Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 170: Nuôi cô thành con sói mắt trắng

Tác giả: Khương Tiểu Nha
Chọn tập

“Tôi biết rồi, anh đừng cho cô ấy rơi khỏi chỗ đó của anh, tôi sẽ lập tức qua ngay.”

Thời Tiểu Niệm nói, xách túi muốn đi.

Mr.Cung chạy vội theo: “Chủ nhân, Ngài không mang tôi đi cùng sao?”

Thời Tiểu Niệm xoay đầu lại nhìn nó: “Mang theo anh đi thì quá nổi bật rồi, đợi 2 ngày nữa khi đi khỏi thành phố này tôi sẽ mang theo anh cùng rời khỏi.”

“Được! Chủ nhân, vậy tôi ở đây đợi ngài.” Mr.Cung gật đầu.

“Anh… không cần nạp điện sao?”

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.

“Tự tôi sẽ nạp điện cho mình, Ngài không cần lo lắng!” Mr.Cung nói.

“Vậy thì tốt quá rồi, vậy tôi đi trước.”

Thời Tiểu Niệm nói, Thời Tiểu Niệm chịu đựng cơn đau xoay người bước nhanh ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm chạy ra khỏi cảng Thiên Chi, bắt đầu đi bộ, chưa được mấy bước, cô đã cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Thời Tiểu Niệm đi đến nấp vào phía sau thân cây nhìn sang bên đó, thực sự là có một vài người đội nón đang giơ máy chụp hình, máy chụp hình đang chụp điên cuồng.

Sao đột nhiên lại có người chụp hình cô vậy?

Thời Tiểu Niệm cắn môi, sau đó gọi điện thoại về nhà ở cảng Thiên Chi, cô nhớ đã từng nhìn thấy một chức năng của Mr.Cung đó chính là biết gọi và nhận điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại đã được nhận.

Giọng nói điện tử của Mr.Cung đang vang lên trong tai cô “Chào ngài, đây là nhà của Cô Thời.”

Nhà của Cô Thời.

Mr.Cung lại có thể ghi nhớ là nhà của Cô Thời, không, nên nói, Cung Âu để cho Mr.Cung ghi chép là nhà của Cô Thời.

Không suy nghĩ quá nhiều, Thời Tiểu Niệm nói: “Mr.Cung, ở chỗ của tôi có ba người thanh niên, tôi cần anh bắt bọn họ, anh có làm được không?

“Nguyện vì Ngài mà cống hiến.”

Nhận ra được giọng nói của cô, Mr.Cung nói.

“Tốt, vậy anh xuống đây, những người đó đang ở bên cạnh chiếc xe nhỏ phía trước cổng của cảng Thiên Chi, biết đường không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Đường đi đã lưu. Chủ nhân, có thể miêu tả một chút hình dáng ra sao không?”

Mr.Cung hỏi.

“Được.”

Thời Tiểu Niệm nấp trong góc tối nói, thỉnh thoảng còn gật đầu, ba người kia chờ đến sốt ruột, còn cho rằng cô không phát hiện, chỉ gọi điện thoại, vì vậy chụp không ngừng về phía cô.

Mười lăm phút sau.

Ba người đàn ông đang bị Mr.Cung cưỡng chế mà ngồi hết xuống đất gào khóc thảm thiết.

Mr.Cung đứng sừng sững ở đó.

Thời Tiểu Niệm khuất phục trước sức quyến rũ của Mr.Cung, cô đi qua, trong tay cầm điện thoại, nói: “Rốt cuộc đã bắt được kẻ cuồng theo dõi rồi, bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Ba người đàn ông kia đang gào thét như quạ đen khóc than, nghe vậy lập tức nhìn về thẻ phóng viên ngoài áo khoác: “Tiểu thư, tiểu thư, chúng tôi chỉ là phóng viên, không phải là kẻ cuồng theo dõi.”

“Phóng viên?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, “Tôi không cảm thấy tôi có tin tức gì để cho anh chụp, tôi cũng không phải là ngôi sao.”

Tất cả bọn họ đều là phóng viên giải trí.

“Cô là chị của Thời Địch, trước đó lại ngăn cản lễ kí hợp đồng của tập đoàn nhà họ Mộ, đã sớm chấn động. Hơn nữa chúng tôi nhận được đơn tố cáo nặc danh, nói rằng chị của Thời Địch hằng đêm đều chơi bời lêu lổng, chúng tôi mới phải vất vả theo dõi cô.” Phóng viên nói: “Không chỉ có chúng tôi, này, bên kia vẫn còn phóng viên.”

Một người chỉ về phía xa xa, Thời Tiểu Niệm ngước mắt, liền thấy một chiếc suv đang chạy đi.

“Theo dõi tôi?” Thời Tiểu Niệm đảo mắt, hỏi, theo dõi tôi khi nào?”

“Là ở bên ngoài một nhà hàng gỗ bày trí theo kiểu Nhật. Ngoài dự liệu của người khác cũng là ngoài dự đoán của chúng tôi. Thật đó.”

“…”

Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm lập tức lạnh xuống.

Thời Địch không chỉ hạ thuốc cô, còn tìm giới truyền thông chụp hình cô, thật may là cô chạy đến cảng Thiên Chi, mà trên đường đi thuốc phát tác, hậu quả không thể tưởng tượng.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía ba người phóng viên nằm trên đất, lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn phải báo cảnh sát, nhưng không phải khiếu nại các người, mà muốn các người làm chúng.”

Thời Địch, bản thân cô đã làm nhiều như vậy, đừng trách tôi đáp trả lại cô.

Lại dám kêu mẹ nuôi hạ thuốc cô, không thể nhịn được, không cần phải nhịn nữa.

Thời Tiểu Niệm đến cục cảnh sát báo án, xét nghiệm nước tiểu, chứng minh cô có thể đã bị người khá hạ thuốc, thêm vào lời khai của nhóm phóng viên, điều tra nguồn gốc của cuộc điện thoại nặc danh, cô còn cho rằng như vậy là đã đủ để Thời Địch phải vào cục cảnh sát chịu thẩm vấn.

Kết quả, người của cục cảnh sát vừa nghe là một ngôi sao lớn, liền nói chứng cứ không đủ, không có chứng cứ trực tiếp, đuổi thẳng cô ra ngoài.

“…”

Thời Tiểu Niệm bị đuổi ra khỏi cục cảnh sát.

Gửi đơn không cửa là mùi vị gì, rốt cuộc cô đã hiểu rồi.

Chứng cớ trực tiếp, nếu lúc hạ thuốc cô biết được, còn có thể quay phim đem đến làm chứng cứ, vậy cô còn ngu dại mà uống vào sao?

Đáng chết.

Thời Tiểu Niệm tức giận đá cây cột điện bên đường, vô cùng buồn bực.

Cô phải chịu thiệt thòi vô ích sao?

“Cô Thời, Cô Thời.” Đột nhiên một giọng nói ân cần truyền đến.

Cô xoay người, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mập mạp mặc đồng phục cảnh sát dẫn theo một nhóm người chạy về phía của cô, người đàn ông mập liên tục cúi người về phía cô: “Thật ngại quá, đám nhóc này gần đây bận đến nỗi đầu óc không tỉnh táo, có người báo án, vậy chúng tôi nhất định phải lập án điều tra! Đi, chúng tôi và cô đi tìm vị đại minh tinh Thời Địch kia.”

“Xin lỗi, cô Thời!”

Nhóm cảnh sát mới vừa chỉ trích cô ồn ào lại rối rít cúi chào cô.

“…”

Làm gì vậy?

Thái độ thay đổi 180 độ?

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn bọn họ, lại cúi mắt nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, là cô suy nghĩ nhiều sao?

Trừ anh ta, cô cũng không nghĩ được ra ai có bản lĩnh cao như vậy, Mộ Thiên Sơ vẫn còn đang nằm viện, vốn cũng không biết việc xảy ra tối qua.

Nếu thật sự là Cung Âu làm, anh ta thế này là thế nào, đi làm việc tốt cũng không để lại tên?

Việc này thật không phù hợp với tính cách của Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm nhìn ra phía sau bọn họ, cũng không có ai, cô nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy chiếc xe khả nghi nào.

Ngày thứ 10 rời khỏi Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm đi trước dẫn nhóm cảnh sát đến bệnh viện bắt Thời Địch.

Khi nhóm người bọn họ ào ào đi vào phòng bệnh của bệnh viện, bà Mân Thu Quân và Thời Địch đều đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Mộ Thiên Sơ.

Mân Thu Quân đang gọt trái cây, Thời Địch đang nghịch điện thoại, thỉnh thoảng còn đưa cho Mộ Thiên Sơ xem: “Thiên Sơ, anh xem, bộ phim này thế nào? Em và diễn viên ảnh đế diễn ngang nhau, chuẩn bị hè năm sau sẽ tấn công ra rạp.”

Mộ Thiên Sơ không nhìn cô, tự mình chơi điện thoại của mình, nghe thấy âm thanh vang lên liền lộ ra gương mặt tái nhợt: “Tiểu Niệm?”

Mộ Thiên Sơ nhìn thấy cảnh sát phía sau cô, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Cảnh sát đi thẳng qua Thời Tiểu Niệm đến trước mặt Thời Địch: “Cô Thời Địch, bà Mân Thu Quân, bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô và bà có liên quan đến vụ án hạ thuốc làm hại người khác, xin mời theo chúng tôi cùng về cục cảnh sát một chuyến.”

Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn bọn họ, nắm chặt tay, dao gọt trái cây cắt đứt đầu ngón tay, máu nhỏ lên trái táo.

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn, cũng không đi qua.

“Các người nói bậy bạ gì vậy?” vẻ mặt của Thời Địch vẫn bình tĩnh mà đứng dậy, nhìn về Thời Tiểu Niệm, “Có phải các người nghe chị tôi nói bậy bạ gì không, cô ta cướp chồng của tôi, cái gì cũng do cô sắp xếp mà ra.”

“…”

Thời Tiểu Niệm hờ hững nhìn cô ta.

“Đi thôi, Thời Địch, bà Mân Thu Quân.” Mấy người cảnh sát tiến lên không nói nhiều lời liền dẫn Thời Địch đi.

Thời Địch cũng không nghĩ đến bọn họ lại cố chấp như vậy, nhất thời có chút căng thẳng: “Các người làm gì vậy? Tôi là Thời Địch, các người không biết tôi sao? Nhưng tôi là ngôi sao, thân phận địa vị của tôi là gì, tôi phải đi hại cô ta? Tôi muốn mời luật sư.”

“Bảo luật sư đi cục cảnh sát gặp cô đi.”

Nhóm cảnh sát rốt cuộc cũng bảo vệ Thời Tiểu Niệm.

“Chúng tôi không có hại người, cảnh sát, chúng tôi không có hại người…” Mân Thu Quân nhìn con gái bị bắt, kích động nhào đến bên người Thời Tiểu Niệm, ngón tay dính máu bắt lấy quần áo của cô: “Tiểu Niệm, Tiểu Niệm ngoan, đợi một chút nữa sẽ nói rõ với con được không, con để bọn họ đi trước đi.”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng đứng ở đó, hồi lâu, cô cố ý khó chịu mà nhìn về phía Mân Thu Quân: “Mẹ, mẹ có biết Thời Địch bảo mẹ hạ thuốc con là loại thuốc kích dục không, mẹ có biết tối hôm qua con bị người đàn ông…”

Nói đến đây, cô lại dừng.

Cô khâm phục mình rõ ràng bị nhà họ Thời bức đến xuất kỹ thuật biểu diễn.

“Sao? Thời Địch nói đó chỉ là thuốc ngủ…” Mân Thu Quân buột miệng nói, Thời Địch nghe vậy lập tức kích động quát: “Mẹ!”

Mân Thu Quân nhận thức được mình lỡ lời, vội che miệng.

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm lạnh xuống, lạnh lùng nhìn về phía cảnh sát: “Cái này có tính là chứng cứ không?”

“Tính Tính Tính! Cô Thời nói gì đều tính!”

Cảnh sát nhìn về Thời Tiểu Niệm cúi người gật đầu, dẫn Thời Địch đi khỏi.

Thời Địch là một ngôi sao được người khác nuông chiều, bị đối xử như vậy, cô ta liều mạng xoay người, trừng mắt căm hận mà nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thời Tiểu Niệm! Cô dựa vào cái gì mà làm như vậy? Nhà chúng tôi cho cô ăn cho cô uống hơn 20 năm, cô lại để cho cảnh sát bắt tôi và mẹ! cô còn không bằng một con sói mắt trắng!”

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô ta: “Thời Địch, đây là lần thứ hai rồi, cô cứ như thế mà muốn tôi bị cưỡng bức?”

Ba năm trước một lần, ba năm sau một lần.

Có cảnh sát ở đây, dĩ nhiên Thời Địch không dám nhận.

Cô ta oán hận mà trừng Thời Tiểu Niệm, sau đó xoay người nhìn về Mộ Thiên Sơ trên giường bệnh: “Thiên sơ, anh xem cô ta, cô vu oan cho em! Anh giúp em, em không muốn vào cục cảnh sát, truyền thông sẽ viết loạn lên.”

Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường bệnh, hai chân vẫn không cách nào xuống giường.

Nghe vậy, anh nhìn Thời Địch, trên gương mặt chỉ có sự hờ hững “Hôm qua khi em nói đi tìm Tiểu Niệm, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cùng là em hạ thuốc sao?”

Nếu không, anh cũng sẽ không đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.

“Không có.” Thời Địch kích động nói.

“Thuốc của em vẫn còn rất nhiều.” Mộ Thiên Sơ cười nhạt, ánh mắt gần như là căm thù mà nhìn cô ta: “Thời Địch, tôi chưa bao giờ hận em nhiều như lúc này!”

Anh nói với cô, tôi chưa bao giờ hận em nhiều như lúc này!

Vô tình như vậy.

Thời Địch đứng đó, nước mắt chảy xuống, ngơ ngác nhìn anh: “Anh nói anh hận em? Thiên Sơ, mấy năm nay em đối xử với anh như thế nào, em đối xử với ai cũng không tốt, nhưng đối với anh là em toàn tâm toàn ý.”

Thời Địch đứng bên đó nói với Mộ Thiên Sơ.

Bên đây, Mân Thu Quân lại cầu xin Thời Tiểu Niệm, muốn cô bỏ qua cho em gái của cô.

Chọn tập
Bình luận