Đến lúc này, Âu Dương Vân mới coi như triệt để hiểu bắt gian không thành còn mất nắm thóc có nghĩa gì, cô đã bị Nam Cung Phong chỉnh cho thảm hại lắm rồi.“Coi như tôi xin anh đấy, mang tôi lên có được không?”
Nam Cung Phong nhếch môi cười như đã đạt mục đích, khẳng khái gật đầu: “OK, thật ra tôi cũng không đành lòng bắt nạt một con vịt ngố không biết bơi lắm.”
Anh đưa cô đến bên cạnh tay vịn của bể bơi, căn dặn: “Tôi lên trước, cô ở đó đừng nhúc nhích.”
Âu Dương Vân lo lắng anh lại giở trò gì nữa, liếc mắt nói: “Lúc này anh đừng hòng mong tôi lại chịu để anh chi phối nữa.”
“Cô dám nhúc nhích thử xem? Có tin tôi đạp một cái là cô rớt xuống nữa không?”Thực sự là tạo nghiệt tám đời mà, sao lại để một cô gái tao nhã như cô gặp phải một tên đàn ông dã man như anh ta chứ?
“Được rồi, anh nhanh lên chút đi.” Người đang ở trong bể bơi, không thể không cúi đầu.
Nam Cung Phong nhận lấy khăn lông mà nhân viên phục vụ đưa đến, lau khô nước trên người, sau đó đi đến phòng thay quần áo thay đồ.
Âu Dương Vân vừa thấy anh đi rồi là nắm lấy lan can muốn đi lên, không ngờ lại phát hiện quần áo mình mặc bị nước thấm ướt xong thì trở nên trong suốt, nội y gần như lộ ra rõ mồn một. Thế là cô lập tức chìm xuống nước, không dám lỗ mãng bước lên nữa.
Chờ khoảng chừng mười phút đồng hồ, Nam Cung Phong đã ăn mặc chỉnh tề trở về, trên cánh tay còn mang theo một cái áo khoác. Anh bước đến trước mặt Âu Dương Vân, duỗi tay ra: “Lên đây đi.”
Âu Dương Vân nắm tay anh, chân dùng sức một chút thì đã bị anh lôi lên, sau đó thì mọi chuyện nhanh như chớp, Nam Cung Phong đã khoác áo lên người cô.
Cô ngạc nhiên ngước mắt, bị loạt hành động này của anh làm hoang mang. Trong nhận thức của Âu Dương Vân, Nam Cung Phong chắc chắn không phải người sẽ lo nghĩ cho cô.
“Các cậu chơi đi, tôi đi đây.”
Nam Cung Phong vẫy tay với mấy người bạn, ôm vai Âu Dương Vân đi ra khỏi bể bơi.
Sau lưng vang lên tiếng phản đối đầy bất mãn của Vu Tử Lâm: “Này, cậu Phong, cậu đừng trọng sắc khinh bạn như vậy chứ, còn nói lát nữa sẽ cùng nhau đi PUB mà…”
Tiếng phản đối dần biến mất, Âu Dương Vân và Nam Cung Phong đi đến phòng VIP ở tầng ba.
Ngồi trên ghế sofa, cô không dám nhúc nhích, quần áo trên người vừa dính vừa ướt, dán sát vào trên làn da trắng ngần của cô, ngay cả vân da cũng có thể nhìn thấy.“Thay tạm cái này trước đi, ngày mai tôi dẫn cô đi mua quần áo.”
Nam Cung Phong ném đến một cái áo sơ mi trắng của mình, chất lượng thượng đẳng, sờ lên vừa mềm vừa trơn mượt.
Âu Dương Vân vọt vào nhà tắm tắm nước nóng, sau đó đứng ở bên cạnh chiếc gương, đánh giá cơ thể mình. Vóc người hoàn mỹ như vậy bị người ta ví von thành cây củi khô, tên kia nếu không phải không biết thưởng thức thì cũng là mắt mù… Cô tự an ủi mình.
Hình thể của Nam Cung Phong khá cao lớn, do đó áo sơ mi cũng hơi rộng, mà dáng người Âu Dương Vân không phải là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, cũng không phải là dạng nở nang đầy đặn, mà thuộc về kiểu cao gầy cân xứng. Do đó mặc lên vẫn rất vừa người, như là áo ngủ cỡ lớn, vừa vặn che đến bắp đùi, chỗ cổ áo có hơi rộng, gợi cảm nói không nên lời.
Lúc cô đi ra ngoài, Nam Cung Phong đang ngồi trên ghế sofa xem phim kinh dị Mỹ “Bình Minh của Tử Thần”. Tên này chính là biến thái như vậy, hoặc là không xem TV, mà khi xem rồi thì chính là xem mấy trận đại chiến zombie khiến người ta vừa sợ vừa buồn nôn.
“Ở đâu có nước uống, tôi khát.”
Nam Cung Phong nghe tiếng thì dời mắt về phía cô, ánh mắt lại có phần mơ màng. Anh chưa bao giờ biết phụ nữ mặc áo sơ mi nam lại gợi cảm như vậy, anh thà rằng tin đây là một kiểu hiệu ứng thị giác bình thường chứ không chịu thừa nhận vóc dáng Âu Dương Vân kỳ thực rất tốt.
“Trong tủ lạnh, tự lấy đi.”
Âu Dương Vân tao nhã bước đến, cầm hai bình trà lạnh, lại tao nhã đi về: “Cho anh này.”Nam Cung Phong nhìn chằm chằm đôi chân thon dài của cô, lại dời mắt về phía cổ áo mở rộng, trái khế bất giác trượt lên trượt xuống. Anh nhận lấy thức uống trong tay cô: “Cảm ơn.”
Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, ngay cả Nam Cung Phong căm ghét phụ nữ cũng không ngoại lệ, bình thường ngang ngược vô lễ, lần này nhìn thấy cơ thể gợi cảm của phụ nữ cũng trở nên lễ độ hơn.
Đã hai giờ sáng, Âu Dương Vân lại chẳng hề buồn ngủ, ở bên cạnh một người như Nam Cung Phong, ngay cả nhịp độ làm việc và nghỉ ngơi cũng sẽ dần thay đổi, trước đây cô cũng không thức khuya nhưng bây giờ cũng đã thuộc bộ tộc cú đêm rồi.
Trong tay cầm trà lạnh, cô đi tới đi lui trong phòng khách, thưởng thức danh lam thắng cảnh của các quốc gia được treo trên tường. Âu Dương Vân thích nhất chính là Paris của Pháp, thành phố ấy luôn khiến rất nhiều người muốn đến thăm.
Tuy rằng không tin tình yêu, cũng chẳng hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một tình yêu lãng mạn, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ ảo tưởng, ở thành phố Paris tươi đẹp ấy, cô được người yêu nắm tay, đi dọc theo con phố có hàng ngô đồng, đi mãi về phía trước, đến một nơi gọi tên là vĩnh hằng…
“Có thể đừng cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi được không?”
Nam Cung Phong rốt cuộc không kiềm được tấn công thị giác thế này nữa, lên tiếng phản đối.
Âu Dương Vân chớp mắt ra vẻ vô tội: “Tôi đâu có lượn qua lượn lại trước mặt anh, TV ở đằng đó, tôi ở bên này, sao cản trở anh được?”
Anh có phần lúng túng: “Tôi thích yên tĩnh, cô cứ đi tới đi lui như vậy sao tôi có thể tập trung xem phim được?”
“Thật sự là bước chân của tôi quấy nhiễu anh sao? Hay là dáng người que củi của tôi quấy nhiễu anh?”
Âu Dương Vân người xuống bên cạnh anh, ung dung lên tiếng chất vấn.
Nam Cung Phong trả lời với ánh mắt lấp lóe: “Đương nhiên là bước chân, cái dáng người que củi này của cô tôi nhìn thôi cũng lười rồi.”
“Thật sao?”
Cô nhích lại gần anh một chút: “Thật sự không nhìn lấy một lần, hay là đã nhìn rất nhiều lần hả?”
“Làm thầy người khác phải làm gương cho người, cô có thể kín đáo chút được không? Đêm hôm khuya khoắt cô không ngủ, lượn lờ trước mặt đàn ông, cái này là học ai vậy?”
“Không học cũng tự biết.”
Âu Dương Vân cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh. Nam Cung Phong lại mê mẩn, anh ảo não đứng dậy, lấy mấy lon bia trong tủ lạnh ra, buồn bực ngước cổ lên uống.“Anh là đang tự sát mãn tính đấy có biết không?”
Âu Dương Vân dựa vào lưng ghế sofa, tốt bụng nhắc nhở anh.
“Liên quan gì đến cô?”
Nam Cung Phong tức giận trừng mắt nhìn cô rồi tiếp tục nốc bia.
“Ôi thôi được rồi, thay vì trơ mắt nhìn anh tự sát, chẳng bằng cùng chết với anh vậy.”Cô cầm lấy một lon bia, cũng uống theo.
Không biết uống đến bao lâu, mãi đến khi ý thức dần mơ hồ, hai người đều không nói chuyện, mỗi người tự suy tư băn khoăn trong lòng mình. Âu Dương Vân ngã vào trong lòng Nam Cung Phong, ngây ngô nói: “Tôi ngủ trước, ngủ ngon…”
Nam Cung Phong chăm chú nhìn vào vẻ mặt xinh đẹp của cô, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc như bốc khói, men say bốc lên, anh đột nhiên không khống chế được mà cúi đầu hôn xuống.
Trong mơ màng Âu Dương Vân lầm bẩm hừ một tiếng: “Nóng quá.”
Hai mắt của cô vẫn nhắm chặt, thế nhưng cơ thể lại vô cùng tỉnh táo.
Hô hấp của Nam Cung Phong càng ngày càng nặng nề, bầu không khí lúc nào cũng có thể bùng phát men tình, nhưng ở thời khắc mấu chốt…
Rầm, hơi men xộc lên, Nam Cung Phong đột nhiên ngã xuống đất.
Sáng sớm, khi Âu Dương Vân tỉnh lại, cô nhìn thấy cảnh tượng như vầy, cô nằm trên sàn nhà, Nam Cung Phong nằm ở bên cạnh cô, hai tay siết chặt bên hông cô. Cô ngớ người ra hồi lâu, không thét chói tai mà rất bình tĩnh đánh thức người bên cạnh, rất bình tĩnh hỏi anh: “Anh muốn đè chết tôi à?”
Nam Cung Phong sửng sốt hồi lâu không phản ứng kịp, đợi lúc tỉnh thần lại thì rút tay về, xấu hổ không nói nên lời.
“Tối hôm qua anh đã làm gì tôi đấy?”
Âu Dương Vân ngồi dậy, chất vấn với vẻ mặt cảnh giác.
“Không làm gì hết.”
Trên thực tế, Nam Cung Phong có chút ấn tượng, anh nhớ rõ hình như anh hôn cô, hơn nữa còn muốn có động tác tiến thêm một bước nữa, nhưng sau đó lại không làm vậy, cũng không hay biết gì nữa.
“Không làm gì hết, vậy tay anh?” Âu Dương Vân chỉ vào tay anh đầy ngụ ý.
“Chắc là đặt nhầm chỗ thôi.”
Ha, Âu Dương Vân tức giận mà cười lên: “Đặt sai chỗ…”
Cô xấu hổ không dám nói tiếp nữa.
Nam Cung Phong bị cô tra hỏi đến nóng nảy, dứt khoát nói: “Cô cho là tôi muốn đặt lên đó à, là tự cô cầm lấy tay tôi. Không ngờ một người lúc bình thường trông đoan trang như vậy, uống say vào lại cởi mở đến thế, liên tục muốn muốn muốn tôi. Tôi là đàn ông, cho dù ghét phụ nữ nhưng phản ứng bản năng vẫn sẽ có, huống chi là tình huống như tối hôm qua.”
Âu Dương Vân không ngờ anh chẳng những không thừa nhận mình làm chuyện xấu mà còn đổ thừa, đẩy hết mọi trách nhiệm lên người cô, còn dùng cái chữ lẳng lơ hình dung cô như vậy?
Cỡ này còn nhịn thì còn phải nhịn đến thế nào nữa, cô đưa tay vòng lên cổ anh từ phía sau lưng, xoay người cưỡi lên người anh, vừa bóp cổ anh vừa bực tức nói: “Tôi bóp chết anh đi là xong!”
Nam Cung Phong gần như chẳng tốn tí sức lực nào để cô buông ra. Anh tức giận nói: “Cô cho là tôi vu oan cô à?”
Dứt lời anh lập tức lấy điện thoại ra, phát đoạn ghi âm, chẳng bao lâu sau bên trong vang lên một giọng nói nũng nịu: “Cho tôi, cho tôi, cho tôi đi mà…”
Âu Dương Vân vừa thẹn vừa giận, suýt nữa đâm đầu vào tường chết đi cho rồi, sao cô lại nói ra những câu như vậy chứ? Mắc cỡ muốn chết, mắc cỡ muốn chết. Cô bật dậy, vọt vào phòng ngủ, đóng rầm cửa lại, ngã đầu xuống giường…
Bên này Nam Cung Phong cười vô cùng gian xảo, kỳ thực phần sau đoạn ghi âm còn một câu nữa, bị anh kịp thời tắt đi, lần này cô gái ngốc kia đã không còn ở đây nữa, anh lại nút phát ghi âm: “Cho tôi, đưa rượu cho tôi nào.”
Sự thực chứng minh cô lại bị đùa bỡn. Tối hôm qua Âu Dương Vân say quắc cần câu, còn la hét đòi uống tiếp. Nam Cung Phong thấy cô đã quá say, bèn không chịu cho cô, thế là một mình anh uống sạch chỗ bia còn lại.
Sở dĩ ghi âm lại chỉ vì muốn làm cho cô bớt kiêu đi thôi, nhưng mà từ phản ứng của cô, xem ra hành động lần này của anh khá là thành công.