Editor: shinoki
Chiêu này của cô ta không tệ, cao tay.
Hận ý trôi lơ lửng trong mắt Cung Âu, hắn xé giấy ra, chia làm hai, xé rách khuôn mặt của Mona.
Vạch trần bệnh của hắn, vậy còn dư lại…
Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, cầm tập giấy kia lên, tiếp tục lật, lần này, hắn chỉ nhìn tựa đề tin tức.
[ Cung gia đóng cửa không ra, phóng viên không phỏng vấn được vợ chồng Cung Tước. ]
[ Cung Âu giam lỏng nhân viên N.E, tước đoạt quyền riêng tư, mọi người liên kết kiện tụng tòa án, muốn một câu trả lời thỏa đáng. ]
[ N.E chỉ còn lại cái vỏ rỗng, đa số nhân tài đã bỏ đi, tất nhiên toà đế quốc khoa học kĩ thuật này sẽ sụp đổ. ]
[ Sau khi Cung Âu tự đính hôn liền không ngừng gặp sóng gió, Trung Quốc có chuyện vợ khắc chồng, không biết vị hôn thê mới của Cung Âu có phải người phụ nữ như vậy không. ]
[ Theo tiết lộ, tính tình Cung Âu nóng nảy, hở một tí là đánh chửi người, người bên cạnh không ngừng kêu khổ, số người bị bí mật sát hại nhiều vô số kể. ]
[ Thời Tiểu Niệm là người phụ nữ coi trọng đồng tiền, bị Cung Âu đánh trọng thương nhiều lần nhập viện, vẫn dùng mọi cách che giấu chân tướng. ]
[ Thời Tiểu Niệm cuối cùng cũng qua thời kì đen tối, em gái bị ném tới đất nước nghèo khó. ]
Nói hắn là đủ rồi.
Tại sao còn muốn nói Thời Tiểu Niệm, tại sao còn muốn nói cô ?
Thời Tiểu Niệm không sai, cô không có lỗi gì, tại sao phải nói cô ?
Những đơn vị truyền thông này, hắn sẽ tố cáo, hắn sẽ khiến những đơn vị này biến mất trên thế giới !
Cung Âu hung hăng đấm vào mặt bàn, đưa tay gõ phím, tìm kiếm, đôi mắt dần dần ứ máu.
Tại sao?
Tại sao có nhiều truyền thông nói như vậy!
Ngọai trừ trong nước, tin tức nước ngoài bay đầy trời, tất cả đều nói Thời Tiểu Niệm là vì tiền nên mới ở bên người hắn, dẫu sao cũng không có ai yêu một kẻ mắc chướng ngại tâm lý.
Tại sao đều phải nói!
Thời Tiểu Niệm là của hắn, những người đó dựa vào cái gì mà nói ? Dựa vào cái gì ?
Cung Âu trợn mắt nhìn màn hình máy tính, tựa như thấy vô số người đứng bên cạnh hắn, hùng hùng hổ hổ chỉ thẳng tay vào mặt hắn, mắng chửi Thời Tiểu Niệm.
Bọn họ đang chửi Thời Tiểu Niệm hạ tiện.
Không được mắng!
Ai cũng không được mắng Thời Tiểu Niệm của hắn! Không được, ai cũng không được!
Ảo giác trước mắt Cung Âu càng ngày càng nghiêm trọng.
“Tất cả im miệng!”
Cung Âu khàn giọng hô lên, đứng lên hung hăng gạt đồ trên bàn xuống đất, trợn mắt âm lệ nhìn về phía trước, trong mắt ứ máu thấy vô số người đứng ở nơi đó.
Vô hình, hắn cảm thấy hoang mang, người lui về phía sau hai bước.
Không được mắng, ai cũng không được mắng Thời Tiểu Niệm của hắn, Thời Tiểu Niệm rất tốt, cô là người phụ nữ tốt nhất, cô là tốt nhất.
Cô là tốt nhất.
Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng động liền sợ hãi, khẩn trương, đưa tay đẩy cửa ra, Phong Đức ngăn cô lại, “Tịch tiểu thư, để cho thiếu gia ở một mình đi, ngài ấy sớm muộn gì cũng phải biết.”
Những chuyện này, không giấu nổi nữa.
Tay Thời Tiểu Niệm cứng đờ giữa không trung, đứng dựa vào cửa, “Tôi thật vô dụng, lời đồn bay đầy trời, tôi làm thế nào cũng không ngăn cản được.”
Mấy ngày qua, cô và Phong Đức không hề nhàn rỗi, liều mạng phong tỏa tin tức.
Nhưng ngoại trừ trong nước bị bọn họ khống chế không bùng nổ hoàn toàn, nước ngoài đã điên cuồng, tin vịt ùn ùn kéo đến.
Bọn họ đưa chuyện Cung Âu bị hoang tưởng ra ánh sáng, thổi phồng bệnh này thành bệnh thần kinh; người N.E cũng bị lợi dụng, hướng về phía ống kính quở trách Cung Âu.
Cung Âu bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Cô không dám tưởng tượng, Cung Âu sẽ biến thành bộ dạng gì.
Hắn nhất định sẽ tốt chứ?
Hắn nhất định sẽ tỉnh táo a.
Thời Tiểu Niệm từ từ ngồi xuống, hai cánh tay ôm chặt mình, Phong Đức hỏi cô, “Tịch tiểu thư, cô lạnh không?”
“Lạnh a, rất lạnh, rất rất lạnh.”
Hai tròng mắt của Thời Tiểu Niệm không có tiêu cự nhìn về phía trước.
“…”
Phong Đức yên lặng đứng ở nơi đó.
Trong phòng làm việc, tay Cung Âu liều mạng vung loạn, qua thật lâu, hắn mới phát hiện tất cả đều là ảo giác của hắn.
Ảo giác.
Hắn xuất hiện ảo giác.
Hắn thấp mắt, bỗng dưng, mắt hắn mở lớn, trợn mắt nhìn giấy tin đầy đất——
[ Con trai trưởng đã qua đời của Cung gia, Cung Úc, là đồng tính luyến ái? Cùng em trai yêu một khuôn mặt. ]
Anh.
Cung Âu trợn mắt nhìn tờ giấy kia, giống như thấy sợ hãi ảo giác, người liên tục lui về phía sau, lập tức dựa vào cửa sổ sát đất, bên ngoài là tuyết rơi.
Toàn thế giới biết hắn bị hoang tưởng.
Toàn thế giới biết Thời Tiểu Niệm là bái kim nữ*.
(*Bái kim nữ: chỉ những người phụ nữ tham tiền bạc)
Bây giờ, toàn thế giới biết bí mật của anh hắn.
Tất cả mọi người đều biết, đều biết.
Anh.
“Cung Âu, em trai tốt, em luôn luôn thông minh, tới xem anh làm cái máy này ra sao? Anh muốn làm ra chút thành tích cho cha xem.”
“Cung Âu, có anh ở đây, em không cần mệt mỏi như vậy, em hãy nhớ, bất luận là cái gì, em muốn học thì học, không muốn học thì đừng học, giao cho anh.”
“Sinh ra ở Cung gia thật mệt mỏi. Anh thật sự mệt mỏi, Cung Âu.”
Những tờ tin tức kia còn một chồng dầy.
Trong lúc bất chợt, Cung Âu không dám nhìn nữa, cái gì cũng không dám nhìn nữa.
Hắn không biết tiếp theo còn có bao nhiêu tin tức khiến hắn nổi điên.
Tiếp theo là ai?
Phong Đức?
Cha mẹ hắn?
Hay là cặp sinh đôi?
Cung Âu xoay người, cơ hồ là lảo đảo đi ra ngoài, giẫm trên sàn nhà lạnh như băng, chạy về phía cửa, đưa tay kéo cửa ra.
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, thấy cửa mở ra, lập tức đứng lên, chân tê dại.
Cung Âu đứng trước mặt cô, gương mặt vẫn anh tuấn, đôi mắt ứ máu, hung ác, quỷ quyệt.
“Cung Âu?” Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn hắn, “Anh có khỏe không?”
“…”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, vô hình, hắn lại thấy vô số người chỉ vào lưng cô mà nhục mạ, cô đứng giữa đám người đó, những ngón tay bẩn thỉu chỉ về phía cô.
“Cung Âu?”
Thời Tiểu Niệm kéo tay áo hắn.
Con ngươi Cung Âu khẽ động, bừng tỉnh, mới phát hiện tất cả chẳng qua là ảo giác của hắn.
Cũng không có người chỉ tay về phía cô.
Cung Âu hất tay cô ra, lui vào phòng làm việc, cầm áo choàng dài màu xám tro lên, khoác vào người, đi ra ngoài.
“Anh muốn đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không được đi theo anh.”
Cung Âu lạnh lùng nói, xoay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm muốn đuổi theo, nhưng hai chân tê dại khiến cô không bước đi được, cô cắn chặt răng đuổi theo, chân tê dại dần dần tỉnh lại.
Cung Âu vào thang máy đi xuống, đi ra khỏi thang máy liền đi ra ngoài, dọc đường có không ít nhân viên dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, ánh mắt kia có tò mò, có đồng tình, có chán ghét, có căm ghét, thậm chí còn có cười trên sự đau khổ của người khác.
Cung Âu mặt không thay đổi đi qua bọn họ, những ánh mắt kia giống như dao phóng tới trên người hắn.
Hắn đút hai tay trong túi áo, một đường đi ra ngoài.
Đi tới cửa, có thanh âm gọi hắn lại, “Tổng giám đốc, tổng giám đốc!”
Cung Âu dừng bước, xoay người, mấy giám đốc người xách túi, người ôm rương, hướng hắn đi tới.
Xung quanh có không ít người nhìn bọn họ.
“Tổng giám đốc, ngài muốn lên kia?” Một người trung niên tuổi tác khá lớn hỏi.
Cung Âu thấp mắt lạnh lùng liếc rương trong tay bọn họ, không trả lời, chỉ nói, “Các người muốn đi nghỉ tập thể? Không được! Ít nhất phải lưu lại một nửa!”
Ban giám đốc của N.E không thể thiếu người.
“Tổng giám đốc, chúng tôi không phải muốn đi nghỉ.” Mấy giám đốc đứng trước mặt Cung Âu rõ ràng có vẻ yếu đến rối tinh rối mù, thanh âm cũng yếu đi, “Mấy năm nay nhờ tổng giám đốc chỉ giáo, chúng tôi muốn ra ngoài làm một mình, phí bồi thường hợp đồng chúng tôi sẽ đền.”
“Làm một mình?”
Cặp mắt đen của Cung Âu u lãnh.
” Vâng, tổng giám đốc.” Một giám đốc đưa chiếc rương đang cầm trong tay ra, “Tổng giám đốc, đây là đơn xin từ chức của tất cả mọi người trên dưới N.E, chúng tôi đã sửa sang lại.”
Một chiếc rương chứa đầy phong thư.
Một chiếc rương chứa đầy đơn xin từ chức.
Lúc Thời Tiểu Niệm và Phong Đức đuổi đến, Cung Âu giận dữ hung hang đạp chiếc rương xuống đất, phong thư giống như tuyết rơi tán loạn trên đất, sắc mặt Cung Âu vô cùng khó coi.
“Mấy người các ngươi là cái thá gì?” Cung Âu trợn mắt nhìn bọn họ cuồng loạn hét, ánh mắt càng lúc càng đỏ, “Làm một mình? Bằng đầu của mấy tên phế vật các ngươi cũng muốn làm một mình? Cả đời các ngươi cũng chỉ xứng làm người nhận lệnh!”