân khó tin mở to mắt: “Em không nghe nhầm chứ? Không phải anh ghét nhất là xem điện ảnh sao?”
“Ai bảo anh ghét? Chẳng qua là bình thường anh không rảnh đi xem mà thôi. Tối nay vừa lúc có hứng thú, chúng ta đi thử xem.”
“Thế con thì sao?”
“Không phải trong nhà còn có bảo mẫu sao?”
“Tụi nó biết người. Không phải ai tụi nó cũng chịu thân cận đâu.”
Nam Cung Phong bực bội, nghĩ một lúc rồi nói: “Không bằng thế này, chúng ta đưa tụi nhỏ đến chỗ Tình Tình đi.”
“Ổn không? Chính Tình Tình còn cả ngày oán giận với em là chăm con vất vả, anh còn nhét thêm hai đứa cho con bé, không sợ con bé liều mạng với anh à?”
“Không sao đâu. Anh có cách.”
Nam Cung Phong lấy di động ra, gọi điện cho Quý Phong. Hơn hai mươi phút sau, Quý Phong chạy tới dinh thự Bạch Vân: “Anh rể, chuyện gì vậy? Nửa đêm gọi tôi tới làm gì?”
“Nhóc khuếch đại thế? Bây giờ là nửa đêm à?” Anh tức giận vỗ vai cậu ta: “Là thế này, anh có một cuộc gặp mặt nhất định phải dẫn người nhà đi, nhưng không ai trông con hết. Cậu trông tụi nó hộ anh đi.”
Quý Phong rất là không muốn: “Anh rể, ở nhà tôi ngay cả con tôi mà tôi còn không muốn trông nữa là, anh còn bảo tôi trông con giúp anh, anh làm thế mà được à?”
“Thế thì phải làm sao đây? Cậu muốn anh dẫn hai đứa nhỏ đi xã giao chắc?!”
“Anh không thể tìm người khác trông giúp anh được sao?”
“Tìm ai bây giờ? Hai đứa nhỏ này thân với cậu còn hơn là thân với bố tụi nó là anh đây, cậu bảo anh tìm ai?!”
Nam Cung Phong cất cao giọng. Quý Phong tủi thân phụng phịu: “Trông thì trông, quát gì mà quát.”
Người nào đó đạt được mục đích, vui vẻ dẫn vợ yêu ra khỏi cửa. Đến rạp chiếu phim thì đã hết chỗ ngồi. May mà anh mua ghế tình nhân loại vip, giá cả đắt đỏ, cho nên mới không tới nỗi không tìm được chỗ ngồi.
Âu Dương Vân và Nam Cung Phong ngồi ở ghế tình nhân cuối cùng.
Sau đó, hai người đồng thời hiểu được hai câu hỏi lớn tại sao ghế tình nhân đều hết chỗ cùng với tại sao lại nói rạp chiếu phim là thánh địa hẹn hò.
Màn hình trình chiếu một bộ phim tình cảm Hàn Quốc “Tình Nhân”. Bởi vì vào rạp nửa chừng nên Âu Dương Vân và Nam Cung Phong đều không hiểu lắm phim đang chiếu cái gì. Nhưng ngồi chưa được bao lâu, hai người không khỏi trợn tròn mắt…
Cuối cùng cảnh tượng trắng trợn cũng kết thúc, nhưng tiếng thở dốc và tiếng hôn môi vẫn quanh quẩn bên tai.
Âu Dương Vân thế mới biết được, những tiếng động đó không chỉ truyền tới từ trên màn ảnh, mà còn truyền tới từ trước sau trái phải quanh mình, giống như là thiết bị phát âm thanh nổi vậy.
Rõ ràng là Nam Cung Phong cũng chú ý tới tình huống này, cảm thấy thân thể anh trở nên cứng ngắc.
Âu Dương Vân thầm nghĩ đây là phim gì vậy trời, sao lại đi chiếu loại phim này… Cô cảm thấy tiếng thở dốc chung quanh mình càng ngày càng lớn. Cô không dám hít thở mạnh lấy một chút. Cảnh phim cấm thiếu nhi kéo dài hơn một phút cuối cùng cũng kết thúc, cô phát hiện mình chảy mồ hôi đầy người.
Chung quanh rất tối, không nhìn thấy động tác cụ thể của những cặp tình nhân chung quanh, nhưng tiếng họ hôn môi lại rõ ràng như thế. Sao mọi người đều phóng khoáng vậy chứ… Không được, cô không thể làm cho ông xã mình cũng bị ô nhiễm. Âu Dương Vân nắm chặt tay Nam Cung Phong muốn chuồn đi, nhưng tay anh lại nóng tới mức khiến cô phản xạ muốn rụt tay lại.
Nhưng Nam Cung Phong đã bắt lấy tay cô.
Độ ấm nóng bỏng truyền tới từ bàn tay anh. Trái tim Âu Dương Vân đập như nổi trống.
Nam Cung Phong không nói gì cả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh đằng trước.
Âu Dương Vân cũng không biết nên nói gì, thân thể bất giác căng cứng, cứ cảm thấy chỉ cần một trong hai người hành động thì sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn được.
“Bà xã, mình ra ngoài đi.”