Editor: shinoki
Đính hôn.
Hắn muốn đính hôn.
Ngực đau đớn kịch liệt, giống như nước biển nặng nề vỗ vào vách đá, mài mòn những hòn đá rắn chắc.
“Choang.”
Bỗng nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Thờì Tiểu Niệm, chỉ thấy ly nước rơi xuống, nước chảy đầy đất, ly nát bét, mảnh vụn bắn tung toé.
Thờì Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế, bỗng nhiên mặt đầy vẻ đau xót, tay đặt trên bụng mình, thống khổ kêu, “Đau, thật là đau…”
“Thời tiểu thư!”
Charles khiếp sợ nhìn về phía cô.
Thờì Tiểu Niệm đau đến đưa tay nắm ghế, nhưng không bớt đau chút nào.
Thống khổ kéo dài, mỗi một giây đều là đau khổ.
Thờì Tiểu Niệm đau đến tầm mắt có chút mơ hồ, cô ngẩng đầu lên, nhìn Charles tiến lại gần, nhìn một nhóm bác sĩ vội vội vàng vàng xông lại.
Gương mặt bọn họ đều trở nên mờ hồ trong mắt cô.
“Thời tiểu thư, Thời tiểu thư, cô cố gắng lên một chút.”
Charles đỡ cô nói.
“A…”
Thờì Tiểu Niệm đau đến chỉ muốn thét chói tai.
Bụng cô đau đớn kịch liệt, cả người giống như bị vỡ ra.
“Thời tiểu thư sắp sinh, tại sao đột nhiên lại như vậy, trước kiểm tra vẫn còn tốt mà. Mau, ôm vào phòng giải phẫu! Nhanh lên một chút!”
“Nhanh lên một chút, chuẩn bị mau lên!”
“Thờì Tiểu Niệm muốn sinh ngay bây giờ! Nhanh lên một chút! Chuẩn bị dụng cụ giữ ấm! Quan trọng nhất là phải bảo an toàn cho hai đứa bé!”
“Mau mau mau, ai khoẻ thì ôm cô ấy đi! Hoặc là mấy người mang xe đẩy tới!”
“…”
Thờì Tiểu Niệm nghe được vô số tiếng la hét, tranh cãi bên tai, cô càng đau đớn.
Bọn họ tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ trước sinh trước dự kiến, trong lúc nhất thời có chút loạn.
“Tôi tới rồi.”
Có một thanh âm vang lên.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Thờì Tiểu Niệm được người khác ôm ngang lên, mặt cô tái nhợt không có nửa phần huyết sắc, mồ hôi toát ra, trong tầm mắt chỉ thấy toàn những người mặc đồ trắng bịt khẩu trang.
Thờì Tiểu Niệm không biết sẽ đau như vậy, cô cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, thân thể co đau đến muốn nứt ra.
Chết, đối với cô bây giờ mà nói cũng không đáng sợ, nhưng cô không thể bỏ con.
Cô không bỏ được.
Thờì Tiểu Niệm đưa tay túm áo một người nào đó, run rẩy mở miệng, cầu khẩn nói, “Mau cứu tôi, mau cứu chúng tôi.”
Bảo bảo không thể có chuyện.
Trong lúc hỗn loạn, cô nghe được một giọng nói nho nhã, trầm thấp vang lên bên tai, “Cô yên tâm, tôi sẽ cứu các người.”
Giọng nói kia thật quen thuộc…
Thờì Tiểu Niệm cực lực mở mắt ra muốn nhìn rõ, mồ hôi chảy xuống, rơi vào trong mắt cô, khiến cô không thể nhìn rõ cái gì nữa, tầm mắt là một mảnh mơ hồ.
Mới ngừng một lúc, cơn đau lại ập đến, Thời Tiểu Niệm đau đến kêu thảm thiết không thôi, “A… Thật là đau… A!”
Tiếng kêu của cô vô cùng sắc nhọn, tê tâm liệt phế.
Cô nắm chặt áo người kia, bấu cả vào thịt, nhưng giờ khắc này, cô không quản được nhiều, chỉ muốn trút đau đớn của mình lên người khác.
Cô đột nhiên lại nhớ tới Cung Âu, nhớ tới hắn sắp tuyên bố vị hôn thê của mình, nhận lời chúc mừng của mọi người, đau đớn lại tăng lên gấp bội.
Khốn kiếp.
Cung Âu.
Tại sao hắn có thể tổn thương cô như vậy, tại sao hắn có thể!
Lúc này đáng lẽ hắn phải đang ở cạnh cô, phải tới tìm cô, nhưng hắn không muốn cô, hắn không muốn cô.
Hắn để cô ở chỗ này một mình, không quan tâm, không hỏi han.
Cô hận.
Thật sự rất hận.
Cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, mình yêu một người sẽ có kết quả như vầy.
Thờì Tiểu Niệm được ôm vào trong phòng giải phẫu, đau đến cả người sớm không chịu nổi, bác sĩ phụ sản kiểm tra cho cô, nói, “Không được, còn chưa tới lúc, phải chờ một chút.”
Thờì Tiểu Niệm chờ đến tối.
Đau từ sáng tối, Thờì Tiểu Niệm không có cảm giác gì ngoại trừ đau.
Thân thể mỗi một tấc đang điên cuồng đau đớn, giống như vô số ác ma đang đùa bỡn với cô.
Các bác sĩ đang chuẩn bị trong phòng giải phẫu.
Cô nằm ở nơi đó, đau đến mồ hôi đầu đầy, mặt đầy ảm đạm, “Thật là đau, đau quá.”
Không có ai để ý đến cô.
Mặc cho cô nằm ở phòng giải phẫu thống khổ gào thét.
Thờì Tiểu Niệm kêu đau, nằm trên bàn mổ hoàn toàn không cách nào tự kiềm chế, đau đớn truyền tới mãnh liệt như từng cơn sóng, tựa hồ phải nuốt mất cô.
Một khắc kia, Thờì Tiểu Niệm đau đến hoài nghi mình có thể sống đến lúc bảo bảo ra đời hay không.
Trong phòng giải phẫu không hề an tĩnh, bởi vì tình huống đột phát của ô, các bác sĩ cũng đang thảo luận biện pháp xử lý, bao gồm cả phương án sau khi giải phẫu.
Bên tai Thờì Tiểu Niệm đều là tiếng bước chân hỗn loạn của bọn họ, một trận lại một trận, những âm thanh hỗn loạn kia càng khiến cô không thoải mái.
Trong cơn hỗn loạn này, Thờì Tiểu Niệm nghe được giọng nói của Charles truyền tới từ một hướng khác, “Đã thông báo cho phu nhân chưa?”
” Dạ, đã nhờ người giúp việc chuyển lời cho phu nhân.” Có người trả lời.
“Phu nhân nói thế nào?”
Charles hỏi.
“Người giúp việc nói, phu nhân đang ở dạ tiệc, Nhị thiếu gia cùng Đại tiểu thư sắp bắt đầu tuyên thệ, phu nhân không thể tới kịp.”
Bắt đầu tuyên thẹ.
Thờì Tiểu Niệm mặt đầy mồ hôi, cô bị trận đau hành hạ đến chết đi sống lại, bên tai lại nghe lời tuyên thệ của Cung Âu và một người phụ nữ khác.
Hết thảy đều lộ ra vẻ châm chọc và bi ai.
Cô muốn nắm vào một vật gì đó, nhưng không bắt được cái gì, loại cảm giác này càng khiến cô đau đớn hơn.
Thờì Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, đau đến chỉ có thể phát ra âm thanh thống khổ, trừ cái này ra, cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể mặc cho thống khổ tràn đầy thân thể.
Mọi thứ được chuẩn bị xong, Thờì Tiểu Niệm vẫn chỉ có đau, không có dấu hiệu sinh.
Những bác sĩ kia chờ đến nhàm chán, đứng ở một bên nhỏ giọng nói chuyện ——
“Có nghe hay không, Nhị thiếu gia Cung gia muốn đính hôn.”
“Không giống như các người là bác sĩ bên ngoài được mời tới, tôi phục vụ ở Cung gia đã lâu, thấy qua mọi bữa tiệc lớn nhỏ của Cung gia, buổi tuyên thệ của Nhị thiếu gia chắc chắn không kém”
“Buổi tuyên thệ rất long trọng sao?”
“Bữa tiệc dù không quan trọng Cung gia cũng tổ chức long trọng, huống hồ đây còn là tiệc đính hôn với Lancaster? Các người nhất định là không biết, có một năm, vào sinh nhật của Nhị thiếu gia sinh, Cung gia bắn pháo suốt đêm, chiếu sáng cả bầu trời, vô cùng đẹp, đêm đó có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được.”
“Phải không? Chưa chắc tối hôm nay Cung gia đã bắn pháo hoa.”
“Đó là đương nhiên, Nhị thiếu gia người thừa kế duy nhất của Cung gia, lại kết thân cùng gia tộc cường mạnh như Lancaster, sợ rằng tối hôm nay pháo hoa càng đẹp hơn.” Bác sĩ kia tiếp tục nói, “Nhị thiếu gia tối nay chắc hẳn rất hăm hở, nghe nói Đại tiểu thư Lancaster nổi danh là đại mỹ nhân.”
“Ha ha, nói không chừng đêm nay sẽ là một đêm “Không ngủ” của Nhị thiếu gia.”
Mấy người đó nói xong, sau đó không hẹn mà cùng cười lên, nói chuyện bát quái về quý tộc.
“Đủ rồi, có thời gian nói những thứ này, không bằng suy nghĩ biện pháp giúp Thời tiểu thư đi, đứa bé này là thế hệ kế tiếp của Cung gia, không được xảy ra bất kì sai sót nào, hiểu không?” Charles đi tới nói, sau đó lại đi ra ngoài.
Thờì Tiểu Niệm nghe được tiếng cửa bị đóng lại, trong phòng giải phẫu chỉ còn lại cô và vài bác sĩ.
Các bác sĩ nhàm chán, rất nhanh lại đàm luận chuyện Cung gia, suy đoán tình cảnh tối hôm nay.
“…”
Thờì Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, mỗi tấc da thịt đều kêu gào đau đớn.
Cô trợn tròn mắt nhìn ánh đèn sáng trưng phía trên, ánh đèn kia đâm vào cô mắt cô rất đau, đau đến chảy nước mắt.
Cô chợt thấy Cung Âu và Mona đứng trong lâu đài hoa lệ, hai người cùng thề yêu nhau lâu dài trước mặt tất cả mọi người.
Tất cả mọi người chúc phúc cho bọn họ.
Trong Ánh đèn sáng chói, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Vậy còn cô?
Cô ở chỗ này chịu đựng thống khổ chưa bao giờ có, mà hắn ở bên kia tuyên thệ.
Tại sao hắn có thể như vậy, quên tất cả lời thề non hẹn biển.
“Tôi hận anh.”
Thờì Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, thấp giọng nặn ra ba chữ, môi run rẩy dữ dội hơn, móng tay cắm chặt vào bàn mổ.
“Đừng sợ.”
Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp bao bọc bàn tay đang run rẩy của cô.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Thờì Tiểu Niệm mồ hôi và nước mắt đan lẫn vào nhau, một tia ấm áp kia chạm vào cô, cho cô ấm áp trong đau nhức vô hạn.
Tia ấm áp kia giúp cô dễ chịu hơn.
Cô quay đầu, nhìn thấy một bác sĩ mặc quần áo vô trùng, bịt khẩu trang, đang đứng cạnh bàn mổ nắm tay cô, khẩu trang che kín đến mũi chỉ lộ ra đôi mắt ôn nhu nhìn cô.
Khoé mắt lộ ra một chút âm nhu.
Lông mày hắn có vết sẹo.
Nhưng hắn không phải bác sĩ lông mày sẹo đó, bác sĩ lông mày sẹo không có ánh mắt như vậy.
Thờì Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, tầm mắt có chút mơ hồ, cứng đờ, trong lúc nhất thời không cảm thấy đau đớn, tại sao nhìn hắn rất giống một người.
Không thể nào.
Hắn chưa chết sao?
Thờì Tiểu Niệm khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, toàn thân chấn động, cặp mắt kia một mực ôn nhu nhìn chằm chằm cô, chân mày cau lại, giống như là đang lo lắng cho cô.
Tất cả thầy thuốc cũng tụ ở một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm, chỉ có hắn đứng ở cô bên người.
“Anh là ai?”
Thờì Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi, thanh âm khàn khàn, rất thấp, nhỏ đến không nghe được.
Nhưng người kia vẫn nghe thây, hắn ở cạnh bàn mổ từ từ cúi đầu xuống, cầm khăn lông đã khử trùng lên lau sạch mồ hôi và nước mắt trên mặt cô, thanh âm nhu hoà như nước, “Như thế nào, bây giờ biết rồi sao?”
Cô nằm ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tầm mắt trở nên vô cùng thanh minh.
Cô thấy đường nét của hắn rất quen, con mắt hẹp dài mà ôn nhu, lông mi rất dài…
Một cỗ bi thương tràn ta từ đáy lòng cô.
“Anh chưa chết.”
Thờì Tiểu Niệm đau đến không nói ra lời, chỉ có thể run rẩy há miệng, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ. Hắn chưa chết, cô biết, hắn nhất định sẽ không chết, nhất định sẽ không.