Giang Hựu Nam cũng nhìn thấy Nam Cung Phong, biểu cảm tuy không sợ hãi như Âu Dương Vân, nhưng ánh mắt lại cực kỳ phức tạp.
“Trả lại áo cho anh này.”
Âu Dương Vân nhanh chóng cởi áo khoác của Giang Hựu Nam ra, nhét bừa vào tay anh, sải bước chạy đến bên xe Nam Cung Phong, Giang Hựu Nam nhìn bóng lưng chạy đi như tên bắn của cô, trong lòng hơi đau đớn.
“Chồng à, anh đừng hiểu lầm nhé, tuyệt đối không như anh nghĩ đâu.”
Âu Dương Vân ngồi vào trong xe, liền vội vàng giải thích với Nam Cung Phong.
Nam Cung Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Nếu không như anh nghĩ thì tại sao lại nói dối chứ?”
“Chẳng phải sợ anh hiểu lầm sao?”
“Bây giờ anh không hiểu lầm sao?”
Âu Dương Vân thở dài: “Sớm biết không nói thật còn khó giải thích hơn nói thật thì em đã không giấu anh rồi.”
“Anh thấy em đã quen rồi.”
Nam Cung Phong tự giễu kêu hừ một tiếng: “Quen biến anh thành kẻ ngu rồi.”
“Không phải vậy đâu, chồng à xin lỗi mà, em xin lỗi anh mà, em hứa sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, dù anh có không tha thứ cho em, cãi vã với em, em cũng sẽ không nói dối anh nữa, từ hôm nay trở đi, em sẽ không giấu giếm gì anh nữa.”
Nam Cung Phong không thèm để ý tới cô nữa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, lái xe với tốc độ ánh sáng.
“Thật ra em cũng thấy khó hiểu, thấy khó chịu, sao con của bác Đàm kia lại là Giang Hựu Nam chứ? Không phải em không biết anh và anh ta như nước với lửa, thật sự là em lo anh mà biết sẽ suy nghĩ nhiều, nên mới không muốn khiến anh phiền lòng.”
Âu Dương Vân giải thích một mình, cũng không thèm để ý Nam Cung Phong có nghe hay không.
“Anh ta đột nhiên đến thăm mẹ anh ta, em vừa thấy thì tròng mắt cũng suýt rơi ra, trời đất chứng giám, em không biết họ có quan hệ như vậy, nếu biết trước thì có đánh chết em cũng không đi.”
“Lòng em, người khác có thể không biết nhưng sao anh lại không hiểu chứ, nếu em có ý gì với Giang Hựu Nam thì em đã sớm chấp nhận anh ta, sao phải đợi đến tận bây giờ? Em chỉ coi anh ta là bạn, là đồng nghiệp, là lãnh đạo mà thôi, cái gì cũng được nhưng không thể làm người yêu, bởi vì, chồng à anh đã chiếm trọn trái tim em rồi, trái tim em chỉ chứa đựng được mình anh thôi.”
…
Âu Dương Vân nói một thôi một hồi, Nam Cung Phong lại mắt điếc tai ngơ, đến gara xe trong nhà, Nam Cung Phong dừng xe xong liền sải bước đi về phía trước, Âu Dương Vân theo sát phía sau anh: “Chồng à, lời em vừa nói anh có nghe không vậy?”
“Anh nói câu gì đó đi? Xin anh đó.”
Hai người một trước một sau lên tầng, Nam Cung Phong không về phòng ngủ mà trực tiếp đi về thư phòng, đóng cửa rầm một tiếng, Âu Dương Vân bị chặn lại bên ngoài cửa.
Rinh rinh rinh… Rinh rinh rinh…
Điện thoại di động vang lên, là số của Giang Hựu Nam, cô không do dự mà tắt máy, nhưng đối phương lại không từ bỏ ý định, gửi một tin nhắn đến: “Không sao chứ?”
Cô lập tức nhắn tin lại: “Không sao.”
Sau khi nhắn tin trả lời, Giang Hựu Nam không gửi tin nhắn đến nữa.
Âu Dương Vân xoay người đi vào phòng ngủ, một lát sau, cô cầm một tờ giấy trắng viết đầy chữ trên đó, tự động đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đi tới trước mặt Nam Cung Phong: “Cho anh.”
Nam Cung Phong liếc nhìn một cái, rồi dời ánh mắt tiếp tục coi như không thấy.
“Xem một chút đi, em rất thành tâm viết đấy, chỉ viết lần này thôi, về sau không bao giờ viết nữa đâu.”
Âu Dương Vân kiên quyết nhét tờ giấy vào tay anh, Nam Cung Phong thiếu nhẫn nại vo tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác bên bàn làm việc.
“Anh…”
Âu Dương Vân tức đến gần ứa máu, cô dốc hết tâm huyết viết bản kiểm điểm này, anh thì không thèm nhìn mà ném thẳng đi.
“Không xem thì thôi, muốn giận bao lâu thì cứ giận bấy lâu, em chán bận tâm đến anh rồi.”
Cô tức giận hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi thư phòng, đóng cửa phòng rầm một tiếng, để lại phía sau một phòng ảo não.
Đợi đến khi xung quanh đã yên tĩnh, Nam Cung Phong mới chậm rãi cúi người, nhặt cục giấy trắng mới bị anh ném vào thùng rác ban nãy, đặt lên bàn rồi chậm rãi vuốt thẳng, đập vào mắt là ba chữ Bản Kiểm Điểm.
“Chồng yêu quý: Hôm nay em sai rồi, em đã sâu sắc nhận ra bản thân thật sự sai rồi, em không nên vì sợ anh ghen mà giấu anh về sự tồn tại của Giang Hựu Nam, em đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại về hành vi sai trái này của bản thân, bây giờ em cam đoan với anh: 1, Sẽ không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì, nếu làm sai mặc anh xử trí. 2, Không tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm, dù là người quen hay người lạ. 3, Không ở riêng với Giang Hựu Nam, ngoại trừ công việc. Em sẽ ghi nhớ thật kỹ ba điều trên, cũng sẽ tuân thủ chấp hành, nếu làm sai bất cứ điều nào thì anh mặc sức giết không tha.”
Hứ, Nam Cung Phong tức giận kêu lên một tiếng, ném bản kiểm điểm vào ngăn kéo.
Buổi tối, Âu Dương Vân đợi mãi mà Nam Cung Phong vẫn không trở về phòng nghỉ ngơi, bởi vì bản thân đã nói mấy lời giận dỗi khi đi ra ngoài nên cô không tiện đi tìm anh lần nữa, không thể làm gì khác hơn là cắn răng ngủ trước.
Sau khi trời sáng, cô dậy rất sớm đến phòng làm việc nhìn thì không thấy ai, đi đến phòng khách bên cạnh nhìn thì quả nhiên thấy anh đang ở đó.
Lại ngủ riêng phòng với cô ư? Chỉ vì một người không hề quan trọng như Giang Hựu Nam ư? Âu Dương Vân cũng chịu thua, cuối cùng cũng hiểu ra, đàn ông ghen còn đáng sợ hơn cả phụ nữ.
Chạng vạng tan tầm về nhà, Nam Cung Phong vẫn chưa trở về, cô rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại cảm thấy nếu làm như vậy thì quả là không giữ vững lập trường.
Cho nên cứ chờ thôi, đến tám giờ, cơm tối cũng đã ăn xong, anh vẫn chưa về, cô không nén nổi giận nữa lập tức gọi điện thoại cho Nam Cung Phong.
“Alo? Ai vậy?”
Là một người phụ nữ nghe máy, Âu Dương Vân giật mình: “Nam Cung Phong đâu?”
“Sếp Phong đang bơi, có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?”
“Cô là ai?”
“Tôi là ai đâu cần nói cho cô biết nhỉ? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy nhé, sếp Phong gọi tôi rồi.”
“À, chờ một chút.” Âu Dương Vân vội vàng gọi cô ta lại: “Hai người đang ở bể bơi nào vậy?”
“Thủy Điệu Ca Đầu.”
Cô gái kia thản nhiên nói một câu rồi liền cúp điện thoại.
Âu Dương Vân lập tức thay quần áo khác, lái xe thẳng đến bể bơi Thủy Điệu Ca Đầu, lúc đi qua trung tâm mua sắm, cô đi vào mua một bộ bikini ra.
Người đàn ông hẹp hòi, dám tìm đàn bà đến trêu tức cô, hôm nay cô không xử lý được anh thì cô mang họ Nam Cung theo anh!
Khi đến nơi, cô dừng xe rồi cầm túi quần áo đi vào, mặc dù bây giờ đang là mùa đông, ở bên ngoài hà hơi còn ra cả khói nhưng trong bể bơi lại ấm áp không ngờ, Âu Dương Vân cởi áo khoác lông ra, nhanh chóng thay bộ bikini vừa mang đến, đầy tự tin bước vào.
Đôi mắt sắc bén nhìn lướt mọt vòng, liếc mắt liền thấy Nam Cung Phong đang nằm chợp mắt trên ghế, điều khiến cô nổi trận lôi đình chính là bên người anh không chỉ có một mà tận hai cô gái đẹp đang ngồi.
Đi tới nằm xuống ghế bên cạnh, Âu Dương Vân khẽ ho hai tiếng, muốn gây chú ý với Nam Cung Phong.
Trên thực tế cô đã thành công, Nam Cung Phong nghe thấy tiếng liền mở mắt ra, thấy cô thì anh hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
“Lucy, cô nói xem, tuổi này rồi còn có người phụ nữ nào không biết bơi không?”
Nam Cung Phong cố ý lớn tiếng hỏi cô gái bên cạnh, cô gái tên Lucy kia thẹn thùng cười: “Phụ nữ tuổi này rồi mà còn không biết bơi ư, thế thì khác nào khủng long?”
Âu Dương Vân nghe thấy cách ví von với khủng long, tâm trạng vốn dĩ đã rất khó chịu, lúc này lại càng thêm khó chịu, nhưng cô kiềm chế cơn tức giận tiếp tục lẳng lặng quan sát sự thay đổi.
Cô biết Nam Cung Phong đang cố ý chọc tức cô, nếu cô mà tức giận nhảy dựng nên thì chẳng phải đúng ý anh sao.
“Hai người từng gặp khủng long như vậy rồi sao?”
Hai cô gái xinh đẹp lắc đầu: “Chưa từng thấy.”
“Vậy hai người cảm thấy có phải người tới bể bơi đều biết bơi hay không?”
Lucy cướp lời, trả lời trước: “Đương nhiên rồi, người không biết bơi đến bể bơi, đó chẳng phải rất nực cười sao.” “
Nana phụ họa: “Đúng đấy, đúng đấy.”
Âu Dương Vân tức đến đau nhức ngực, cô thầm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của hai cô gái xinh đẹp kia, sau đó định thăm hỏi đến Nam Cung Phong, nhưng nghĩ lại ba mẹ chồng đối xử với cô tốt như vậy, cô không thể không biết tốt xấu khiến bọn họ chịu liên lụy.
“Hai người đi bơi đi, ai bơi nhanh hơn tôi sẽ cho một hộp trứng bồ câu.”
“Thật sao?”
Lucy và Nana vừa nghe đến trứng bồ câu, hai mắt liền sáng rực, Nam Cung Phong gật đầu: “Nói là làm.”
“Dạ.”
Hai người kích động đứng dậy, đi tới bên bể bơi, lao tùm xuống nước, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm vào mặt nước, ảo não mà cũng không khỏi thừa nhận hai cô gái này rất cừ, ai nấy đều rất giỏi, cô đang nhìn đến mất hồn thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói châm chọc: “Thế nào? Ngưỡng mộ à? Vịt cạn?”
Nam Cung Phong cố ý kéo dài âm cuối của chữ vịt cạn, Âu Dương Vân trừng mắt: “Có gì hơn người chứ? Chẳng qua là bơi thôi mà, không ai sinh ra đã biết bơi cả.”
“Nhưng có người có học cũng không được.”
“Em chưa từng tìm người dạy, sao anh biết em không học được chứ? Hứ.”
Âu Dương Vân đưa tay vươn người một cái, mặc bikini đi dọc quanh thành bể bơi, cô có thể cảm nhận được từng đôi mắt nóng bỏng đang nhìn về phía cô, cô hiểu rõ bản thân mặc bikini khiến bao người sôi máu, từ trong ánh mắt của Nam Cung Phong cô có thể thấy rõ điều đó.
“Hi, chào em, em đi một mình à?”
Nhanh chóng có người tiến đến gần cô, cô mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Người tiến đến chào hỏi cô là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, có đôi mắt đào hoa, vừa nhìn đã biết là người thích tán tỉnh phụ nữ rồi.
“Sao không xuống bơi vậy?”
“Tôi không biết bơi.”
Âu Dương Vân biết rõ Nam Cung Phong đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt nên cố ý bắt chuyện với người có cơ bắp.
“Không biết ư? Không thể nào, em có thân hình đẹp như vậy, sao có thể không biết bơi chứ?”
Người đàn ông có cơ bắp rất bất ngờ.
“Đúng vậy, không biết anh đẹp trai có thời gian rảnh dạy tôi không?”
Người đàn ông cơ bắp đương nhiên cầu còn không được, vui vẻ bằng lòng: “Không thành vấn đề, thực ra anh đây là giáo viên dạy bơi.”
Âu Dương Vân đi theo người đàn ông có cơ bắp đi tới bên cạnh bể bơi, người đàn ông kia nhảy xuống trước, sau đó giang hai cánh tay nói: “Đến đây đi, nhảy vào lòng anh này, anh sẽ ôm chặt em.”