Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mua Vợ

Chương 183: Thả tự do cho tình yêu

Tác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt
Chọn tập

Âu Dương Vân làm thế nào cũng không ngờ tới, một câu nói tùy tiện của mình bây giờ lại bị mang ra nói, mặc dù rất bối rối, nhưng lời nói ra rồi thì như nước đã hắt đi, cũng không thể thu lại được nữa.

Huống chi Thẩm Thanh Ca dù gì cũng coi như là một lãnh đạo, đắc tội anh ấy không tốt cho mình, cô giằng co một hồi lâu, mới cười gật đầu: “À, được…”

Ba người phỏng vấn khác nhìn nhau, gật đầu với Thẩm Thanh Ca xong, lần lượt rời khỏi phòng họp.

“Cách giờ cơm trưa còn hai tiếng, cô cứ ngồi đây chờ tôi.”

Thẩm Thanh Ca nói xong thì đi thẳng ra ngoài, cũng không hỏi xem Âu Dương Vân có bằng lòng đợi hay không.

Âu Dương Vân xoắn xuýt vò vò tóc, còn tưởng mình đến thành phố F rồi thì mọi việc sẽ thuận lợi, lại không nghĩ rằng ngày đầu tiên phỏng vấn đã bị miếng bánh trên trời rơi xuống đập phải, đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh, chính cô cũng không rõ.

Hai giờ thật dài, cô lấy trong túi ra một quyển sách, lại phiền lòng nên không đọc nổi, tại sao lại nhiều lời như vậy? Buổi sáng ăn no rỗi việc à? Tại sao lại chủ động làm quen với người lạ? Nếu như không chủ động làm quen, hiện tại cũng không cần ngồi đây như đứa ngu mà chờ thực hiện lời hứa.

Đúng mười một giờ, Thẩm Thanh Ca đi tới phòng họp, mở cửa nói với cô: “Đi thôi.”

Âu Dương Vân vội vàng bỏ sách trên bàn vào trong túi, sải bước đi theo ra ngoài, vào thang máy cô không dám nói tiếp nữa, nhưng Thẩm Thanh Ca lại mở miệng: “Đi đâu ăn?”

“Tùy anh ạ.”

Cô trả lời gấp gáp.

Ha, Thẩm Thanh Ca cười cười mà không mấy vui vẻ: “Rõ ràng là cô mời tôi ăn, trả lời kiểu gì mà như tôi mời cô vậy?”

Âu Dương Vân giật mình, lập tức lúng túng giải thích: “Tôi không có ý đó, ý của tôi là tôi vừa đến thành phố F không lâu, còn chưa quá quen thuộc với nơi này, anh muốn đi đâu ăn thì đến đó ăn, tôi sẽ phụ trách trả tiền.”

“À ra vậy, được.”

Thẩm Thanh Ca gật đầu với vẻ sâu xa, ra đến cửa công ty, Âu Dương Vân vẫn cố gắng duy trì khoảng cách với anh ấy, Thẩm Thanh Ca chạy tới bên cạnh xe của anh ấy, Âu Dương Vân còn đang trù trừ ở cửa công ty không đi tới, anh ấy đợi một lúc, đợi cô đi tới rồi, anh ấy lại hài hước hỏi: “Cô không muốn mời tôi ăn đúng không?”

“Không phải.”

“Vậy tính tích cực của cô có phải ít quá không?”

Âu Dương Vân cứng ngắc cười cười: “Bình thường tôi cũng thế.”

“Lên xe đi.”

Thẩm Thanh Ca mở cửa xe, Âu Dương Vân ngồi xuống, anh ấy lái xe đến một nhà hàng Nhật, hỏi cô: “Cô ăn được đồ Nhật chứ?”

“Tôi mời, anh thích là được.”

Âu Dương Vân giả bộ hào phóng làm động tác xin mời.

Hai người sóng vai đi vào, đi tới một gian phòng thanh nhã, Âu Dương Vân nói với Thẩm Thanh Ca: “Anh gọi món ăn đi.”

Thẩm Thanh Ca cũng không khách sáo, gọi mấy thứ nổi tiếng trong quán như cũ, Âu Dương Vân đánh giá anh ấy, nghĩ thầm, trong thang máy rõ ràng ra vẻ chảnh, giờ sao lại hiền hòa cùng ăn cơm trưa với một nhân viên xin việc như cô chứ? Không phải vừa gặp đã thích cô chứ…

“Cô nói cô vừa tới thành phố F không lâu sao? Cô không phải người ở đây sao?”

Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu hỏi cô.

“Ừ, không phải.”

“Vậy cô là người ở đâu?”

Âu Dương Vân không muốn nói thật, tùy tiện bảo: “Thành phố A.”

“Vậy sao cô lại chạy đến thành phố F tìm việc làm?”

“Ba mẹ tôi qua đời, tới đây nương tựa nhà bác.”

Thẩm Thanh Ca giật mình, có thể là không ngờ cô là trẻ mồ côi, thoáng áy náy nói: “Xin lỗi, không phải cố ý chọc vào chỗ đau của cô.”

“Không sao.”

Người phục vụ mang món ăn vào, Âu Dương Vân vừa ăn vừa nhìn người đối diện, rốt cục không nhịn được, khẽ hỏi: “Có thể hỏi anh một câu hỏi không?”

“Ừ, có thể.”

“Tôi sao lại được trúng tuyển?”

Thẩm Thanh Ca buông cái dĩa trong tay xuống, vui đùa trả lời: “Bởi vì tên của cô.”

“Tên của tôi?” Âu Dương Vân rất hoang mang: “Tên của tôi làm sao?”

“Tên của cô không phải có một chữ “Thanh” bên trong sao? Tôi là Thẩm Thanh Ca, cô tên là Lữ Thanh Mạt, cho nên cô được trúng tuyển.”

“Chính vì tôi với anh có chung một chữ?”

“Đúng vậy.”

“…” Âu Dương Vân cạn lời rồi.

Ăn cơm trưa xong, hai người ra khỏi phòng bao, Âu Dương Vân đi tính tiền, lại được báo là đã thanh toán rồi, cô ngạc nhiên chạy đi hỏi Thẩm Thanh Ca: “Anh trả tiền sao?”

“Ừ.”

“Vì sao? Không phải nói là tôi mời sao?”

Thẩm Thanh Ca cười cười với vẻ bất cần đời, cũng không quay đầu lại mà phất tay với cô: “Cứ nợ đi đã.”

Âu Dương Vân về đến nhà đã là một giờ chiều, bác gái vừa thấy cô, liền lo lắng hỏi: “Sao giờ mới về? Phỏng vấn thành công không?”

Đầu tiên vẻ mặt cô rất bi tráng, sau đó mới lộ ra nụ cười, hai tay nắm vào nhau: “Thành công!”

“Oa thật tốt quá!”

Diêu Mẫn Quân vui vẻ ôm lấy cô: “Biết ngay với sự thông minh của cháu nhất định có thể thành công mà.”

Tuy là quá trình có hơi kì lạ, có điều Âu Dương Vân cũng khá vui vẻ, nói chuyện với bác gái xong, cô đi về phòng nghỉ ngơi, mới ngủ chưa đến nửa tiếng đã tỉnh dậy từ trong mơ, cô nằm mơ thấy Nam Cung Phong đang cùng Đường Huyên tổ chức đám cưới, cái bụng của Đường Huyên đã nhô cao, trên mặt của hai người đều là nụ cười hạnh phúc, nụ cười kia mỉa mai cô sâu đậm, thế nên khi tỉnh lại, cô che ngực, đột nhiên cảm thấy nơi đó rất đau.

Mở laptop ra, cô đăng nhập QQ, nhanh chóng nhìn thấy avatar của Lâm Ái chớp nháy điên cuồng, mở ra nhìn thử, tin nhắn ít nhất có hơn mười cái.

“Tiểu Vân cậu đang ở đâu? Vì sao điện thoại di động cũng không gọi được? Cậu đổi số sao? Hôm qua tớ đến nhà cậu tìm cậu, mẹ chồng cậu nói cậu đi rồi, tớ mới biết mấy ngày này cậu đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tớ thực sự rất buồn, vì sao xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng cậu lại không nói với tớ, cậu không coi tớ là bạn sao? Đọc được tin nhắn thì mau trả lời tớ, tớ thực sự rất lo lắng cho cậu.”

“Tiểu Vân tớ nhắn cho cậu hai ngày rồi, vì sao cậu còn chưa trả lời tớ, cậu thực sự không quan tâm tới người bạn là tớ rồi phải không? Tớ biết cậu hận Nam Cung Phong, nhưng cậu hận anh ta cũng không cần thiết không liên lạc cả với tớ chứ, cậu nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho Nam Cung Phong, hôm nay anh ta cũng gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có biết cậu đang ở đâu không, tớ nói không biết. Đừng nói tớ thật sự không biết, cho dù có biết, tớ cũng sẽ không nói cho anh ta, mau trả lời tớ đi, bạn à, nhớ cậu lắm!!”

“Tiểu Vân, cậu vẫn chưa trả lời tớ, cậu thực sự định triệt để mất liên lạc với tớ sao? Trong khoảng thời gian này tớ rất phiền chán, Đường Huyên đã đến ở trong nhà Nam Cung, cậu lại bặt vô âm tín, Giang Hựu Nam lại nhớ mãi không quên cậu, nói chung, đủ loại phiền não, tớ cũng có chút xúc động muốn bỏ nhà ra đi…”

Âu Dương Vân đọc từng tin nhắn, khi thấy Đường Huyên đã vào nhà Nam Cung, nước mắt của cô lại vô thức chảy ra, rốt cuộc, cô gái kia đã thắng. Đây đúng là sự châm chọc buồn cười nhất đối với cô.

Cô giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng tan vỡ, cho dù có chút không cam lòng, cũng chỉ có thể chấp nhận, cô và Nam Cung Phong, thực sự, không quay lại được nữa rồi.

“Lâm Ái, giờ tớ sống rất thoải mái, cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ không liên lạc với cậu không phải vì không coi cậu là bạn, mà vì tớ muốn thoát khỏi quá khứ, thoát khỏi chuyện khiến tớ không dám nhìn lại kia, chờ một ngày nào đó tớ có thể thản nhiên đối mặt với những vết thương trong quá khứ, tớ sẽ trở về gặp cậu, hiện tại cậu cứ bảo vệ cẩn thận hạnh phúc của mình, chỉ cần kiên trì sẽ có thu hoạch, tuy tớ không kiên trì thành công, nhưng tớ không hối hận vì đã kiên trì trong thời gian đó, đừng nhắn lại cho tớ nữa, cũng đừng nhắc đến tất cả những gì liên quan đến anh ấy nữa, giờ tớ chỉ muốn sống thật yên ổn, chân thành chúc cậu hạnh phúc, bạn thân nhất của tớ…”

Ấn gửi đi xong, cô tắt máy vi tính.

Quá khứ, thực sự tạm biệt nhé.

Hôm sau, Âu Dương Vân chuẩn bị đến công ty báo cáo, ngồi trên xe buýt, cô không tự chủ được nghĩ đến Thẩm Thanh Ca, trong lòng yên lặng cầu khẩn, ngàn vạn lần đừng bị chia vào bộ phận kinh doanh.

Mặc dù hy vọng như vậy, nhưng thường đều ngược lại.

Đến bộ phận nhân sự, hai đồng nghiệp khác cũng lục tục đến, làm xong các thủ tục có liên quan, trưởng bộ phận nhân sự lấy thẻ chấm công ra nói: “Giờ tôi đọc bộ phận mà từng người được sắp xếp đến nhé, chờ một lát sẽ có trợ lý bộ phận tới dẫn các bạn đi.”

“Trương Mỹ Mỹ, bộ phận nghiệp vụ.”

“Vu Tiểu Lệ, bộ phận nghiên cứu.”

“Lữ Thanh Mạt, bộ phận kinh doanh.”

Trưởng bộ phận nhân sự vừa dứt lời, Âu Dương Vân liền thốt ra: “Vì sao tôi lại ở bộ phận kinh doanh?”

Hai cô gái xinh đẹp bên cạnh há mồm trợn mắt nhìn cô, cho là cô đang cố ý khiêu khích hai cô ấy, ai mà không biết bộ phận kinh doanh là bộ phận tốt nhất trong cả công ty, người khác muốn vào còn không vào được, cô vào rồi mà vẻ mặt còn như ấm ức, điển hình cho việc đã được lợi còn khoe mẽ.

“Cô Lữ, cô có ý kiến gì với bộ phận kinh doanh không?”

Âu Dương Vân lúc này mới ý thức được mình có lẽ đã hơi mất khống chế, lúng túng lắc đầu: “Không.”

“Không là được, mọi người tự chuẩn bị một chút, đi báo cáo với lãnh đạo của các bạn đi.”

Trương Mỹ Mỹ và Vu Tiểu Lệ lần lượt được dẫn đi, sau đó Âu Dương Vân cũng được đưa đi, trợ lý bộ phận kinh doanh là một người trông vô cùng thanh tú, Âu Dương Vân đi theo sau lưng cô ấy, giả bộ tùy ý hỏi: “Nhân viên mới vào được sắp xếp vào bộ phận nào do ai phụ trách vậy?”

“Giám đốc Thẩm.”

Trợ lý ngây thơ trả lời.

Âu Dương Vân lại hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên, cô bị người này ngắm trúng rồi.

Vòng mấy vòng, đi tới bộ phận kinh doanh nòng cốt của công ty, vừa đi vào phòng khách, đã thấy bầu không khí làm việc nghiêm túc, trợ lý cũng đưa cô đến thẳng phòng làm việc của giám đốc, cung kính nói: “Giám đốc Thẩm, cô này chính là nhân viên mới đến bộ phận chúng ta, cô Lữ Thanh Mạt.”

Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu: “Được, tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước sắp xếp bàn làm việc cho cô ấy một chút.”

Âu Dương Vân kinh ngạc nhìn anh ấy, anh ấy của hôm nay và hôm qua tưởng như hai người, không mặc đồ bình thường nữa, mà mặc vest nghiêm chỉnh, tóc ngay ngắn, rất có vẻ đẹp trai cao ráo nhà giàu.

Nếu hôm qua anh ấy mặc như vậy, cô cũng sẽ không nhận nhầm anh ấy là người tới ứng tuyển, thực ra ngẫm lại cũng không thể trách mình được…

“Thật là có duyên nha, cô Lữ Thanh Mạt, chúng ta lại gặp mặt.”

Thẩm Thanh Ca vươn một tay.

Chọn tập
Bình luận
× sticky