Những ngày không có Nam Cung Phong, Âu Dương Vân buồn muốn chết, hôm nay trong lúc vô tình lật xem ngày, tính xem Nam Cung Phong đã đi được mấy hôm, không ngờ lại phát hiện là sinh nhật Lâm Ái, cô vỗ đầu một cái, thật là một tên thấy sắc quên nghĩa, ngày nào cũng chỉ mải nhớ chồng, quên cả sinh nhật của bạn mình.
Cô vội vã lấy di động ra gọi điện cho Lâm Ái nhưng bên kia lại khóa máy, cô càng áy náy, cho rằng Lâm Ái giận cô nên mới khóa máy.
Thay quần áo lấy túi xách chạy ra khỏi nhà, đến một trung tâm thương mại trong thành phố mua cho Lâm Ái một con gấu thật to, sau đó liền vội vã chạy đến căn hộ của Lâm Ái và Giang Hựu Nam, nhấn chuông cửa cả nửa ngày mới nhìn thấy một cô gái đầu tóc rối bù ra mở cửa.
“Sao giờ này mà cậu còn ngủ?”
Âu Dương Vân không hiểu nhìn chằm chằm cô ấy, quả thực là cạn lời.
Lâm Ái xoa xoa cái đầu rối mù, ngáp nói: “Bình thường cuối tuần tớ đều thế này, đừng tỏ ra như hôm nay mới biết tớ thế.”
Cô ấy chỉ chỉ sofa: “Ngồi đại đi, tớ đi tắm một chút.”
Âu Dương Vân níu lấy áo ngủ của cô ấy, kéo cô ấy quay lại, cầm con gấu trong tay nhét vào lòng cô ấy: “Sinh nhật vui vẻ!”
Cô ấy cười hôn con gấu một cái: “Cảm ơn nha, cũng không biết ngoài cậu ra có ai nhớ hôm nay là sinh nhật tớ không.”
“Ba mẹ cậu cũng không nhớ?”
“Tớ nói người đang ở cạnh tớ.”
“Giang Hựu Nam cũng không biết?”
Lâm Ái nhún nhún vai nói: “Anh ấy biết mới là lạ.”
“Cậu không nói với anh ta đương nhiên anh ta không biết rồi.”
“Sao tớ lại không nói với anh ấy chứ, tớ đã ám chỉ anh ấy hai lần rồi, lần thứ nhất tớ nói: ngày 20 tháng 7 tớ muốn tổ chức một bữa tiệc. Anh ấy hỏi: tổ chức tiệc gì chứ? Tớ nói: là một ngày đáng để kỷ niệm. Anh ấy nói: ồ, vậy tùy em.”
“Hết rồi?” Âu Dương Vân nheo mắt.
“Hết rồi.”
Vẻ mặt Lâm Ái tủi thân: “Cậu nói có phải người nọ quá không có tình người rồi không, tớ đã nói đến mức đấy rồi, ít nhiều gì cũng phải hỏi xem ngày đáng kỷ niệm gì chứ, đúng không? Kết quả là thản nhiên nói một câu tùy em, tùy cái đầu ông nội anh ấy í, tức chết tớ mà.”
“Lần hai thì sao?”
“Lần hai chính là đêm qua, tớ ân cần rót cho anh ấy một ly trà nóng bưng đến phòng sách, sau đó nói với anh ấy: ngày mai có thể dành ra một ngày được không? Anh ấy hỏi tớ: có chuyện gì sao? Tớ nói hy vọng ngày mai anh ấy có thể ra ngoài chơi với tớ, bởi vì mai là một ngày đặc biệt, đây là lần thứ hai tớ nói tới một ngày đặc biệt với anh ấy, kết quả anh ấy vẫn không hỏi tớ là ngày đặc biệt gì, ngược lại hỏi tớ: em mấy tuổi rồi?”
Âu Dương Vân trừng mắt nhìn: “Ý gì?”
“Đúng vậy, lúc đó tớ cũng rất hoang mang, chỉ hỏi anh ấy, anh hỏi em mấy tuổi làm gì chứ? Kết quả cậu đoán xem anh ấy nói thế nào?”
“Anh ta nói thế nào?”
“Anh ấy nói cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi còn muốn lôi kéo người lớn dẫn ra ngoài chơi, anh ấy chỉnh tớ cứ như là ba tớ vậy, suýt chút nữa thì khiến tớ tức đến mức phụt máu.”
Âu Dương Vân nghe vậy cười ha ha, hài hước nói: “Xem ra cậu ở bên Giang Hựu Nam cũng không tệ lắm.”
“Không tệ cái gì chứ, ở trường tớ còn chẳng dám nói chuyện với anh ấy, ở nhà thì anh ấy cứ như là bề trên của tớ, quản tớ ăn, tớ ngủ, trừ cái đó ra thì không có một chút cảm xúc gì giữa vợ chồng nên có.”
“Các cậu có kia kia không?”
“Kia kia gì?”
“Thì cái đó đó?”
“Cái đó là cái gì?”
Hứ, Âu Dương Vân tức giận hừ một tiếng: “Đừng giả vờ ngây thơ với tớ, cậu nghĩ tớ không biết cậu là đứa biến thái nhé.”
Lâm Ái bị cô vạch trần sự ngụy trang, thở hừ hừ nói: “Cậu đã thấy ba và con gái chưa?”
“Cái gì mà ba, người ta chỉ hỏi một câu cậu mấy tuổi đã coi người ta là ba rồi? Cũng trách cậu, quanh co lòng vòng làm gì chứ, đối với người như Giang Hựu Nam, Lâm Vòng Vo cậu nên trực tiếp nói anh ta biết mai là sinh nhật cậu, bảo anh ta xem mà làm, như vậy không phải là đơn giản sáng tỏ rồi sao.”
“Tớ thèm vào.”
Lâm Ái ngang bướng hất cằm lên: “Nếu anh ấy quan tâm đến tớ một chút thì nên hiểu ý trong lời nói của tớ, nếu không tớ nói thẳng cho anh ấy biết, xuất phát từ phép lịch sự anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Không phải thế là được rồi sao.”
“Được cái gì mà được, hoàn toàn là xuất phát từ lời hứa lễ nghi, cậu cho rằng làm như thế tớ sẽ vui sao?”
“Cậu quá kỳ vọng vào anh ta, vốn nên từ từ thôi. Giang Hựu Nam không phải kiểu đàn ông sẽ dễ dàng ga lăng với phụ nữ.”
“Ài…” Lâm Ái thở dài: “Nếu đổi lại là cậu, cho dù tớ không nói anh ấy cũng sẽ nhớ kỹ ngày quan trọng này.”
“Được rồi, đừng tỏ ra bộ dạng tiêu cực như thế, mau đi rửa mặt đi, tớ đi chơi với cậu.”
Âu Dương Vân và Lâm Ái ra khỏi căn hộ đi ăn vặt, sau đó lại đến công viên Sâm Lâm bơi một buổi chiều, nói là bơi chứ thực ra là Lâm Ái dạy Âu Dương Vân bơi, buổi tối Lâm Ái ra khỏi bể bơi, nằm trên nền thở hổn hển nói: “Đây không phải là tổ chức sinh nhật cho tớ, nhất định là bảo tớ làm nô tỳ cho cậu rồi.”
Âu Dương Vân ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, hôm khác sẽ bồi thường cho cậu.”
“Sao đang yên đang lành cậu lại muốn học bơi?”
“Trước kia Nam Cung Phong luôn chọc cười tớ là đồ vịt cạn không biết bơi, lần này nhân dịp anh ấy ra ngoài tớ phải học bơi thật giỏi, đợi khi anh ấy trở lại nhất định phải để anh ấy nhìn tớ với con mắt khác xưa.”
Ha, Lâm Ái cười xấu xa một tiếng: “Dùng sinh nhật của tớ để tăng thú vui cho hôn nhân của cậu hả.”
“Yên tâm yên tâm, sẽ không quên đại ân đại đức của cậu.”
“Tốt nhất là đừng có quên, tớ vì dạy cậu mà bắp đùi đã bị chuột rút N lần rồi đây này.”
“Chuột rút N lần mà cậu còn có thể sống được, đúng là kỳ tích mà.”
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng đều tự cảm thán, có bạn thật tốt, ít ra lúc không có đàn ông còn có thể bù đắp cảm giác trống trải trong lòng.
“Không còn sớm nữa, cậu có muốn về không?”
Lâm Ái lắc đầu: “Cuối tuần Giang Hựu Nam bận nhiều việc, không phải tham gia hội thảo này thì cũng tham gia hội thảo nọ, tớ về cũng một mình, vẫn là đi với cậu thì hơn.”
“Vậy được, chúng mình đi ăn cơm đi, ăn xong đi hát karaoke.”
“OK.”
Hai chị em tay trong tay ra khỏi bể bơi Sâm Lâm, cứ như trở lại khoảng thời gian đại học tràn đầy sức trẻ vậy.
Mãi đến mười giờ tối hai người mới chuẩn bị mỗi người một ngả, Âu Dương Vân nhắc nhở bâng quơ: “Sao di động của cậu cả ngày nay không đổ chuông, không phải nhân duyên còn kém hơn tớ đấy chứ, ít ra có một học sinh hay là bạn bè nào đó gửi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật mới được chứ.”
Lâm Ái buồn bực móc di động trong túi ra: “Mẹ ơi, tắt nguồn rồi?”
“Cả ngày nay cậu không khởi động máy sao?”
Âu Dương Vân trợn mắt một cái, tưởng là chỉ có lúc cô gọi điện thì di động cô ấy mới tắt thôi chứ.
“Tớ quên.”
Cô ấy vội vã khởi động máy, tít tít tít, tin nhắn hiện lên không ngừng, cô ấy vừa đi về phía trước vừa mở ra xem.
“Đều là nhắc nhở cuộc gọi nhỡ à?”
“Ừ, cũng có vài tin nhắn.”
“Cuộc gọi nhỡ của Giang Hựu Nam không?”
“Có, một cuộc.”
Âu Dương Vân cười cười: “Khá lắm, ít nhất có một cuộc, chứng tỏ hôm nay anh ta có nghĩ tới cậu một lần.”
“Ai mà thèm anh ấy nhớ một lần.”
Lâm Ái phất tay một cái: “Tớ đi đây, bye bye.”
Về đến nhà, trong phòng khách bật đèn, cô ấy nhìn thăm dò, không thấy bóng dáng Giang Hựu Nam, đi thẳng tới phòng sách nhìn qua khe cửa khép hờ, mẹ ơi, lại đang đọc sách, đúng là sắp thành con mọt sách luôn rồi.
Cô ấy buồn bực đi vào phòng tắm tắm nước nóng, nghĩ đến Giang Hựu Nam còn không biết hôm nay là sinh nhật mình, trong lòng lại tức một bụng.
Sau khi ra khỏi phòng tắm đúng lúc đụng phải Giang Hựu Nam, cô ấy rất không khách sáo hỏi: “Muốn tắm sao?”
“Ừ.”
Giang Hựu Nam gật đầu.
Cô không nói gì nữa, vừa thắt dây lưng áo choàng tắm vừa đi ra ngoài.
Lúc ngồi trong phòng khách xem tivi cô ấy nghe thấy Giang Hựu Nam gọi mình: “Lâm Ái, phiền em cầm di động của anh vào đây một chút.”
Cô không thân thiện hỏi: “Tắm rồi còn cần di động làm gì chứ?”
“Có cuộc điện thoại quan trọng muốn gọi, ở ngăn kéo trong phòng sách của anh, nhờ em đấy.”
“Thật lắm chuyện.”
Cô ấy bất đắc dĩ đi vào phòng sách của anh, trong miệng không ngừng oán giận, kéo ngăn thứ nhất ra không có di động, ngăn thứ hai cũng không có di động, ngăn thứ ba vẫn không có di động, nhưng trong ngăn thứ ba lại đặt một hộp quà tuyệt đẹp, bên trên còn gài một tấm thiệp: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bộ mặt vừa mới tỏ vẻ ấm ức, sau khi nhìn thấy quà lập tức hớn hở, cô ấy không chờ được nữa mà mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo, cô ấy giật mình, phản ứng đầu tiên chính là nhẫn cưới, từ khi kết hôn với Giang Hựu Nam đến giờ vẫn chưa được đeo nhẫn, thế nên bình thường hay bị đồng nghiệp trêu chọc, hôn nhân không có nhẫn cưới sớm muộn gì cũng tan, cô mừng rỡ nhảy dựng lên trong phòng sách: “Đẹp quá, đẹp quá đi, vừa in luôn, vừa in luôn!”
Đặt mông ngồi xuống ghế của Giang Hựu Nam, kích động cười như một kẻ điên, bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói êm dịu: “Thích không?”
Cô ấy quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Hựu Nam ở cửa, thật sự không kiềm chế được tâm trạng kích động, làm lố chạy tới ôm chặt lấy anh: “Thích, quá thích đi, vô cùng thích luôn!”
Giang Hựu Nam bị cô ấy ôm chặt đến mức không thở nổi, gian xảo nói: “Có thể buông anh ra trước rồi nói không?”
Lúc này cô ấy mới buông anh ra, ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy mình có chút mất kiểm soát, ánh mắt lơ đãng đảo qua tay anh, lại phát hiện một chiếc nhẫn cưới giống như chiếc tặng cho cô ấy, tâm trạng lập tức dâng trào lần hai, hai người đeo một cặp nhẫn cưới, điều này không phải chứng minh muốn cùng cô sống đến đầu bạc răng long sao?
Đầu nóng lên, lần thứ hai cô ấy mất kiểm soát ôm lấy Giang Hựu Nam, lần này lố hơn, hai bắp chân đều quắp lên người anh, không chịu buông ra…
Cuối cùng cũng có danh phận rồi, những thứ khác sớm muộn gì cũng vào lòng bàn tay thôi.
Một tháng trôi qua thật lâu, cũng may cuối cùng cũng chịu đựng được, hôm Nam Cung Phong về nước, Âu Dương Vân đã đợi sẵn ở sân bay từ lâu, nhìn thấy Nam Cung Phong đi ra từ cổng VIP, cô vẫy vẫy hai tay, anh cũng nhìn thấy cô ngay, hai vợ chồng mới cưới xa nhau ngắn ngày ôm chặt lấy nhau khó mà tách ra.
“Anh đen rồi, cũng gầy đi rồi, ở bên đó khổ cực lắm sao?”
Âu Dương Vân đau lòng xoa xoa gương mặt gầy gò của Nam Cung Phong, không thể tưởng tượng một tháng nay anh cực khổ cỡ nào.