Editor: shinoki
Cô đi vào cửa liền thấy Cung Diệu mặc âu phục nhỏ quỳ ngồi trên mặt đệm, mặt hướng vào một bức tranh cô vẽ 《 Vùng quê thần tiên》, đôi tay nhỏ đặt trên đầu gối, lưng ưỡn thẳng tắp, mắt nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tinh xảo không có một chút biểu tình.
“Holy, dậy rồi sao?”
Vừa vào cửa liền thấy con trai, tâm tình Thời Tiểu Niệm rất tốt.
“…”
Cung Diệu không để ý tới cô, giống như không nghe cô nói, ngay cả mắt cũng không động một chút, quỳ ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tỏ ra mấy phần lạnh lùng.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn cậu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi, “Holy, con đang làm gì? Có thể nói cho mẹ không?”
Lúc này, rốt cuộc Cung Diệu cũng có phản ứng, cậu vẫn quỳ ngồi không nhúc nhích, môi mấp máy, nghiêm trang nói, “Suy nghĩ.”
“Nghĩ cái gì?” Thời Tiểu Niệm sững sốt.
“Suy nghĩ.”
“…”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc.
Đứa bé 5 tuổi suy nghĩ.
“Suy nghĩ là một bài tập buổi sớm ở Cung gia, buổi sáng hấp thu thiên địa linh khí, suy nghĩ hơn nửa canh giờ.”
Phong Đức từ bên trong đi ra, hướng Thời Tiểu Niệm giải thích.
“Phải không? Trước kia con cũng chưa từng thấy.”
“Đây là chương trình học mới thêm năm nay.” Phong Đức nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ của Cung Diệu, “Holy thiếu gia làm rất khá.”
“Tiểu Quỳ đâu? Con bé không suy nghĩ sao?”
Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.
Vừa dứt lời, thanh âm kích động của Cung Quỳ liền từ bên trong truyền tới, “Aizz, Mom, con về Trung Quốc không nên lên lớp a! Con muốn chơi! Con muốn chơi!”
Ai muốn quỳ ở chỗ đó giống như một tên ngốc a, nhàm chán chết.
“…”
Tiểu Quỳ thật là…
Thời Tiểu Niệm cười đứng lên, thấp mắt nhìn Cung Diệu mặt không cảm xúc, so với Cung Quỳ, Cung Diệu thật không giống trẻ con.
Hoàn toàn là dáng dấp một lão quý tộc.
Thời Tiểu Niệm đang muốn rời đi, muốn treo《 Vùng quê thần tiên》 lên, Phong Đức liền vội vàng kêu cô dừng lại, “Tiểu Niệm, đừng động vào cái đó.”
“Tại sao?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Ở Anh đều là đi dọc bờ hồ, rừng rậm, vườn hoa để suy nghĩ, Holy thiếu gia sáng sớm dậy phát hiện xung quanh tất cả đều là xi măng cốt thép, không có một nơi có thiên địa linh khí, nên mới bảo cha tháo bức tranh này xuống.” Phong Đức nói.
“…”
Được rồi.
Cái này cũng có thể thay thế.
Thời Tiểu Niệm cười đi vào phòng ăn, “Cha nuôi, con mua sữa đậu nành với bánh quẩy đây này, ăn sáng đi.”
” Được.”
Phong Đức gật đầu.
Trong phòng ăn, bốn người ngồi vào trước bàn ăn, Thời Tiểu Niệm cắt bánh quẩy thành từng đoạn ngắn, đặt vào đĩa trước mặt cặp sinh đôi.
Cung Diệu ngồi trên ghế ăn vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm xúc, cũng không ăn, cứ ngồi như vậy.
Cung Quỳ sững sờ nhìn cô một cái, lại nhìn Cung Diệu một cái.
“Ăn rồi như vậy bữa ăn sáng sao?” Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên hỏi, tay trái của cô cầm máy tính bảng, mặt trên đang phát video giám sát trước quán cà phê.
Cung Diệu không lộ vẻ gì, bộ dáng lạnh lụng.
Cung Quỳ lắc đầu như trống bỏi, chớp mắt, “Không có nĩa, Mom.”
“Cái này gọi là đũa, cái này gọi là bánh quẩy.” Thời Tiểu Niệm cầm đũa lên đặt vào tay Cung Quỳ, nắm tay cô bé dạy cô bé gắp bánh quẩy, “Đũa dùng như này, con nếm thử xem bánh quẩy ăn có ngon không.”
Cung Quỳ cắn bánh quẩy nóng hổi phát ra âm thanh giòn tan, miệng nhỏ dính dầu, gật đầu liên tục, “Ăn ngon, ăn ngon, dùng đũa rất thích!”
“Con ăn chậm một chút.”
Thời Tiểu Niệm nói, lại đi tới trước mặt Cung Diệu, muốn cầm tay cậu, Cung Diệu ngồi ở chỗ đó, thanh âm non nớt lộ ra mùi vị lão khí hoành thu*, “Cám ơn mẹ giúp, con có thể tự làm.”
(*Lão khí hoành thu: cách nói chuyện, khí chất giống như người già)
“…”
Tay Thời Tiểu Niệm cứng lại giữa không trung.
Cung Diệu có chút khó khăn cầm đũa lên, đôi đồng tử đen nhìn Phong Đức, quan sát hồi lâu, cậu liền thao tác chính xác dùng đũa gắp bánh quẩy bỏ vào miệng, ăn rất ưu nhã, hoàn toàn khác với tư thái hào phóng của Cung Quỳ.
Học thật nhanh.
“Holy thật thông minh.” Trừ cái này ra, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nói gì.
Đứa bé này cơ hồ đều không cần cô dạy cái gì.
“Cám ơn mẹ ca ngợi.”
Cung Diệu nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm cười một tiếng trở lại chỗ ngồi của mình.
Cung Diệu là một đứa trẻ vô cùng hoàn mỹ, chỉ là quá quý tộc hóa, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Thời Tiểu Niệm ngồi về vị trí của mình, nhất tâm tam dụng, vừa ăn bữa sáng vừa để ý Cung Quỳ cầm bánh quẩy lên tay, còn phải xem nhìn màn hình giám sát.
“Con chắc chắn có thể thấy thiếu gia trong đoạn video này?”
Phong Đức nhìn bộ dáng này của Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi.
“Con tin đó là anh ấy.”
Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng.
Phong Đức gác lại đôi đũa trong tay, ánh mắt có chút ảm đạm, suy nghĩ một chút vẫn nói, “Tiểu Niệm, luật sư của Cung gia đã đến, buổi sáng trước khi con về, đã đến đối diện, bây giờ đang họp để thảo luận làm sao thu hồi N.E.”
Hai đứa bé đang ăn sáng.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm cứng đờ, “Thật sao?”
Tốc độ thật nhanh.
Quá nhanh.
“Tiểu Niệm, con biết chuyện này có nghĩ gì không? N.E là tất cả tâm huyết của thiếu gia, nếu như ngài ấy thật sự đã trở lại S thị, làm sao ngài ấy có thể mặc Cung gia thu hồi.” Phong Đức nhìn máy tính bảng, “Cho nên, con xem cái này cũng vô ích.”
Dù xem camera giám sát ở khắp nơi trong thành phố cũng không thu được bất kỳ kết quả gì.
Thiếu gia không trở lại chính là không trở lại.
“Nhưng con cảm thấy người trong bức ảnh đó là Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm cố chấp nói.
Bốn năm qua, bắt được bất cứ manh mối nào cũng không tha, không cần suy tính mà liều mạng lao đi tìm chỉ còn lại Thời Tiểu Niệm.
“Vẫn là câu nói kia, nếu như thiếu gia trở về S thị, làm sao có thể không trở về N.E, làm sao có thể không tìm con trước chứ?” Phong Đức nói, ông không muốn Thời Tiểu Niệm lãng phí thời gian làm những chuyện vô ích.
“Hoặc là có nguyên nhân gì đó khiến anh ấy không thể tới tìm con trước.”
“Tiểu Niệm, đừng làm những chuyện không công nữa, bốn năm rồi, chúng ta thật không cần tìm nữa, chỉ cần đợi.” Phong Đức nói.
Tìm người cũng nên có thời hạn.
Mỗi một dịp tết cô đều coi là thời gian tìm hoàng kim, chỉ biết tăng thêm thất vọng cùng lãng phí tinh lực.
Thậm chí ông muốn khuyên cô đừng chờ nữa, tuổi tác còn trẻ cần gì phải phí thời gian.
“…”
Không nên tìm, chỉ cần chờ.
Ai cũng nói với cô như vậy.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, im lặng không lên tiếng ăn bữa sáng, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một trận ồn ào náo động.
“Con đi xem một chút.”
Thời Tiểu Niệm đứng lên đi ra ngoài, rất nhiều phóng viên truyền thông tụ tập ở cửa hành lang trưng bày tranh, các phong viên chĩa mic, camera bị bảo tiêu cản bên ngoài.
Thấy Thời Tiểu Niệm xuất hiện, phóng viên lập tức kích động la lớn, “Xin hỏi cô có biết N.E phải bị thu hồi không? Cung gia đã nhận định Cung Âu tử vong, cô thấy thế nào? Cô có định chờ tiếp không?”
“Cung gia nhận định Cung Âu đã chết, vậy cô thì sao?”
Vấn đề tương tự nhiều vô số kể.
Thời Tiểu Niệm hướng bọn họ đi tới, nhận lấy mic nói, “Tôi trả lời xong mời các người rời khỏi nơi này được không, hành lang trưng bày tranh không thích hợp huyên náo.”
” Được, mời cô nói.”
Các phóng viên gật đầu liên tục, bọn họ cũng chỉ muốn tác nghiệp mà thôi.
Cung Âu, cái tên này yên lặng lâu như vậy trong giới truyền thông, đột nhiên bị nhận định tử vong lại đưa tới một trận sóng gió lớn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, hai tay cầm mic, mỉm cười đối mặt với ống kính, “Đối với chuyện nhận định tử vong, tôi tin Cung gia có ý nghĩ và cách làm riêng của mình, tôi rất tôn trọng bọn họ. Còn cá nhân tôi, bất kể bên ngoài nhận định thế nào, pháp luật nhận định ra sao, chỉ cần một ngày chưa thấy thi thể Cung Âu, tôi sẽ không tin anh ấy đã chết.”
“Vậy xin hỏi cô còn muốn đi tìm không?”
Phóng viến lớn tiếng hỏi.
“Tìm chứ, tại sao không tìm?” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, “Các người là truyền thông, vậy tôi mượn các người làm tiếp một lần kêu gọi tìm người miễn phí, nếu ai thấy Cung Âu hoặc người tương tự anh ấy, xin hãy liên lạc với tôi, cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm lợi dụng mọi lúc mọi nơi tìm người giúp đỡ, khiến các phóng viên hơi có chút không biết làm sao.
Đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần phỏng vấn cô, cô liền kêu gọi mọi người giúp đỡ.
“Yên tâm đi, nhất định sẽ đưa lời kêu gọi của cô ra ngoài, chúc cô sớm ngày tìm được Cung Âu.”
Các phóng viên cũng rất kính nể sự kiên trì, bền bỉ của Thời Tiểu Niệm, không đưa tin nói xấu cô.
Bọn họ chúc phúc Thời Tiểu Niệm, sau đó chuẩn bị rút lui.
” Chờ một chút.” Thời Tiểu Niệm trả mic lại cho bọn họ, sau đó hỏi, “Làm sao các người biết Cung Âu đã được tiến hành nhận định tử vong, là Cung gia truyền tin sao?”
Nếu không làm sao truyền thông biết nhanh như vậy?
Bốn năm liền chủ động tuyên bố con trai đã chết, chẳng lẽ không sợ bị nói là cha mẹ máu lạnh sao?
“Chúng tôi không biết, là có một cú điện thoại nặc danh gọi tới đài truyền hình của chúng tôi.” Một nữ phóng viên nói.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng nhận được điện thoại nặc danh.”
Điện thoại nặc danh?