Anh nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể cô gái trước mặt mình là một người điên.
“Thế nào? Có dám không?”
Âu Dương Vân từng bước áp sát, thái độ khiêu khích rất rõ ràng.
Nam Cung Phong trầm ngâm trong giây lát, anh hừ lạnh: “Có gì mà không dám.”
Anh nói rồi đi ra ngoài, Âu Dương Vân nắm lấy cánh tay anh mà hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Xuống tầng.”
Sau đó, anh hất tay cô ra với vẻ chán ghét.
“Trò chơi còn chưa bắt đầu mà?”
“Còn ba ngày nữa mới tới cuối tuần, không cần phải nóng lòng quyến rũ tôi như vậy đâu.”
Nhìn anh cất bước đi ra khỏi phòng, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, Âu Dương Vân đột ngột hô lên đầy hoảng hốt: “A, trên giường anh có cái gì vậy?”
Anh quay đầu lại theo bản năng, nhưng ngay lập tức, cô cũng hướng về phía khuôn mặt anh, khẽ ngẩng đầu lên, ấn môi mình lên môi anh.
Đầu óc Nam Cung Phong được một phen trống rỗng, dường như anh không có IQ đáng kinh ngạc gì, anh chỉ là một tên ngốc đờ đẫn không phân biệt nổi Đông, Tây, Nam, Bắc.
Cánh môi cô rất mềm mại, tựa bông hoa xương rồng nở giữa sa mạc trong kí ức của anh, mềm đến mức dường như chỉ một cơn gió thổi qua sẽ tan chảy. Môi cô khẽ chuyển dộng, lại giống như chiếc lá rụng xào xạc trong tiết trời thu tiêu điều. Cô mút lấy môi trên của anh, bàn tay vuốt lên thái dương của anh, động tác của cô quá nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Nam Cung Phong cảm thấy mình như đang trải qua một cơn mộng mị. Mà trong giấc mông ấy cô giống như thiên sứ đến từ dải Ngân Hà với đôi cánh bằng lông vũ trắng muốt sau lưng.
Khám phá, trêu đùa, rồi lại khám phá, sau đó dây dưa quấn quýt, đến gần nhau như từ trường, bện chặt vào nhau như bím tóc.
Cảm giác ấy khiến Nam Cung Phong mất phương hướng, khiến anh không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Những cuộn băng nhựa của phim chiếu bóng vẫn đang vang lên tiếng sàn sạt, trong khu vườn nho như trải dải vô tận, ánh chiều tà màu vàng ấm áp, có đôi nam nữ hôn nhau thắm thiết dưới giàn nho.
Không biết cơn gió lạnh từ đâu thổi vào khiến Nam Cung Phong bừng tỉnh.
Anh đẩy mạnh Âu Dương Vân ra.
Anh tàn nhẫn đưa ra lời cảnh cáo với cô.
“Đừng có làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa, nếu như cô còn làm những hành động như hôm nay, tôi sẽ không do dự mà ly hôn với cô đâu.”
“Còn nữa, đừng có phô trương chút thông minh của cô hết lần này đến lần khác nữa, cô phải biết rằng, trò khích tướng này nếu dùng quá thường xuyên sẽ mất tác dụng.”
Âu Dương Vân ngước mắt nhìn lên, không hề e sợ: “Hành động của tôi không phải tự ý quyết định, mà là đã được sự đồng ý của anh, cho nên, tôi tin rằng anh sẽ không nuốt lời.”
Nam Cung Phong mặc quần âu phục bằng sợi đay, sự biến hóa ở đũng quần có muốn che thế nào cũng không che giấu được.
“Ra ngoài.”
Anh không nén được cơn giận mà hét ầm lên, Âu Dương Vân thức thời biến mất trong tầm mắt anh. Đối với người phụ nữ thông minh mà nói, làm việc gì cũng một vừa hai phải thôi, nếu đã đạt được mục đích thì không thể lằng nhằng thêm nữa.
Nam Cung Phong vào phòng tắm, mở nước lạnh, chán chường mặc nguyên quần áo ướt.
So với hành động ngả ngớn của người phụ nữ kia, điều khiến anh không thể nhẫn nhịn là anh lại có phản ứng…
Có phản ứng với người phụ nữ khiến người ta chán ghét như con gián vậy…
Đối với những người đàn ông bình thường thì chuyện này rất bình thường, nhưng với người đàn ông không bình thường thì chuyện này quá mức lạ kỳ.