Âu Dương Vân nghẹn ngào khóc lớn lên, tối hôm qua, cô trốn ở một nơi vắng vẻ, khóc cạn cả nước mắt, nhưng hôm nay nước mắt dường như lại nhiều hơn, chảy mãi không hết.
Bà Nam Cung cũng khóc, kết quả như vậy đối với người muốn làm bà nội như bà quả thật quá tàn nhẫn… Mẹ chồng nàng dâu ôm nhau khóc lóc hồi lâu, sau đó bà ngẩng đầu lên nói: “Đây không phải là lỗi của con, chỉ là trò đùa tàn nhẫn của thượng đế mà thôi.”
Bà Nam Cung hít một hơi: “Mang kết quả kiểm tra cho mẹ xem.”
Âu Dương Vân run rẩy lấy kết quả kiểm tra trong túi ra, tờ giấy kết quả đã bị vò đến nhàu nát. Tối hôm qua, cô cầm tờ giấy kết quả này, vừa khóc vừa nhìn, vừa nhìn vừa vò, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, mặc kệ cô hi vọng bác sĩ chẩn đoán nhầm bao nhiêu lần, nhưng kết quả cũng chỉ có một…
Bà Nam Cung nhìn thấy hai chữ vô sinh, nước mắt lại dâng lên, nhưng lần này, bà không ôm Âu Dương Vân khóc lóc nữa, bà chỉ nghiêm túc nói với cô: “Không sao, bây giờ khoa học kĩ thuật rất tiến bộ, nhất định có thể chữa được, mai mẹ sẽ liên lạc với một chuyên gia về sản khoa bên Mỹ, đó là một người quen cũ của mẹ, bà ấy đã chữa khỏi cho rất nhiều người vô sinh. Bây giờ chúng ta không nên nản chí, phải tin tưởng bà ấy sẽ giúp chúng ta tạo ra kì tích.”
Âu Dương Vân nghe mẹ chồng nói vậy, cô cũng không vui vẻ hơn, bởi vì cô biết bệnh này không có nhiều hi vọng chữa khỏi. Nhưng vấn đề bây giờ không phải là cô có chữa hay không, mà là nhà họ Nam Cung có thể tiếp nhận cô hay không?
“Mẹ, nếu như con không chữa khỏi thì sao…”
Cô biết bây giờ không phải lúc để nói ra mấy lời này, nhưng cô vẫn không nhịn được, sau khi trải qua một lần đả kích, cô cũng muốn sớm chuẩn bị tâm lý một chút.
Bà Nam Cung hít sâu một hơi, nhìn cô nói: “Tiểu Vân, con yên tâm, mặc kệ con có thể sinh được hay không, con cũng là con dâu của nhà họ Nam Cung chúng ta, nhà chúng ta chỉ nhận một mình con, cho nên con đừng quá áp lực, trị hết bệnh mới là điều nên làm, đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Âu Dương Vân không nhịn được, nước mắt lăn dài. Cho dù mẹ chồng nói với cô như vậy, nhưng cô có thể vượt qua rào cản trong lòng mình sao?
“Đừng khóc, tin mẹ, cho dù tốn bao nhiêu tiền, cho dù phải hi sinh bất cứ thứ gì, mẹ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp chữa khỏi bệnh cho con.”
Nhìn ánh mắt kiên định của bà, trái tim Âu Dương Vân như có dòng nước ấm chảy qua, trong tình cảnh tuyệt vọng như này, cô sẽ tình nguyện tin tưởng người mẹ chồng luôn yêu thương cô…
“Vâng, cảm ơn mẹ…”
Bà Nam Cung vỗ vỗ bả vai cô: “Cứ quyết định vậy đi, chuyện này không cần nói cho người trong nhà, về phần Phong thì con hãy tự cân nhắc, ngày mai cho mẹ câu trả lời chắc chắn.”
Buổi tối, Nam Cung Phong vừa về nhà, việc đầu tiên chính là chạy lên tầng, nhìn xem vợ anh có ở nhà không, thấy cô ở trong phòng anh mới yên tâm.
“Nhìn gì vậy?”
Âu Dương Vân ngồi trước máy vi tính, Nam Cung Phong bước tới sau lưng cô.
Cô chua xót cười: “Không có gì, chỉ xem linh tinh thôi.”
“Muốn ăn cơm chưa? Chúng ta cùng xuống ăn.”
“Được.”
Cô khép máy tính lại, đi theo Nam Cung Phong xuống tầng.
Trong phòng khách, bà Nam Cung thấy con trai nắm chặt tay con dâu, trong lòng hơi chua xót. Bà biết, lần kiểm tra sức khỏe tình cờ này chính là khảo nghiệm tình cảm lớn nhất của con trai và con dâu.
Sau khi ăn xong cơm tối, Âu Dương Vân muốn nói chuyện với mẹ chồng, nhưng Nam Cung Phong lại kiên quyết kéo cô lên tầng.
“Hôm nay không phải làm việc sao?”
Cô ngồi trên ghế sô pha, Nam Cung Phong nằm bên cạnh, đầu gối lên đùi cô, nhắm mắt lại: “Tối qua không ngủ, hôm nay lại ở công ty bận rộn cả ngày, bây giờ về nhà còn phải làm việc, em cho rằng chồng em làm bằng sắt hả?”
“Em chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cho dù anh muốn làm việc thì em cũng không cho!”
Âu Dương Vân dịu dàng nhìn Nam Cung Phong, ngón tay mềm mại vuốt ve mái tóc đen của anh, giống như muốn an ủi.
“Thật mong thời gian ngừng lại, sự dịu dàng của em khiến anh có cảm giác rất bình yên…”
Nam Cung Phong cảm thán, sau đó bắt lấy tay cô, đưa tới miệng hôn một cái.
“Phong, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?”
Anh mở mắt ra, trong mắt tràn ngập ánh sáng của sự hạnh phúc, chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy ánh mắt như vậy, Âu Dương Vân lại không thể nói được gì.
Hiện tại Nam Cung Phong vừa nói anh cảm thấy rất bình yên, nếu cô đột nhiên nói cho anh biết bản thân không cách nào sinh đẻ được thì trái tim của anh có thể bình yên được nữa không? Anh sẽ đau khổ tới mức nào…
“Sao không nói gì?”
Nam Cung Phong thấy cô không nói gì, chỉ ngây người nhìn anh, anh có chút hoang mang.
“Không có gì.”
Âu Dương Vân buồn bã, khó chịu trong lòng cô lại không thể nói ra được. Cô vốn cho rằng trải qua chuyện của Lý Mộng Long thì cô sẽ không có cách nào nói thật với Nam Cung Phong nữa, nhưng bây giờ cô đột nhiên nhận ra, chuyện sinh đẻ này càng khiến cô khó mở lời hơn.
“Thật sự không có gì sao? Sao anh cảm thấy hình như em có chuyện gì rất quan trọng muốn nói với anh vậy?”
“Thật sự không có gì…” Ánh mắt Âu Dương Vân lóe sáng, cô đẩy anh ra: “Đi tắm đi, tối qua không ngủ rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được!”
Vì mệt mỏi nên Nam Cung Phong không truy hỏi đến cùng nữa, sau khi tắm rửa thì anh lập tức chìm vào giấc ngủ. Âu Dương Vân nhìn dung nhan ngủ say của anh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, trước đó cô rất hi vọng có thể có một đứa con giống anh, nhưng bây giờ chỉ cần sinh được đứa thuộc về hai người, cho dù không giống anh thì cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía anh, lén lút khóc. Không bao lâu sau, đột nhiên có một cánh tay ấm áp vòng từ sau lưng, ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm ấm của Nam Cung Phong vang lên bên tai cô: “Tiểu Vân, em có chuyện gì không vui sao? Sao đang bình thường lại khóc chứ?”
Cô vội vã lau nước mắt, xoay người đối mặt với anh: “Sao anh lại tỉnh?”
“Bị tiếng khóc của em làm tỉnh…”
Cô áy náy: “Xin lỗi, em không cố ý.”
“Vậy sao em lại khóc? Vì anh chọc giận em nên em không vui sao?”
“Không phải…”
“Vậy thì vì sao?”
Hô hấp Nam Cung Phong cách cô càng lúc càng gần, môi anh miết dọc theo môi cô: “Hay bởi vì gần đây anh không chăm sóc em?”
“Không phải…”
Âu Dương Vân yếu ớt lắc đầu, cảm nhận bờ môi mềm mại của Nam Cung Phong, cô bắt đầu nhiệt tình đáp lại: “Anh không chọc giận em, cũng không phải không chăm sóc em, đều là vấn đề của em mà thôi… Gần đây em có chút nhớ mẹ…”
Nghe cô nói nhớ mẹ, Nam Cung Phong vô cùng đau lòng, dịu dàng hôn lên môi cô: “Sau này anh sẽ giống như mẹ Tiểu Vân, yêu thương Tiểu Vân.”
Trái tim của cô bỗng nhói đau.
Đau đến mức như có máu chảy ra.
Đau đến mức cô chỉ có thể nhìn anh, không nói một lời.
Anh ôm cô, chìm vào giấc ngủ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vì vậy khóe môi khẽ nhếch lên.
Chỉ là, vì quá mệt mỏi nên anh không phát hiện ra, người trong ngực anh luôn trợn trừng mắt, cho dù cưỡng ép bản thân thế nào cũng không thể ngủ được, không giống như anh, dễ ngủ như vậy…
Sáng hôm sau, sau khi Nam Cung Phong tới công ty, mẹ chồng cô lập tức đi vào phòng, đóng cửa hỏi cô: “Sao rồi, nói với Phong chưa?”
Âu Dương Vân im lặng không nói, hai tay đan chặt vào nhau.
Thấy cô như vậy, bà Nam Cung biết cô không nói, bà an ủi: “Không sao, nếu bây giờ không dám nói thì đừng nói, chờ qua Mỹ xác nhận xong rồi nói cũng không muộn.”
Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, Âu Dương Vân cũng không còn cách nào nữa.
“Tối hôm qua, mẹ đã bàn bạc cùng người bạn cũ kia rồi, bà ấy bảo chúng ta nhanh chóng qua đó. Lúc nào con đi được?”
“Mẹ sắp xếp ngày nào cũng được.”
“Ngày mai được không? Chuyện này để kéo dài thì không được, càng sớm chữa trị càng tốt.”
“Vâng.”
Âu Dương Vân khẽ gật đầu: “Vậy thì mai đi.”
“Nhưng mai con sẽ nói thế nào với Phong?”
“Con bảo đi du lịch cùng mẹ.”
“Mẹ cũng định nói thế, lần này chúng ta quyết định vậy đi, tạm thời chúng ta sẽ nói với bọn họ như vậy.”
Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm, bà Nam Cung lên tiếng: “Mẹ muốn nói với mọi người một chuyện, mai mẹ sẽ dẫn Tiểu Vân đi du lịch mấy ngày.”
“Du lịch?”
Nam Cung Tình Tình gào lớn: “Đi đâu du lịch vậy?”
“Đi Mỹ.”
“Mỹ sao? Đi xa vậy làm gì? Trung Quốc chúng ta đâu thiếu danh lam thắng cảnh.”
Ông Nam Cung cũng kinh ngạc.
Người kinh ngạc nhất chính là Nam Cung Phong, anh lặng lặng lẽ cúi người hỏi thăm Âu Dương Vân: “Sao lại đột nhiên như vậy? Là ý của em hay ý của mẹ?”
“Là ý của em.”
Mặc dù giọng anh rất nhỏ nhưng tai bà Nam Cung rất thính nên vẫn nghe được, đồng thời giúp con dâu trả lời nghi vấn của con trai mình.
“Đang bình thường, tự nhiên qua Mỹ du lịch làm gì?”
“Hiện giờ là tháng ba, đang là mùa xuân, chính là mùa du lịch mà. Sao vậy? Dắt con dâu đi du lịch cũng bị mọi người ý kiến sao?”
Nam Cung Tình Tình cười: “Đâu có, làm gì có ai dám ý kiến chứ?”
“Vậy thì tốt rồi, sáng mai xuất phát, một tuần sau sẽ về.”
“Đi lâu như vậy sao?”
Nam Cung Phong không vui, khẽ nhíu mày. Một tuần sao? Một tuần anh không thể gặp được Âu Dương Vân, không biết bản thân có thể chịu đựng được không?
Đi Mỹ chứ có phải đi thành phố A thành phố C gì đó đâu, mẹ còn cảm thấy một tuần chưa đủ đây!”
Bà Nam Cung trừng mắt nhìn con trai mình, sau đó thân thiết cười với con dâu: “Ăn nhiều một chút.”
Chuyện liên quan đến chuyến đi Mỹ này, Âu Dương Vân chưa từng nói câu nào.
Ăn cơm xong, cô tự giác lên tầng, quả nhiên, Nam Cung Phong không vui ngồi ở ghế sô pha, hai mắt như phun ra lửa, nhìn cô chằm chằm: “Quyết định từ lúc nào?”