Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 642: Cha tôi chết rồi, sao bốn năm rồi mới nói cho tôi biết

Tác giả: Khương Tiểu Nha
Chọn tập

Editor: Yuhina

Mười mấy năm, người nơi này không phải ai cũng như Cung Âu, không thể bằng một động tác, một bóng dáng, một âm thanh liền nhận ra Cung Úc.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tòa lâu đài cổ, hoa và thảo mộc đa dạng, đều có chuyên gia chăm sóc riêng, xa xa truyền tới tiếng ngựa hí.

Thời Tiểu Niệm chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đi ở bên cạnh cô, gương mặt anh tuấn không có chút cảm xúc gì, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi, đôi con ngươi đen nhìn thẳng về phía trước.

Hắn không dắt tay cô.

Cảm xúc của Thời Tiểu Niệm khá nặng nề, muốn nói cái gì cuối cùng lại không nói ra được, chỉ có thể lặng lẽ theo bọn họ đi về phía trước.

Trước thư phòng của Cung tước, Charles cầm chìa khóa chờ ở nơi đó, ông nhận được điện thoại của Thời Tiểu Niệm nói có thể có khả năng khá hơn, tâm cho rằng nhất định là Thời Tiểu Niệm khuyên động được Cung Âu.

Thấy bọn họ đến đây, Charles không nhận ra Cung Úc, chỉ cung kính mà cúi đầu, nói, “Nhị thiếu gia, bất kể như thế nào, xin ngài nhất định phải vì phu nhân mà cân nhắc.”

Phu nhân cho rằng Cung Âu có thiên tính nổi loạn, cho dù biết được Cung Tước đã qua đời cũng sẽ không chịu hảo hảo quản lý Cung gia, may ra có Thời Tiểu Niệm trợ giúp mới dễ dàng hơn được một chút.

“Mở cửa.”

Cung Âu đi về phía trước, tiếng nói băng lãnh như sương lạnh.

“Vâng, Nhị thiếu gia.” Charles nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, tiến lên mở cửa thư phòng ra, mời bọn họ đi vào.

Cung Úc đi vào theo, Charles vội vã đưa tay ngăn cản hắn, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Charles, “Để hắn đi vào.”

“Thiếu phu nhân, tuy rằng tôi không phản đối cô đem chuyện này nói cho Nhị thiếu gia.” Charles nhăn đầu lông mày, “Nhưng cô nên hiểu rõ, cho đến khi nào đưa ra được một phương án giải quyết hợp lý, thì chuyện này không thích hợp cho quá nhiều người biết.”

Thời Tiểu Niệm lại còn để cho người ngoài biết.

Mong sao không phải làm cho mọi chuyện xấu đi.

“Để cho bọn họ đi vào”

Tiếng nói lạnh lẽo của Cung Âu vang lên.

“…”

Charles hơi kinh ngạc nhìn về phía Cung Úc, trong lúc nhất thời vẫn không nhận ra được, chỉ cảm thấy kỳ quái, Cung Âu lên tiếng, ông cũng không tiện nói cái gì, chỉ có chút hối hận khi đã thương lượng với Thời Tiểu Niệm.

Loại chuyện bí ẩn này càng ít người biết thì càng tốt, một khi đã chữa lợn lành thành lợn què, phu nhân sẽ bị hủy rồi.

Charles đi vào, lấy sách trên giá sách xuống, đưa tay xoay chuyển một cái, giá sách giống như cánh cửa từ từ mở ra ở trước mặt bọn họ.

Hơi lạnh lập tức phả vào mặt bọn họ.

Cung Âu và v nhanh chân đi vào, Cung Âu va vào thân thể của Thời Tiểu Niệm, cô ngẩng mặt lên liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Cung Âu, cái cảm giác này thật sự không dễ chịu.

Cung Âu, Cung Úc đi vào phía sau cánh cửa ngăn cách, cánh hoa được rải đầy trên đất, mấy cây nến màu trắng được đốt đặt ở trước phù điêu Thập Tự Giá, ánh sáng bập bùng soi sáng toàn bộ gian phòng lạnh giá.

Cung Âu vừa đi qua liền thấy một chiếc quan tài được chế tạo đặc biệt dầy bề mặt phản quang, hô hấp của hắn ngưng trệ trong chốc lát, đôi chân thon dài có chút cứng ngắc, bước từng bước một đi tới bên cạnh quan tài.

Nắp quan tài là một khối kính tựa như trong suốt, bóng người nằm bên trong là người hai anh em bọn họ không thể quen thuộc hơn, ông mặc bộ Âu phục giá trị liên thành, áo bành-tô, ca-ra-vat thẳng tắp, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ đeo tay, thời gian trên đồng hồ đeo tay đã ngừng, trên ngón áp út còn mang chiếc nhẫn cưới, trên gương mặt hỗn huyết là màu trắng băng sương, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng tựa như tuyết.

Là Cung Tước.

Người đã từng hay trách móc nặng nề khiến cho hai anh em bọn họ một người giả chết, một người đi xa lập nghiệp… chết rồi

Trong phòng lạnh lẽo, không khí ngột ngạt, một chút âm thanh cũng đều không có, chỉ còn dư lại ánh lửa chập chờn của cây nến  màu trắng.

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh cách ngăn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Cung Âu, môi mím lại, tay nắm chặt.

Cung Âu đứng ở nơi đó, thấp mâu nhìn Cung Tước nằm ở trong quan tài băng, vẻ mặt thâm trầm đến lợi hại, làm cho người ta không cách nào đoán được.

“Ầm.”

Cung Úc bỗng nhiên quỳ xuống trước quan tài, hai đầu gối quỳ phát ra âm thanh nặng nề, hai tay đặt ở trên quan tài, đầu lại gần.

“…”

Charles hơi kinh ngạc nhìn về phía Cung Úc, tại sao người này phải lạy

Cung Âu đứng ở nơi đó, tầm mắt xẹt qua quan tài, đưa tay về phía một cái nút nào đó, ấn nút bấm xuống một cái, nắp kính quan tài tự động mở ra, hắn cúi người nhìn về phía đồng hồ trên tay Cung Tước, “Đây là thời gian cha tạ thế  ”

Đồng hồ đã ngừng chạy.

“Vâng.” Charles gật đầu, “Lúc đó phu nhân đã cho đồng hồ ngừng chạy.”

Cung Âu thấp mâu nhìn thời gian, đây là chiếc đồng hồ đã được chế tạo rất lâu về trước, nhìn mặt đồng hồ rất cổ, trên đồng hồ còn có ngày, hắn nhìn thời gian như vậy, bỗng nhiên trào phúng cười một tiếng, khép nắp quan tài lại.

Dần dần, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy hai mắt của hắn đỏ hồng.

Một giây sau, hắn trừng mắt về phía Charles, đi tới nắm lấy cổ áo Charles, điên cuồng mà rống lên, “Bốn năm, cha của tôi đã chết được bốn năm rồi, hiện tại mới nói cho tôi biết, ai cho ông có lá gan đó”

Lửa giận trong lòng của Cung Âu bùng lên, hai mắt tàn nhẫn mà trừng ông, hận không thể lập tức xé xác Charles ra.

Ai cũng không chịu được bí mật như vậy.

“Đây là lão gia cùng phu nhân cùng nhau quyết định, tôi chỉ là một quản gia không có tư cách nói.” Charles không dám đưa tay ra, bị Cung Âu trực tiếp nhấn đến trên quan tài, nhìn Cung Tước trong quan tài, Charles không khỏi nói, “Thời điểm lão gia tạ thế, là lúc Nhị thiếu gia huyên náo nhất, sau đó Nhị thiếu gia biến mất liền biến mất bốn năm, nên không còn cách nào khác…”

Nếu như không làm như thế, Cung gia đã mất đi hai người con thì còn có hy vọng gì

“Cùng quyết định, được lắm cùng quyết định” Cung Âu ấn Charles ở trên quan tài, đôi con ngươi đen chặt chẽ trừng ông, “Quyết định chính là đem thi thể cỉa cha tôi đóng băng bốn năm”

Cung Âu đè chặt cái cổ Charles lại, Charles không thể động đậy.

“Cung Âu anh đừng làm như vậy.” Thời Tiểu Niệm tiến lên kéo Cung Âu, Cung Âu chuyển mâu tàn nhẫn liếc cô một chút, ánh mắt kia khiến cho Thời Tiểu Niệm lạnh cả tim, theo bản năng mà lui về sau một bước.

“Cung Âu.” Cung Úc quỳ trên mặt đất ngẩng mặt lên nhìn về phía Cung Âu, tiếng nói trầm ổn, “Trước mặt cha đừng làm càn, lại đây.”

Nghe thấy giọng nói của Cung Úc, Cung Âu mạnh mẽ đẩy Charles một cái, lúc này mới đi tới bên người Cung Úc, đầu gối uốn cong cũng quỳ xuống ở trước quan tài.

“…”

Cha

Charles kinh ngạc nhìn về phía Cung Úc, trong mắt có kinh hoặc.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn hai người bọn họ, trước đây nghe Phong Đức nói, thời điểm rời khỏi nhân thế phải có con cái ở bên cạnh đưa tiễn, lúc này mới được coi là một đời viên mãn.

Cô không biết Cung Tước có đang đợi thời khắc này hay không, nhưng hiển nhiên, thời khắc này đã muộn bốn năm.

Cung Úc và Cung Âu quỳ ở trước quan tài rất lâu mới đứng lên, hai người đều quỳ đến chân tê cả ra, không cách nào đứng nghiêm.

Hai người từ thư phòng đi ra ngoài, Cung Âu lạnh lùng mở miệng, “Mẹ tôi ở đâu”

“Phu nhân ở dưới lầu kiểm tra văn kiện trong phòng công vụ.”

Charles cúi đầu nói.

Cung Âu nhanh chân đi xuống lầu dưới, Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, thấp mâu nhìn tay mình, Cung Âu luôn thích ôm cô đi lần này lại không đụng tới cô một chút nào.

Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm ảm đạm, sau đó đi về phía trước, vẫn là đi ở bên cạnh Cung Âu.

Cửa phòng công vụ bị Cung Âu trực tiếp đẩy ra.

La Kỳ mặc trang phục chỉnh tề ngồi ở trước bàn làm việc, trên tay lật lên một quyển bìa da trâu, trang bìa của một văn kiện, mái tóc dài buông xuống, không để ý, trên mặt cũng không trang điểm.

Từ sau khi ngày diễn ra lễ cưới cãi nhau cùng với Cung Âu, La Kỳ đã không chăm chút mình tỉ mỉ.

Nghe thấy tiếng vang đẩy cửa, La Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm một chút, nói, “Là các con à, đi vào, Cung Âu, vừa vặn ta có chuyện muốn nói với con.”

Thời Tiểu Niệm theo Cung Âu từ từ đi vào, Cung Úc đi theo phía sau bọn họ, không được La Kỳ chú ý tới.

La Kỳ lật tư liệu trên tay lên, nhíu mày lại, “Ngày hôm nay ta cảm giác thân thể khá hơn một chút, nên muốn xem những ngày qua con giúp ta xử lý nội vụ như thế nào, kết quả ta mới phát hiện, con không có chút nào để tâm.”

“…”

Cung Âu đi tới trước bàn làm việc của La Kỳ, đôi mắt hơi ửng hồng thật sâu nhìn chằm chằm vào La Kỳ, môi mỏng mím chặt, không nói gì.

“Để con hỗ trợ xử lý công việc mà con cứ làm qua loa như vậy, tương lai nếu để con trực tiếp cầm quyền ở Cung gia, không phải con lại càng qua loa hơn sao” La Kỳ vừa lật tập tin vừa nói, “Ngày hôm qua trước khi cha con đi Thụy Sĩ vẫn nói với ta, nếu không phải bận việc, ông ấy muốn đích thân răn dạy con, đến lúc đó lỗ tai của con lại bị xé rách một lần thì làm sao bây giờ.”

Bên trong phòng nội vụ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh của một mình La Kỳ.

Bà như đang diễn một vở kịch có một vai, vai chính là mình, tự cho là lừa gạt khán giả.

“Ông ấy luôn ra tay rất nặng.”

Cung Âu trầm thấp nói.

“Biết ông ấy ra tay nặng như thế sao con còn dám qua loa như thế, may là ta còn chưa đưa cho ông ấy xem qua, nếu không ngay cả ta cũng sẽ bị ông ấy trách cứ.” La Kỳ nói xong liền thở dài, “Năm đó con đi ra ngoài sáng lập N.E, danh tiếng tăng cao, cha con rất kiêu ngạo, nhưng con cũng không thể chỉ lo bên ngoài, con cứ xử lý xằng bậy như vậy, như vậy sao cha con có thể yên tâm giao Cung gia cho con.”

Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe La Kỳ nói, hắn hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt loáng hai lần, tay nắm chặt nắm đấm.

Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng này của Cung Âu, muốn động viên hắn nhưng lại không biết động viên từ đâu.

“Đúng rồi, trước khi cha con đi Thụy Sĩ, muốn con thử quản lý Cung gia một thời gian, con liền lưu lại quản đi.”

La Kỳ nói, lại bồi thêm một câu, “Đây là cha con dặn dò, con cũng biết ông ấy là người nói một không có hai, thật vất vả ông ấy mới đồng ý hôn sự của các con, con cũng đừng náo loạn nữa.”

Cung Âu thấp mâu nhìn về phía La Kỳ ngồi ở chỗ đó, cuống họng như nghẹn lại, ngực như bị cái gì đè xuống cực kỳ khó chịu.

“Nghe lời của ta, đừng tranh cãi ồn ào với cha con.”

La Kỳ nói, vẫn cứ như không có việc gì vậy.

“Ngài một mình diễn hai nhân vật như vậy không thấy mệt sao” Cung Âu bỗng nhiên mở miệng.

“…”

Nghe vậy, thân hình của La Kỳ cứng đờ, ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu đi về phía trước một bước, hai tay đặt ở trước bàn làm việc, cúi người, đôi mắt ửng hồng nhìn chằm chằm vào La Kỳ, “Trước đây, khi con trở lại đã gặp ông ấy, thương lượng với ông ấy rất nhiều chuyện, những việc này ngài đều biết, ngài muốn dùng nhân vật ‘cha’ răn dạy con, lại muốn dùng nhân vật ‘mẹ’ nhớ nhung con, ngài không mệt sao”

Đến bây giờ Cung Âu mới hiểu được những năm gần đây, người hắn giao thiệp vẫn luôn là La Kỳ.

Chìm đắm trong hai nhân vật, bà phân rõ được sao.

Chọn tập
Bình luận