Cả người cô cuộn tròn lại, rúc vào lòng Nam Cung Phong, khép chặt hai mắt.
Bốn phía yên tĩnh trở lại, Nam Cung Phong tắt đèn ngủ, Âu Dương Vân đột nhiên hỏi: “Phong, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Hả? Chuyện gì? Em hỏi đi!”
“Anh thích trẻ con không?”
Thân thể Nam Cung Phong bỗng nhiên cứng đờ, im lặng vài giây rồi hỏi lại: “Em hỏi làm gì?”
“Em thuận miệng hỏi mà thôi, anh thích không?”
“Không ghét.”
“Vậy anh muốn một đứa con không?”
Âu Dương Vân không cần nghĩ cũng biết câu trả lời của Nam Cung Phong, sao anh lại không thích trẻ con chứ, rất lâu trước đây, cô còn chưa có tình cảm với anh, anh đã đưa ra đề nghị sinh con rồi.
“Muốn nghe lời nói thật sao?”
“Đương nhiên!”
“Anh không muốn!”
Âu Dương Vân kinh ngạc, cô ngồi bật dậy: “Anh nói gì?”
“Anh nói anh không muốn.”
Cô không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào, cô run rẩy hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì nếu có con thì tình cảm của em sẽ không đặt trên người anh nữa, cho dù là trong hiện thực hay trong mấy bộ phim mà Tình Tình hay xem thì một khi có con, phụ nữ đều lạnh nhạt với chồng mình, đặt tất cả tình yêu lên người đứa bé.”
“Anh nói thật sao?”
Giọng Âu Dương Vân nghẹn ngào, lại cố gắng kìm chế bản thân không khóc thành tiếng. Nếu chỉ nói chuyện bình thường như vậy mà cô cũng khóc thì quá lộ liễu rồi.
“Chẳng lẽ là giả?”
Anh tức giận kéo cô vào lòng: “Anh chỉ cần có Tiểu Vân là được, những thứ khác anh đều không muốn.”
Âu Dương Vân cắn môi, nước mắt dâng lên, nhưng lại bị cô ép trở về.
“Em cứ tưởng Nam Cung Phong sẽ hành động giống người đàn ông thành đạt khác, muốn có một đứa con của riêng mình.”
“Trước giờ anh không hề cảm thấy mình thành đạt, cho nên anh không giống mấy người đàn ông thành đạt kia, nói anh ích kỉ cũng được, vô tình cũng được, nhưng hiện giờ anh không muốn có con.”
Nước mắt Âu Dương Vân rốt cuộc cũng rơi xuống, chỉ là Nam Cung Phong không phát hiện ra mà thôi.
Mặc dù anh rất lạnh lùng, nhưng anh nói như vậy khiến Âu Dương Vân dễ chịu hơn nhiều.
Thật giống như trong lòng có một ngọn núi đè nặng, mà Nam Cung Phong lại đột nhiên chuyển ngọn núi này sang chỗ khác, để cho cô có cơ hội hít thở.
Đêm nay, cô ngủ rất ngon, đến khi trời sáng, cô vừa mở mắt ra đã thấy ánh nắng chiếu vào cửa sổ, vừa vặn rơi lên người cô.
Cô xòe bàn tay ra, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa bày tay, cô nắm tay lại, ánh nắng giống như bị cô thu vào lòng bàn tay. Cô trở mình đứng dậy, quyết định từ hôm nay trở đi sẽ sống vui vẻ, không thể trở về làm Tiểu Vân yếu đuối trước kia được.
Ăn sáng xong, cô vui vẻ đi đến trường học, Lâm Ái đã xuất viện, hai người gặp nhau nói đủ thứ chuyện, nhìn thấy vết sẹo lưu lại trên tay Lâm Ái, Âu Dương Vân rất đau lòng, nhưng Lâm Ái lại không quan tâm, vui vẻ nói: “So với bị thương ở mặt thì vết thương này đã đáng ăn mừng rồi.”
Buổi sáng cô có hai tiết, lúc nghỉ trưa, Lâm Ái đột nhiên đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Tiểu Vân, cậu mau bật máy tính lên.”
“Sao vậy?”
“Mở ra thì biết.”
Âu Dương Vân bỗng cảm thấy bất an, cô nhanh chóng mở máy tính ra, sau đó Lâm Ái mở một tin tức, đột nhiên một tựa đề lớn đập vào mắt cô: “Cô gái ham tiền vì gả vào nhà giàu mà vứt bỏ vị hôn phu ngốc nghếch mười năm.”
Đầu cô như có một tiếng nổ, suýt nữa thì ngất đi, trong lòng lại có một nỗi khiếp sợ không nói thành lời, cô vội vã đọc nội dung một lượt, không biết là kẻ xấu xa nào đã tìm hiểu rõ được giao hẹn giữa cô và Lý Giáp Phú, thậm chí còn nói rất nhiều lời không đúng sự thật, nói rằng năm đó cô chịu ơn nhà họ Lý nên đã đồng ý gả cho người con trai ngốc nghếch của nhà họ Lý làm vợ, nhưng sau khi lớn lên lại không tuân thủ hôn ước, vì muốn gả vào nhà giàu, bước vào xã hội thượng lưu mà dứt khoát vứt bỏ hôn ước. Nội dung bài báo miêu tả nhà họ Lý rất oan ức, rất đáng thương, còn cô thì lại vô liêm sỉ hơn cả Phan Kim Liên, Âu Dương Vân tức giận đến mức đập con chuột một cái, sau đó chạy ra khỏi văn phòng.
Lâm Ái lo lắng đi theo sau lưng cô, chạy theo cô tới chỗ vắng vẻ. Âu Dương Vân gào khóc một tiếng, hôm nay, cô vừa quyết định chống lại vận mệnh vô tình của mình thì cuộc đời của cô lại xảy ra chuyện này. Rốt cuộc cô phải thảm hại đến cỡ nào thì ông trời mới bỏ qua cho cô? Cô thật sự sắp phát điên, sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
“Tiểu Vân, cậu đừng đau lòng, cây ngay không sợ chết đứng, tớ rất rõ ràng cậu không phải người như bài báo kia nói.”
Lâm Ái vội vàng an ủi cô, trong lòng vừa tức giận vừa khổ sở.
“Cậu hiểu thì làm được gì? Người khác sẽ nhìn tớ thế nào? Từ nay về sau, trong mắt bọn họ, tớ cũng chỉ là một kẻ ham vinh hoa phú quý, coi trọng tiền bạc mà thôi.”
“Cậu đừng quan tâm đến cảm nhận của người khác, không phải có một câu nói, cuộc đời của mình không phải dựa vào lời nói của người khác sao? Tiểu Vân, cậu hãy mạnh mẽ lên, trước giờ có khó khăn nào cậu chưa từng trải qua đâu, cần gì để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này?”
Âu Dương Vân ngồi xổm xuống đất, hai tay che trán, nước mắt lã chã tuôn rơi: “Hiện giờ sao tớ có thể coi như không có chuyện gì được? Thân phận hiện tại của tớ không phải Âu Dương Vân mà là vợ của Nam Cung Phong, đây không phải là hại danh dự của tớ mà là tổn hại đến danh dự của nhà họ Nam Cung, tớ làm sao đối mặt được với ba mẹ chồng và bạn bè của họ nữa?”
Trái tim cô đau nhói, cô lại thêm bất lực và tuyệt vọng hơn với cuộc đời mình.
Âu Dương Vân khóc rất lâu, Lâm Ái cũng ở bên cạnh cô rất lâu, nói nhiều lời an ủi, nhưng những lời kia lại không có chút tác dụng nào.
Hai người trở lại văn phòng, chào đón bọn họ chính là những ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp, phần lớn đều là đồng nghiệp nữ. Trước giờ quan hệ của Âu Dương Vân ở trường cũng không tốt, không phải do nhân cách của cô có vấn đề, mà do cô quá mức ưu tú nên bị người khác cô lập.
Giang Hựu Nam chung tình với cô đã đủ khiến cho đồng nghiệp nữ ghen tị muốn chết, hơn nữa cô lại được gả vào nhà giàu, còn là ác ma trong truyền thuyết kia, hai chuyện này gộp vào một chỗ, không muốn bị người khác cô lập cũng khó. Trước đây cô không để ý, chỉ an phận làm tốt nhiệm vụ của mình, nhưng hôm nay, những đồng nghiệp đó đọc được tin tức, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“Ôi, cô giáo Âu Dương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Cô có điều kiện tốt như thế, sao lại có thể có hôn ước với một kẻ ngốc chứ?”
“Đúng vậy, mấy tờ báo kia cũng quá nhảm nhí rồi, dám hình dung cô giáo Âu Dương hoàn mỹ của chúng ta thành kẻ không có đạo đức, cô nên kiện bọn họ mới đúng!”
“Hiện giờ là thời đại tự do yêu đương rồi, ai cũng muốn sống trong giàu sang, những người này đúng là ăn no rỗi việc, ngay cả chuyện này cũng quản sao?”
…
Một đám giáo viên nữ vây quanh Âu Dương Vân, nói liên tục không ngừng, Lâm Ái tức giận tái mặt, đang định bênh vực kẻ yếu, giúp Âu Dương Vân nói chuyện thì một tiếng gầm lạnh lẽo từ ban công truyền đến.
“Buôn chuyện cái gì? Trường học mời các cô tới để dạy học sinh, không phải đến bàn tán chuyện riêng của người khác!”
Ánh mắt mọi người tập trung về phía cửa, người đến là Giang Hựu Nam, tất cả mọi người đều trở về chỗ, không nói gì nữa.
Giang Hựu Nam liếc nhìn Âu Dương Vân, không nói gì, quay lưng rời đi.
Người khác có lẽ không hiểu hàm ý trong ánh mắt này, nhưng Lâm Ái lại hiểu, đó là ánh mắt lo lắng cho Âu Dương Vân.
Từ đầu đến giờ Âu Dương Vân chưa nói câu nào, rất nhanh, điện thoại của cô vang lên, đầu dây bên kia là một dãy số lạ, dường như muốn làm nổ điện thoại của cô, cô không muốn nhận điện thoại của bất kì ai nên quyết định tắt máy.
Tắt máy cũng không làm được chuyện gì, điện thoại của văn phòng bắt đầu vang lên không ngừng, thậm chí trừ máy riêng của cô thì máy của các giáo viên khác cũng vang lên.
Cô đau khổ nhắm mắt lại, sau đó cô thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi. Cái tên Âu Dương Vân này vốn không nổi danh. Cô cũng biết, nếu như hôm nay cô không phải là con dâu nhà họ Nam Cung thì sẽ không có ai hứng thú với quá khứ của cô, nói cô là kẻ ham tiền bạc. Cho dù cô thật sự là người như thế thì đó cũng là chuyện bình thường, nhưng vì cô là vợ Nam Cung Phong nên chuyện này lại trở nên không bình thường…
Chuyện tốt không truyền xa, tiếng xấu lại bay nghìn dặm, ngắn ngủi một buổi chiều mà khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố, thậm chí cả ông lão tám mươi tuổi và trẻ con mấy tuổi cũng biết có một người phụ nữ tên là Âu Dương Vân, vì muốn gả vào nhà giàu mà đã từ bỏ người chồng chưa cưới ngốc nghếch của mình. Dân chúng đều có lập trường giống nhau, bọn họ luôn có tâm lý ghen ghét với nhà giàu, cũng khinh bỉ những người phụ nữ muốn trèo vào nhà cao cửa rộng.
Âu Dương Vân đi tới tập đoàn Nam Cung, không hề ngạc nhiên khi nhận được những ánh mắt khinh bỉ của mấy người đó, giống hệt như lúc ở trường học, chỉ là ánh mắt của những người này đều có chút sợ hãi, không như những đồng nghiệp nữ kia, không hề che giấu hay kiêng kị cô chút nào.
Cô đi lên tầng chín, đẩy cửa phòng thư kí, ánh mắt vô hồn: “Nam Cung Phong có đây không?”
“Sếp Phong ở bên trong.”
Quý Phong không hề kinh ngạc, có lẽ cậu ta cũng đã đọc tin tức.
Âu Dương Vân không gõ cửa, trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó ngừng trước mặt bàn làm việc của Nam Cung Phong, cúi đầu đứng đó, một lúc sau mới lên tiếng: “Xin lỗi.”
Nam Cung Phong thở dài, đứng trước mặt cô, đặt tay lên vai cô hỏi: “Vì sao lại xin lỗi?”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng: “Anh không đọc được tin tức sao?”
“Đọc được!”
Anh trả lời: “Nhưng anh không cảm thấy em cần phải xin lỗi ai cả.”
“Vì chuyện riêng khá phức tạp của em mà có nhiều người coi anh thành trò cười…”
“Không quan trọng, ai thích xem thì để bọn họ xem, trước giờ anh không sợ mấy vụ scandal như này, huống chi, scandal của anh cũng không phải chuyện giống như hôm nay.”