Âu Dương Kiều bưng rượu lên rót một ly lớn cho ông ta, đau lòng nói: “Theo những gì mà cháu thấy thì cuộc sống của chị cháu bây giờ thật lòng không phải là cuộc sống của con người nữa. Bác có biết tên Nam Cung Phong đó không? Từng kết hôn bảy lần, hung ác tới mức khó có thể tưởng tượng được. Hở ra là đánh mắng chị cháu. Người trong nhà đó đều không coi chị cháu là người, để cho chị cháu ăn đồ thừa của họ, còn sai khiến chị cháu như người hầu. Trong nhà có mấy chiếc xe xịn mà không cho chị cháu đụng vào một chút, mỗi ngày để chị cháu đi làm bằng xe buýt… Hầy, thật không đành lòng nói tiếp, quá đáng thương. Hoàn cảnh như vậy thì không chết cũng tàn.”
Lữ Trường Quý uống hết ly này tới ly khác, tâm trạng cực kỳ tệ. Ông ta không ngờ rằng cháu gái mình lại sống trong hoàn cảnh như vậy, chẳng trách lần trước lại nổi giận với mình, nói cuộc đời của mình đã đủ rối bời rồi, đừng thêm phiền phức cho nó nữa.
“Tên súc sinh kia không tra tấn nó được bao lâu nữa đâu.”
“Tại sao?”
Âu Dương Kiều được nước lấn tới, muốn moi bí mật của Âu Dương Vân ra.
“Nó sẽ ly hôn nhanh thôi, sau đó kết hôn với Lý Mộng Long.”
“Không thể nào, Lý Mộng Long là tên ngốc mà?”
“Tên ngốc thì cũng tốt hơn gã điên kia. Ít nhất tên ngốc biết yêu thương nó. Tiểu Vân vốn không định sống chung với tên điên Nam Cung Phong kia bao lâu. Nó chỉ muốn lợi dụng cậu ta xong rồi sẽ trở lại nhà họ Lý ngay lập tức. Ước định giữa họ đã tồn tại từ lâu rồi. Huống chi, vợ chồng Lý Giáp Phú đã sớm coi Tiểu Vân như con gái của mình.”
Lữ Trường Quý rõ ràng là đã say rồi, cơn giận trong lòng khiến ông ta bắt đầu nói những lời không nên nói.
“Lợi dụng anh rể á? Lợi dụng gì cơ?”
“Lợi dụng tiền của cậu ta, quyền của cậu ta, thế của cậu ta, sau đó… Đối phó với cha mẹ cô!”
Sắc mặt Âu Dương Kiều trầm xuống. Con đàn bà rắn rết kia, quả nhiên là đã có kế hoạch ngay từ đầu muốn đối phó với nhà họ Âu Dương bọn họ rồi! Hừ, giờ thì xem thử ai đối phó ai!
Âu Dương Vân vừa làm việc xong, ra cổng trường thì thấy Âu Dương Kiều. Cô ta tựa lưng vào chiếc xe đua cá tính của mình, kênh kiệu ngoắc ngón tay với cô. Cô đi tới, tức giận hỏi: “Cô lại muốn làm gì nữa?”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Được, cô nói đi.”
“Tìm nơi nào đó nói. Ở đây không hợp để bàn về chuyện của tên ngốc kia.”
Âu Dương Vân nhíu mày: “Nếu cô muốn tới khiêu khích thì xin lỗi, tôi không có thời gian hầu hạ đâu.”
Cô xoay người đi ra ngoài đường cái, Âu Dương Kiều đắc ý kêu: “Nếu chị không thời gian thì tôi sẽ đi tìm anh rể nói chuyện nhé?”
Vừa nghe thấy cô ta muốn tìm Nam Cung Phong, Âu Dương Vân dừng bước.
“Được, đi thôi.”
Cô chống mắt lên xem thứ rác rưởi cả ngày ăn no rửng mỡ chuyên môn đi khiêu khích cô lần này lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây.
Âu Dương Kiều lái xe đua tới quán café lần trước hai người gặp mặt. Vừa ngồi xuống, cô ta lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Rời khỏi Nam Cung Phong đi.”
Âu Dương Vân cười khinh miệt: “Cô uống nhầm thuốc rồi hả? Tại sao tôi lại phải rời khỏi anh ấy chứ?”
“Nếu chị không muốn cho anh ấy biết chị tiếp cận anh ấy vì mục đích dơ bẩn nào thì hãy biết điều mà rời đi. Bằng không chị sẽ chết rất khó coi đấy!”
“Cô cho rằng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cô đe dọa tôi hả?”
“Lần trước tôi không có chứng cứ, nhưng lần này thì khác nhé. Tôi có đầy đủ chứng cứ để vạch trần lời nói dối của chị.”
“Thế à? Thế thì lấy ra cho tôi nhìn xem nào?”
Âu Dương Kiều hừ lạnh một tiếng, ung dung lấy một cái máy ghi âm từ trong túi xách ra. Giọng nói của Lữ Trường Quý nhanh chóng vang lên. Sau khi trải qua cắt ghép thì càng thể hiện lúc trước mục đích mà Âu Dương Vân gả cho Nam Cung Phong âm hiểm tới cỡ nào.
Sắc mặt cô bỗng trầm xuống. Âu Dương Kiều hài lòng mỉm cười.
“Sao hả? Nếu tôi đưa thứ này cho anh rể và ba mẹ chồng yêu thương chị nghe thì có khi nào sẽ rất thú vị không nhỉ?”
“Hèn hạ!”
Âu Dương Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hèn hạ thì cũng là học theo chị thôi. Lần trước chị lừa bịp tôi với ba tôi làm hại nhà tôi bị tổn thất nhiều tiền như thế, lần này tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.”
“Chỉ một cái máy ghi âm thôi mà muốn đe dọa tôi à? Cô mơ tưởng!”
“Vậy thì chúng ta cứ chờ xem. Tôi cho chị một tuần để suy nghĩ. Hôm nay tuần sau nếu chị còn không chủ động rời đi thì chân tướng sẽ được phơi bày.”
“Kệ cô, muốn làm gì thì làm đi.”
Âu Dương Vân đứng dậy, tao nhã rời đi. Bước ra khỏi quán café, cô rốt cuộc không thể ngụy trang được nữa. Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt cô khiến người ta có thể nhìn rõ sắc mặt tái nhợt đến tuyệt vọng.
Cô đến nhà bác trai. Bác gái đang nằm trên giường, bác trai có vẻ chột dạ, khúm núm hỏi: “Tiểu Vân, sao cháu lại đến đây?”
Cô đặt thực phẩm dinh dưỡng lên bàn, thản nhiên hỏi: “Bệnh của bác gái sao rồi?”
“Rất tốt, phát hiện sớm nên bệnh tình đã được kiểm soát rồi.”
“Bác theo cháu ra ngoài một chút.”
Cô hờ hững liếc ông bác một cái, bước ra khỏi nhà trước. Lữ Trường Quý đi sau lưng cô, đến dưới một gốc cây hòe.
“Bác đã gặp Âu Dương Kiều rồi hả?”
“Ừ, lần trước cô ta hẹn bác.”
“Đã nói gì với cô ta rồi?”
“Bác không có nói gì với cô ta hết. Cô ta biết chuyện của Lý Mộng Long nên chạy tới hỏi bác.”
“Cho nên bác nói tuốt tuồn tuột những gì có thể nói không thể nói luôn hả?”
Ve sầu trên cây hè kêu ầm ĩ, thanh âm chói tai.
“Bác lỡ nói gì rồi hả?” Lữ Trường Quý sợ hãi hỏi.
“Chính bác nói gì mà bác còn không biết sao? Vì trả thù nhà họ Âu Dương nên cháu mới gả cho Nam Cung Phong, chỉ cần báo thù xong thì sẽ rời khỏi anh ấy ngay lập tức, sau đó nhào vào lòng người đàn ông khác. Tuy rằng cậu ta là kẻ ngốc, nhưng kẻ ngốc cũng tốt hơn là tên điên như Nam Cung Phong?”
Âu Dương Vân càng nói giọng lại càng run rẩy: “Bây giờ thì tốt rồi. Âu Dương Kiều đã ghi âm hết lời của bác, cũng đe dọa cháu như Lý Giáp Phú vậy. Nếu cháu không rời khỏi Nam Cung Phong thì sẽ lập tức cho anh ấy nghe đoạn ghi âm đó!”
Lữ Trường Quý quỳ xuống trước mặt cô ngay lập tức: “Xin lỗi Tiểu Vân, thật sự xin lỗi. Khi đó bác uống nhiều rượu quá, thật sự không biết mình lại nói những lời như vậy. Do Âu Dương Kiều nói cháu bị nhà chồng ngược đãi, cả nhà đều không coi cháu là người nên bác mới mượn rượu giải sầu, lỡ mồm nói thế. Bác cũng đau lòng cho cháu thôi mà…”
“Đủ rồi! Âu Dương Kiều nói mà bác cũng tin à? Bác không có não chắc?! Nếu cháu không có chút địa vị nào trong nhà họ Nam Cung thì sao cháu lại phải ở lại trong cái nhà đó? Bác chẳng biết gì cả, chỉ biết thêm phiền phức cho cháu mà thôi!”
Âu Dương Vân phẫn nộ đẩy ông cậu ra, xoay người chạy đi. Ông trời luôn bất công với cô như thế, bỏ mặc cô chiến đấu một mình thì thôi, còn phải bắt người thân duy nhất của cô ngáng chân cô.
Cô ngơ ngác về nhà. Nam Cung Phong đã trở lại, thấy cô mất hồn mất vía như thế, bèn hỏi han ân cần: “Em sao vậy?”
Cô nhìn anh đầy hàm ý, mệt mỏi lắc đầu: “Không sao cả.”
Thật ra thì cô rất muốn hỏi anh, tại sao lại không thể thích cô? Nếu có thể thích cô, hoặc là cho dù trong lòng có một chút bóng dáng của cô thì cô sẽ không buồn rầu, sẽ không lo lắng sợ hãi như thế.
Cô làm bộ như không để ý trước mặt Âu Dương Kiều, nhưng thực tế cô sợ hãi hơn bất cứ ai, sợ Nam Cung Phong biết chân tướng thì chẳng những sẽ không thích cô mà còn chán ghét cô nữa.
Cô cũng từng có ý muốn nói thật với anh, nhưng khi anh từ chối cô thì cô lại bất đắc dĩ bỏ suy nghĩ đó đi. Bởi vì anh không thích cô, cô đã mất lợi thế để được tha thứ rồi.
“Tối mai em có rảnh không?”
“Có việc gì à?”
“Có một bữa tiệc thương mại, định để em tham gia với anh.”
“À được.”
Nam Cung Phong mỉm cười gật đầu: “Vậy thì quyết định thế nhé. Chiều mai anh đến trường đón em đi thử lễ phục, sau đó đi thẳng tới đó luôn.”
“Vâng.”
Chiều hôm sau, Âu Dương Vân đang thu dọn đồ đạc trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Nam Cung Phong: “Em đã ra chưa?”
“Sắp rồi.”
Cô xách túi lên rồi chạy vội ra ngoài, lại bị Giang Hựu Nam chặn ở cửa: “Tối nay có rảnh không? Có thể đi với anh…”
“Xin lỗi, em có hẹn rồi.”
Cô áy náy nhìn anh ta, trong chớp mắt đã biến mất tăm.
Nam Cung Phong thấy cô đi ra, kịp thời mở cửa xe ra để cô ngồi vào. Lúc khởi động xe, Âu Dương Vân thấy ánh mắt buồn bã của Giang Hựu Nam phản chiếu trong gương từ một chiếc xe khác.
Tiệm lễ phục nằm trong khu vực phồn hoa nhất của trung tâm thành phố. Khi Nam Cung Phong dẫn cô vào thì một người đàn ông trung niên ăn mặc dị hợm nghênh đón: “Cậu Phong, đúng là khách ít đến đấy.”
Nam Cung Phong khẽ gật đầu: “Đây là vợ tôi. Phiền ông chọn một chiếc váy dạ hội phù hợp cho cô ấy. Lát nữa chúng tôi sẽ tham dự một bữa tiệc quan trọng.”
“Vâng, không thành vấn đề.”
Người đàn ông trung niên có biệt danh là Peter, là một nhà tạo mẫu rất có trình độ. Bất kể là loại phụ nữ nào đều sẽ khiến người ta phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của mình nếu được giao cho ông ta. Xấu biến thành đẹp, đẹp thì lại càng đẹp hơn.
Nam Cung Phong ngồi trong đại sảnh chờ hơn hai mươi phút, Peter dẫn thành quả của ông ta đi ra: “Sao nào? Cậu Phong có hài lòng không?”
Âu Dương Vân e thẹn tới mức không dáng ngẩng đầu lên. Phụ nữ làm đẹp vì người mình thích, tuy rằng cô cũng khao khát có thể khiến Nam Cung Phong nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình, nhưng vì bị anh biết tình cảm của mình nên cô vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng.
Đôi mắt mê người của Nam Cung Phong chợt lóe một chút bất ngờ, hài lòng khen ngợi: “Ừ, đẹp lắm.”
Anh đến gần cô một chút, chỉnh lại chiếc vòng trên cổ, ngón tay thon dài lướt qua xương quai xanh của cô. Nhịp tim của Âu Dương Vân bắt đầu đập thình thịch như trống.
“Đi thôi.”
Nam Cung Phong vươn một tay ra, cô phối hợp ôm lấy nó, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa hàng lễ phục. Peter nhìn theo bóng dáng hai người, vẫn cảm thán: “Thật là một đôi trai tài gái sắc…”
Đến nơi tổ chức bữa tiệc, Nam Cung Phong dừng xe lại, sau đó dẫn Âu Dương Vân vào đại sảnh. Hai người vừa xuất hiện đã trở thành điểm sáng chói nhất, từng đôi mắt đều lia về phía họ, sau đó châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
Âu Dương Vân thản nhiên đối mặt với cảnh tượng này. Từ ngày kết hôn với Nam Cung Phong, cô đã quen với việc này rồi. Trở thành một phong cảnh đặc biệt trong mắt người khác, cùng với anh.