Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 462: Đao Phong hiện ra ánh sáng lạnh

Tác giả: Khương Tiểu Nha
Chọn tập

Editor: Yuhina

Thời Tiểu Niệm bị chàng trai kéo đi về phía trước, cứ như vậy nhìn Cung Âu từng bước một đi tới, vài bước ngăn ngắn, nhưng như là đã trải qua cả một thế kỷ.

Nguy rồi.

Một phút kia, Thời Tiểu Niệm bị ánh đèn lấp lóe kia  mê hoặc đôi mắt, trong đầu chỉ còn dư lại hai chữ này.

Cô liều mạng mà giằng tay của mình ra, dùng sức mà giãy dụa.

Chàng trai kia như là choáng váng nhưng vẫn liều mạng mà nắm chặt.

Đã là thời gian bắt đầu vũ hội, bởi vậy tất cả người trong đình viện bên đều là khách mời, còn có một số khách mời đang từ phía bên này đi vào.

Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt của Cung Âu như tối lại, trong đầu cảm thấy trống rỗng, cơ hồ là lập tức làm ra nàng có thể nghĩ đến  phản ứng, “Vị bác sỹ này, cám ơn cậu, cậu là vì ”

Nhưng cô chưa thể nói xong.

Bởi vì rất nhanh, chàng trai tóc nâu trẻ tuổi kia đã bị Cung Âu đấm cho một quyền ngã xuống trên mặt đất.

Tay bị nắm chặt rốt cục cũng lỏng ra.

Mona đi theo phía sau Cung Âu, lãnh đạm nhìn tình cảnh này, tựa như những việc này không có quan hệ gì với cô ta, cô ta liếc mắt nhìn cái bàn nhỏ bên cạnh một chút bên cạnh, từ phía đó cầm lấy một quả táo và một cái dao gọt hoa quả chậm rãi gọt vỏ.

Lưỡi dao gọt hoa quả hiện ra ánh sáng lạnh.

“A”

Toàn trường vang lên tiếng thét chói tai của các nữ khách mời, mỗi một người đều khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu.

Đột nhiên đánh người.

Cung Âu đứng ở nơi đó, ngón tay thon dài nắm thành quyền vô cùng chặt, gân xanh trên mu bàn tay tựa hồ như hiện hết cả lên, sắc mặt đặc biệt nham hiểm lạnh lẽo.

Chàng trai bị đánh ngã trên mặt đất, vẫn là vẻ mặt mờ mịt, không rõ đang xảy ra chuyện gì.

“Cung Âu”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn về phía Cung Âu, vội vã đưa tay ra kéo hắn.

Cung Âu hạ tầm mắt trừng chàng trai kia, chặt chẽ trừng mắt, ánh mắt hiện ra sát ý lạnh lẽo, hô hấp càng ngày càng nặng nề, tầm mắt của hắn rơi vào tay của chàng trai.

Chính là cái tay này đã kéo Thời Tiểu Niệm.

Trước mặt mọi người nắm tay Thời Tiểu Niệm.

Chính là cái tay này.

Chính là cái tay này

Không ai có thể chạm vào người của hắn, không ai có thể chạm vào Thời Tiểu Niệm, trừ hắn ra, không có ai có tư cách này

Một vệt ánh bạc chiếu vào đáy mắt của hắn, Cung Âu đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Mona đứng ở bên cạnh chiếc bàn màu trắng cắt quả táo, hắn đưa tay đoạt lấy cái dao mà Mona đamg cầm trong tay, ngồi xổm người xuống tàn nhẫn dùng dao đâm vào trong lòng bàn tay của chàng trai kia.

Máu tươi tràn ra.

“A”

Chàng trai trẻ đang muốn đứng lên bị một dao kia đâm xuống lập tức cảm thấy đau đớn kêu lên.

Nhiều người trong đám tân khách thấy vậy cũng hét toáng lên, có nữ tân khách sợ đến nỗi phải che mắt lại, có người sợ đến nỗi chạy trốn, có người hô kẻ giết người.

Từ Băng Tâm và La Kỳ đứng ngay trước đám người kia, thấy thế đều khiếp sợ mở to mắt.

Cung Âu nửa ngồi nửa quỳ trên đất, một cái tay dùng sức mà nắm chặt dao gọt hoa quả, trên tay dính máu tươi vừa bị bắn tung tóe, lưỡi dao xuyên qua bàn tay của chàng trai đâm thẳng vào thảm cỏ, chàng trai thống khổ kêu thảm thiết liên thanh, ở ban đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội.

Mona nhìn tình cảnh này, lam mâu nhìn kỹ lấy khuôn mặt của Cung Âu.

Ngay cả ghen cũng có thể điên cuồng như thế, cho dù điên cuồng cũng có thể anh tuấn như vậy.

Mona liếc mắt nhìn quả táo trong tay, tiện tay ném quả táo đi, sau đó xoay người rời đi.

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cả người ngây ngốc nhìn Cung Âu, nhìn cái tay kia rất nhanh bị máu tươi phủ kín, máu tanh, nhìn cực kỳ khủng bố.

“Tôi học chuyên ngành y ở trong trường, tương lai sẽ là bác sỹ, vì lẽ đó cô tốt nhất phải  tưởng lời nói của tôi.”

Chàng trai trẻ tuổi này đã nói như thế cho cô biết.

Đối với một bác sỹ đôi tay là bộ phận trọng yếu nhất, dùng để viết chẩn đoán, dùng để cầm dao mổ.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên ở xung quanh, làm cho cô cảm thấy ù tai.

Cung Âu còn ngồi xổm ở nơi đó, tựa như là chưa hết giận, ngón tay thon dài như móng vuốt của ma quỷ muốn chuyển động dao gọt hoa quả, Thời Tiểu Niệm điên cuồng mà hét lêm, “Cung Âu”

Âm thanh của cô như bị xé rách.

Cuống họng như là bị chém một dao.

Động tác của Cung Âu  cứng đờ, như là lúc này hắn mới nghe được âm thanh cô, chậm rãi xoay đầu lại, ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, phía lông mày còn có một giọt máu bị văng lên.

Đỏ tươi như nốt ruồi chu ca.

Khiến cho cả khuôn mặt hắn dường như càng trở nên tà mị vậy, lúc này bên trong đôi con ngươi đen mới xẹt qua một vệt bừng tỉnh, tựa như lúc này mới tỉnh lại.

“Buông tay, Cung Âu.”

Âm thanh của Thời Tiểu Niệm cực kỳ run rẩy.

“…”

Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, trong con ngươi có vẻ không tình nguyện, nhưng tay hắn  vẫn rời khỏi con dao gọt hoa quả, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên.

Phong Đức ở bên cạnh lập tức đưa khăn mùi soa đến, Cung Âu tiếp nhận khăn mùi soa ưu nhã lau sạch lấy tay của chính mình, trấn định như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cái dáng vẻ này khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ vạn phần.

Chàng trai trẻ đang nàm trên mặt đất rên đau liên hồi, âm thanh kia như dao cứa vào tim của mỗi người.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn Cung Âu, môi run rẩy.

Bữa tiệc sinh nhật này cô đã thề sẽ không để cho bất luận người nào phá hoại, lại không nghĩ rằng bị chính tay Cung Âu phá hủy.

Chuyện kế tiếp lại như một giấc mộng vậy.

Phong Đức dùng tốc độ nhanh nhất sai người đỡ chàng trai trẻ kia rời đi, xử lý hiện trường.

Một lần nữa trong đình viện lại vang lên tiếng âm nhạc, nhưng không có một vị khách mời nào còn có thể làm như tâm tình không bị ảnh hưởng, không ít người nhìn về phía Cung Âu, ánh mắt đều lộ ra một phần hoảng sợ và kinh ngạc.

Trong cái xã hội thượng lưu này chuyện dơ bẩn gì mà chẳng có, chém tay người cũng không được tính là chuyện đặc biệt tàn nhẫn, nhưng ai cũng không nghĩ tới là có người mới đụng vào tay Thời Tiểu Niệm, liền bị Cung Âu chặt tay, hơn nữa còn là trong vũ hội sinh nhật của mình.

Vết máu loang lổ trên mặt đất và tiếng kêu thảm thiết mở màn cho vũ hội, dường như mở màn cho vũ hội đấm máu nhất.

Đế quốc pháo đài đèn đuốc sáng choang.

Thời Tiểu Niệm ngồi một mình ở trên ghế salông, hai tay đặt ở trên đầu gối của mình, ngón tay vô ý thức nắm chặt mấy lớp váy, trên chân còn cảm thấy đau đớn.

“Rối loạn nhân cách hoang tưởng.”

Từ Băng Tâm đứng ở giữa, cầm điện thoại di động tra  bệnh này, mới hiểu được là chuyện như thế nào, cả người phi thường kích động.

Bà đã từng cảm thấy con người của Cung Âu có cái gì đó kỳ quái, nhưng tối nay sau khi xảy ra chuyện, bà lần nữa ép hỏi Thời Tiểu Niệm, rốt cục Thời Tiểu Niệm mới nói ra chân tướng.

“Vẫn còn có loại bệnh như thế này.” Từ Băng Tâm khó có thể tin được, đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm nói, “Chỉ bởi vì người đàn ông khác đụng vào tay của con, hắn liền đem tay của người ta phế bỏ, tu xưa đến nay ta chưa từng thấy ai ghen tuông như vậy, thật là đáng sợ.”

Hơn nữa bà còn thấy, lúc đó nếu như không phải Thời Tiểu Niệm vẫn kêu tên của hắn, rất khả năng Cung Âu vẫn mặc kệ ánh mắt của mọi người ở đó mà hành hạ người đến chết 

“…”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó không lên tiếng, để bà tùy ý nói.

“Tiểu Niệm không phải là con đã quá hồ đồ rồi chứ, con biết rõ tính cách của hắn có chút thiếu hụt nhu vậy, phương diện tinh thần thì có vấn đề, vậy mà con còn muốn hắn” Từ Băng Tâm cúi đầu nhìn bà, trên mặt tất cả đều là lo lắng, “Hắn là người có bạo lực khuynh hướng như thế, ngày hôm nay hắn có thể phế tay của người khác, ngày mai sẽ phế con”

“Sẽ không, mẹ.” Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Băng Tâm, kiên định nói.

“Con đừng ngốc như vậy chứ.” Từ Băng Tâm nhìn cô nói, “Con theo ta về Italy đi, con lập tức đi cùng ta, con không thể ở lại chỗ này được, sẽ có ngày con và tiểu Quỳ bị hại chết mất”

“Con sẽ không đi.”

Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt nói.

Ngày hôm nay nguyên bản nên là một ngày tốt đẹp, nhưng vì màn máu tanh kia mà làm dấu chấm hết.

Sai lầm.

Toàn bộ đều là sai lầm.

Cửa, Cung Âu tựa ở cạnh cửa, nhìn Từ Băng Tâm đang nơi đó nói, từng câu từng chữ đều nói tinh thần hắn có vấn đề, trên mặt của hắn không lộ cảm xúc, nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, đè nén lửa giận đang bốc lên từng ngọn một trong thân thể của mình.

Đó là mẹ của Thời Tiểu Niệm.

Hắn không thể như thế nào.

“Tốt, muốn đi thì đi đi, thục nữ muốn gả vào Cung gia còn nhiều mà.”

La Kỳ vẫn đứng ở bên ngoài đã nghe không vô, lướt qua Cung Âu đi vào.

Từ Băng Tâm đang ở nơi này giáo dục Thời Tiểu Niệm cả đêm, lải nhải, bỡn cợt nói con trai của bà không đáng giá một đồng, chỉ là có một chút rối loạn nhân cách mà thôi, cũng không phải là cái bênh tâm thần nặng, sao có thể nói khó nghe như vậy.

Nghe vậy, Từ Băng Tâm đứng thẳng người, chuyển tầm mắt phẫn hận nhìn về phía La Kỳ, “Trên dưới Cung gia các người đều không có một người nào tốt, làm khó dễ con gái của ta, giam cầm con gái của ta, ta sẽ không để cho Tiểu Niệm ở lại nơi này, Tiểu Niệm, chúng ta đi, con đứng lên cho ta.”

Từ Băng Tâm có chút kích động kéo Thời Tiểu Niệm đi, dùng tất cả sức lực.

Sau khi biết chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng là cái loại bênh như thế nào, Từ Băng Tâm cực kỳ cảm thấy kích động, bà chỉ còn lại một đứa con gái  này, vô luận như thế nào cũng không thể để Cung gia hại chết được.

“Con không đi, mẹ, con không đi.”

Thời Tiểu Niệm không chịu đứng lên.

Bị lôi kéo, con đau trên chân cô càng thêm kịch liệt.

“Em đi(*)”

(*) từ你 trong tiếng trung không phân biệt là tôi em hay anh như trong tiếng việt nên khi Cung Âu nói你 thì TTN tưởng đang nói cô

Âm thanh lạnh lẽo của Cung Âu vang lên ở trong đại sảnh.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế salông, kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, hắn muốn cô đi

Cung Âu từng bước một đi tới, con ngươi đen nhìn cô, viền mắt của Thời Tiểu Niệm lập tức đỏ ửng, liều mạng lắc đầu.

Cô không đi.

Dù thế nào cô cũng sẽ không rời khỏi hắn.

Cung Âu đi tới bân cạnh La Kỳ, đột nhiên nắm lấy cánh tay của La Kỳ, một ngón tay hướng phía ngoài, con ngươi đen nham hiểm như muốn giết người, “Lập Tức cuốn gói khỏi nơi này cho tôi”

“Con muốn ta đi”

La kỳ khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu.

“Đúng” Cung Âu trừng mắt nhìn bà, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Bây giờ bà đi đi, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt của bà, đi đi”

“Cung Âu.” La Kỳ cảm thấy tức giận, “Con có biết con đang nói chuyện cùng ai hay không, con thật sự đem toàn bộ giáo dưỡng của mình ném hết đi rồi hả”

Chọn tập
Bình luận