Âu Dương Vân tưởng anh nói đùa liền nằm xuống thật. Theo như kinh nghiệm trước đây của cô thì chắc chắn Nam Cung Phong sẽ lập tức chán ghét mà né tránh.
Nhưng lần này lại nằm ngoài dự liệu của cô. Nam Cung Phong không những không hề né tránh mà còn trở mình đè cô xuống.
“Anh định làm thật à?”
Cô trợn trừng mắt kinh ngạc, tay chân đột nhiên trở nên luống cuống.
“Cô thấy bộ dạng của tôi giống như đang đùa lắm sao?”
Nam Cung Phong lần tay theo vạt áo của cô và bắt đầu mở cúc áo trước ngực, một cái, hai cái. Âu Dương Vân hoàn toàn rơi vào trạng thái hóa đá. Khi anh mở tới chiếc cúc thứ ba thì cô mới như bừng tỉnh, vội vàng đưa tay ngăn lại: “Không được.”
“Tại sao?”
Anh nhướng mày, biểu cảm rõ ràng là không vui.
Âu Dương Vân nuốt nước bọt đầy lo lắng: “Tôi không tiện”
Đều là người trưởng thành cả, cái không tiện mà cô nói tới đương nhiên anh biết rõ là chuyện gì, nhưng mà anh có tin hay không thì lại là chuyện khác.
Nam Cung Phong lập tức xuống khỏi người cô, thở hổn hển nói: “Thật phiền phức.”
Cả hai người đều có chút lúng túng. Âu Dương Vân còn đỏ mặt tới tận mang tai. Cô bò dậy rồi chạy về phòng riêng của mình. Âu Dương Vân đóng cửa, lập tức úp mặt xuống giường, hai tay ôm lấy mặt.
Sáng ngày hôm sau, khi cô xuống lầu ăn sáng, tinh thần không được tốt lắm. Vốn là người có thói quen sinh hoạt rất tốt, đột nhiên rối loạn công việc và nghỉ ngơi, ít nhiều cũng khiến cô khó thể thích ứng.
Nhưng điều khiến người khác chú ý là, cô không ổn là một chuyện, mà ngay cả Nam Cung Phong cũng không ổn, thậm chí nhìn còn uể oải, phiền muộn hơn cả cô nữa.
“Hai đứa tối qua nghỉ ngơi không được tốt à?”
Bà Nam Cung nhanh nhạy, chỉ cần nhìn là biết sự bất thường của con trai và con dâu.
Âu Dương Vân không biết phải trả lời thế nào liền lặng lẽ đá chân Nam Cung Phong. Đừng có mà lần nào dính tới hai người thì anh cũng giả câm giả điếc như vậy được không?
Nam Cung Phong hơi ngước mắt lên, hờ hững đáp lại: “Tối qua hầu như không có ngủ.”
“Hả? Không ngủ?”
Lời nói của anh khiến mọi người kinh ngạc, ba mẹ và em gái đồng loạt quét mắt nhìn sang. Bà Nam Cung kinh ngạc hỏi con dâu: “Tiểu Vân, đừng nói là con cũng không ngủ nhé?”
Âu Dương Vân cơ hồ muốn ói ra máu. Sớm biết sẽ có cục diện thế này thì có đánh chết cô cũng không trông chờ tên kia giải vây giúp rồi.
“Con có ngủ, chỉ là gặp chút ác mộng nên ngủ không được ngon lắm.”
“Cô ấy mơ thấy nửa đêm ăn vụng đồ trong bếp, kết quả bị con bắt được.”
“Anh…”
Nếu không phải đang ngồi trước mặt cả nhà thì cô thật sự muốn bóp chết anh.
“Anh hai, anh cũng hài hước thật nha…”
Cô em gái nhìn hai người, phụt ra một tiếng, thiếu chút nữa thì phì cười.
Âu Dương Vân cảm thấy hận, cô chỉ muốn băm thây Nam Cung Phong ra thành trăm mảnh để giải hận. Cô thò tay dưới gầm bàn định dùng hết sức lực véo anh một phát thì bị anh nhanh hơn túm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy. Lòng bàn tay của anh rất nóng, khiến cô không khỏi nghĩ tới tình hình đêm qua cô đưa tay sờ phải chỗ đó của anh. Đột nhiên tim cô đập hụt một nhịp, hai gò má từ từ đỏ lên như hai đám mây hồng.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng của Âu Dương Vân cực kỳ tốt, có lẽ nguyên nhân là do mối quan hệ của cô với Nam Cung Phong đã trở nên hòa hợp hơn.
Nhưng dấu hiệu tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu. Vào lúc chạng vạng tối, cô vừa về tới nhà thì cảm thấy một bầu không khí ngưng trọng mà trước giờ chưa từng có.
Mẹ chồng cùng em chồng đứng im lặng hồi lâu trước phòng sách của ba chồng. Biểu cảm trên khuôn mặt hai người trông vô cùng lo lắng, giống như có chuyện gì đó không vui đang xảy ra trong căn phòng đó vậy.
“Mẹ, sao vậy ạ?”
Cô bước nhanh tới, nghi ngờ hỏi.
Triệu Tịch Lận vừa nhìn thấy con dâu thì giống như túm được cọng rơm cứu mạng: “Tiểu Vân, con mau nghĩ cách xem, Phong và ba nó cãi nhau rồi!”
Mẹ chồng vừa nói dứt lời thì chợt nghe tiếng thứ gì đó quăng đập xuống đất, vang một tiếng xoảng cực lớn, khiến ba người kinh sợ trợn mắt há mồm.
Âu Dương Vân là người kinh hãi nhất. Mặc dù bình thường Nam Cung Phong lạnh lùng, cũng không có vẻ thân thiết gì với ba mẹ cho lắm, nhưng anh chưa bao giờ tranh cãi như vậy. Lúc này, mức độ cãi lộn kịch liệt tới mức cánh cửa dày nặng cũng khó thể ngăn được âm thanh thoát ra.
“Mẹ, chúng ta vào trong đi.”
Cô đưa tay đẩy cửa nhưng đẩy thế nào cũng không mở ra được. Cô em chồng run rẩy nói: “Vô ích thôi, cửa bị họ khóa trái bên trong rồi.”
“Vậy phải làm sao?”
Chiến tranh tiếp tục dâng cao, tiếng đổ vật bị đập vỡ xen lẫn với tiếng cãi vã kịch liệt khiến cho một người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh như Âu Dương Vân luống cuống cả tay chân, không biết phải làm sao cho tốt.
Vào lúc không biết làm thế nào, bất ngờ cô nghe thấy cái tên Đường Huyên. Cơ thể cô bỗng nhiên trở nên cứng đơ, cô hỏi mẹ chồng: “Mẹ, có liên quan đến người phụ nữ đó hả mẹ?”
Mẹ chồng im lặng không nói, buồn rười rượi quay người đi, ngồi xuống ghế sofa, lau nước mắt.
Sự im lặng đó càng khiến cô thấy chắc chắn về suy đoán của mình. Cô quay qua hỏi cô em chồng: “Tình Tình, là do Đường Huyên phải không?”
Nam Cung Tình Tình lắc đầu ủ rũ: “Em cũng không rõ, khi em về tới nhà thì ba và anh đã cãi nhau rồi…”
Âu Dương Vân ghé sát tai vào cánh cửa, cô muốn nghe kỹ hơn một chút, nhưng đáng tiếc là ngoài giọng nói phẫn nộ ra thì nội dung cãi nhau không thể nào chắp nối mà nghe cho rõ được.
Vậy nhưng một câu làu bàu của cô em chồng đã bị cô nghe thấy: “Trên thế giới này, sợ rằng ngoài chị Huyên Huyên ra, chẳng còn người phụ nữ nào có thể khiến anh trai của mình mất kiểm soát như vậy…”
Bắt đầu từ giây phút này, cô bắt đầu tò mò rốt cuộc đó là người phụ nữ như thế nào mà lại có thể khiến một người đàn ông như Nam Cung Phong yêu tới mức độ không ngại trở thành kẻ thù với người nhà.
Cô tiếp tục dán sát mặt vào cánh cửa, đúng lúc này cánh cửa mở ra mà không hề báo trước. Tiếp theo đó, một khuôn mặt lạnh như băng đập vào mắt cô, đi xẹt qua cô với vẻ mặt vô cùng giận dữ, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Âu Dương Vân ngây người chuyển ánh mắt vào trong căn phòng, một đống lộn xộn trên mặt đất. Ba chồng bước ra ngoài với khuôn mặt không chút biểu cảm. Ông nói bằng giọng khàn khàn: “Mau đi theo nó, không được rời khỏi dù chỉ một bước.”
Cô gật gật đầu, quay người chạy về phía phòng khách. Khi đi ngang qua ghế sofa, bà Nam Cung liền kéo cô lại, nghẹn ngào dặn dò: “Dù nó đối xử với con thế nào thì cũng đừng giận dỗi mà bỏ mặc nó một mình.”
“Con biết rồi ạ.”
Gửi tới mẹ chồng một ánh mắt khẳng định, cô liền nhấc chân đuổi theo anh ra ngoài. Lúc này, cô tuyệt đối không thể bỏ mặc người đàn ông đang có tổn thương tình cảm như thế được, không chút kiêng nể mà lãng phí cuộc đời của anh như thế.
Nam Cung Phong giống như oan hồn rơi vào địa ngục. Anh mang theo phẫn nộ và ẩn nhẫn ngập tràn điên cuồng đạp chân ga, lao thẳng về hướng cửa chính.
Đúng lúc này, một bóng hình nhanh như sét đánh không kịp bịt tai lao tới, đưa tay ngăn xe của anh lại.
Anh xuống xe, vẻ mặt âm trầm, tới trước mặt cô nghiến răng nói: “Tránh ra.”
“Anh đi đâu? Đưa tôi đi cùng với.”
Ánh mắt Âu Dương Vân nhìn anh không chút sợ hãi, giọng nói càng kiên định không cho phép cự tuyệt.
“Trước khi tôi chưa kích động tới mức muốn giết người thì ngay lập tức biến khuất mắt tôi, nếu không đừng trách sao tôi không niệm tình cũ.”
Hừ, tình cũ, cô và anh có tình cũ đáng nói sao?
“Không đồng ý đưa tôi đi theo thì tôi sẽ không tránh ra đâu.”
Sự kiên định của cô khiến cục diện nhất thời tiếp tục giằng co. Sau khi Nam Cung Phong lạnh lùng quét mắt nhìn cô lại quay người trở vào xe. Động cơ khởi động vang lên một tiếng, xông thẳng về phía cô.
Âu Dương Vân hít một hơi lạnh, chỉ thấy ánh đèn chói mắt cấp tốc phóng về phía mình. Trong đầu cô “ong” một tiếng trở nên trống rỗng. Âu Dương Vân nhắm mắt tưởng rằng mình đã đến một thế giới khác, nhưng khi mở mắt lại không hề nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, cô mới tin vào sự thật rằng mình vẫn còn sống.
Ngươi đàn ông đã mất kiểm soát tinh thần kia rốt cuộc vào giây phút quan trọng vẫn không nhẫn tâm làm cô tổn thương.
Cô khiếp sợ nhìn khoảng cách giữa mình và chiếc xe, chỉ cách có vài centimet. Nếu không phải người lái xe có kỹ thuật quá tốt thì là do cô quá may mắn.
Trong sách nói, sống cùng một người có tính khí tệ hại thì may mắn cũng trở nên kém đi. Xem ra câu nói này không hoàn toàn chính xác.
Nam Cung Phong lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, thái độ còn hung ác hơn cả lúc nãy. Anh thô bạo túm lấy cánh tay cô rồi kéo cô qua một bên, quăng thêm một câu nói: “Cút đi càng xa càng tốt.” Sau đó anh quả quyết rời đi.
Âu Dương Vân lảo đảo suýt ngã, đối diện với sự vô tình của anh quả thực cô cảm thấy hơi tức giận, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của mẹ chồng cô lại nhịn. Cô mặt dày chạy tới bên cạnh chiếc xe, dùng cả cơ thể chặn cửa xe, nói một cách chắc nịch: “Vừa rồi cơ hội duy nhất để thoát khỏi tôi đã bị anh vứt bỏ rồi, cho nên bây giờ anh chỉ có thể chấp nhận sự tồn tại của tôi mà thôi.”
Con ngươi hiểm ác của Nam Cung Phong nổi lửa hừng hực, anh đưa tay bóp cổ cô, châm biếm hỏi: “Rốt cuộc cô có còn chút tự trọng nào không?”
Ai nói chỉ có núi lửa mới phun trào, núi băng khi bùng nổ còn đáng sợ hơn cả núi lửa nữa.
Âu Dương Vân bị anh bóp tới mức gần như không thở được, nhưng cô không chịu cúi đầu: “Lòng tự trọng chỉ đáng giá với những người như anh, còn đối với tôi nó chẳng đáng giá một đồng.”
Nghe cô nói xong, anh đột nhiên buông tay ra, nhếch môi để lộ một nụ cười khiến người khác phải sợ hãi.
“Là cô nói đấy nhé.”
Cô còn chưa kịp phân tích ý tứ trong câu nói của anh thì đã bị anh nhét vào trong xe. Xịch một tiếng, chiếc xe lao vào bóng tối mênh mang…
Tăng tốc, vượt mặt, tạt ngang. Âu Dương Vân còn chưa hoàn hồn đưa tay đè nơi trái tim đang nhảy loạn lên. Tốc độ chạy xe như thế này thì cơ hội sống sót còn được bao nhiêu?
“Chậm một chút có được không?”
Anh nhắm mắt làm lơ.
“Anh định đưa tôi đi đâu?”
Anh im lặng không nói gì.
“Cãi nhau vì chuyện gì?”
“Câm mồm!”
Cuối cùng anh cũng nổi đóa.