Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 691: Kết thúc (2)

Tác giả: Khương Tiểu Nha
Chọn tập

“Cung tiên sinh, nào có ai để đứa trẻ nhỏ như vậy tìm người.”

“Con tôi, tôi có quyền hơn các người! Đi ra! Đừng ép tôi phát hỏa!” Cung Âu không vui quát, Cung Diệu đứng bên chân hắn thân hình chấn động.

“…”

Bọn cảnh sát lui về sau một bước.

Cung Âu nửa ngồi xổm xuống ở phía sau Cung Diệu, tay thon dài đè tại bả vai nho nhỏ của cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, “Cung Diệu con nghe cho ba, bây giờ đều trông vào con, phải mau tìm được tiểu Quỳ cho bà, mẹ con còn đang chờ ba!”

Cung Diệu nhìn hắn, tựa như đang nhìn một câu đố không giải được.

Hình tượng của Cung Âu với Cung Diệu càng ngày càng kỳ quái, hắn không giống một ba ba, cũng không ôn nhu như mẹ, dối trá rất đáng sợ, nhưng bây giờ dường như… Cũng không có chán ghét như vậy.

“Con biết rồi.”

Cung Diệu nhìn Cung Âu, sau đó dùng lực gật đầu, nhìn bốn phía, cởi áo khoác nhỏ trên người nhào vào biển bóng.

Bảo tiêu khiếp sợ mở to mắt, “Đúng đúng đúng, sau khi xem camera, chính là thấy Bob kéo tiểu Quỳ tiểu thư nhào vào trong biển bóng, thiếu gia Holy thật thông minh.”

Tầm nhìn của trẻ con người lớn không thể hiểu được.

Cảnh sát nhỏ giọng thấp thầm nói, “Cung tiên sinh, bây giờ nghiên cứu cái này không có ý nghĩa! không bằng đi lên tầng năm tìm.”

“Câm miệng cho tôi! Đừng ảnh hưởng con tôi!”

Cung Âu chỉ chỉ cảnh sát, mặt lạnh nhìn Cung Diệu chui tới chui lui ở khu vui chơi, bò qua một sơn động nhỏ, thuận lợi đi ra từ phía sau, sau đó một đường chạy tới thang máy tương đối gần.

Cung Âu theo sau, bọn cảnh sát cho là bồi kẻ có tiền hồ đồ cũng theo sau.

Cung Diệu vọt vào thang máy, ấn tầng 5.

“Lên tầng 5!”

Cung Âu lập tức đi thang máy khác, từ trong thang máy đi ra Cung Diệu đã nhanh chóng chạy đến sau một chậu hoa ngồi xổm xuống, bảo tiêu không hiểu hỏi, “Thiếu gia Holy đang làm gì thế?”

Đương nhiên là đang bắt chước Bob.

Cung Âu lạnh giọng hỏi, “Hai đứa bé biến mất ở góc nào?”

“Chính là chỗ này!” Bảo tiêu chỉ vào một góc, vừa nhìn về phía Cung Diệu sau chậu hoa kia, vỗ đại não, “Tôi hiểu rồi, bọn chúng tránh góc chết camera nên trốn phía sau chậu hoa.”

Thảo nào cảm thấy biến mất thần kỳ.

“…”

Cung Diệu đứng lên chạy sát tường, chỗ có thể ẩn thân tránh một hồi, quan sát một hồi, sau đó lại chạy, Cung Âu một đường đi theo cậu.

Bọn cảnh sát cũng theo.

Con ngươi đen Cung Âu nhìn Cung Diệu thật sâu, môi mỏng mím chặt, dựa vào thể lực hai đứa trẻ tuyệt đối không chạy được quá xa, hơn nữa tiểu Quỳ nhìn thấy Bob cắn người nhất định sẽ sợ, càng thêm chống cự.

Thấy Cung Âu nhìn tầng 5, cảnh sát bên cạnh lập tức nói, “Cung tiên sinh, tôi sớm nói rồi khẳng định ở tầng năm, chúng tôi tìm kiếm chủ yếu ở tầng 5, một góc cũng không bỏ.”

Dứt lời, chỉ thấy Cung Diệu đột nhiên chạy lên thang lầu, vẫn là chạy đến trốn sau chậu hoa.

“Vì sao vẫn chạy dọc theo chậu hoa?”

Bảo tiêu không hiểu hỏi.

“Làm chuyện xấu sẽ chột dạ, trẻ con cũng là như thế này, thấy người lớn liền biết sợ, lúc đó nơi này có nhiều khách hàng như vậy, đương nhiên phải trốn.” Cung Âu đi lên thang lầu.

“Có lý. Nhưng thiếu gia holy sẽ không nghĩ đến điểm ấy chứ!?”

Chỉ số IQ của tiểu thiếu gia quá cao rồi.

“Theo sau.”

Cung Âu lạnh lùng thốt, mấy cảnh sát đi theo phía sau đều là vẻ mặt axit pantothenic, nhưng cuối cùng khi tìm được Cung Quỳ, bọn cảnh sát không chua được.

Bob mang theo tiểu Quỳ một đường trốn sau chậu hoa chạy, nhưng bọn họ đều cho rằng con nít hồ đồ ngay cả camera cũng không nhìn kỹ, bằng không sẽ nhìn ra điểm gì đó.

Cung Diệu dẫn bọn họ chạy lên sân thượng, cửa sân thượng mở ra, gió rất lớn.

Cách đó không xa, chỉ thấy Cung Quỳ ngồi một mình dưới đất, giống như ngớ ngẩn, một thân nhiễm bụi, mái tóc cũng tán loạn, trên tay nhỏ bé cầm cái gì đó.

“Tiểu Quỳ!”

Nhìn thấy Cung Quỳ, Cung Diệu lập tức hướng cô bé tiến lên, từ phía sau ôm em gái đứng lên.

“Holy!” Cung Quỳ nhìn thấy Cung Diệu ngây ngốc lên tiếng, đôi mắt to hồng hồng, như là đã khóc, cô bé vươn tay ôm lấy Cung Diệu.

“Con không có việc gì?”

Cung Âu đi tới, con ngươi đen nhìn chằm chằm Cung Quỳ.

Sợ bóng sợ gió một trận.

“Dad!” Cung Quỳ vừa thấy Cung Âu không biết từ đâu tới ủy khuất trong nháy mắt nuốt sống cô bé, tiến lên nhào tới trên người Cung Âu liền khóc, “Làm sao bây giờ, Alisha bị cắn, cô ấy khó chịu.”

“Cô ấy đã không sao nữa rồi.”

Cung Âu ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhíu mày xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói, “Được rồi, con không có việc gì là tốt, bà phải đi gặp mẹ các con.”

Trời nhanh tối.

Hắn phải chạy tới.

Cung Âu cởi áo khoác trên người bao lấy con gái mình.

“Ô ô.” Cung Quỳ ngồi trên đùi Cung Âu thút thít, Cung Âu thấp mắt nhìn tờ giấy trong tay cô bé, hỏi, “Đấy là cái gì?”

“Anh Bob cho con.”

Cung Quỳ nghẹn ngào nói.

“Bob đâu?”

Cung Âu cho rằng đứa bé kia phát điên, không biết sẽ làm gì Cung Quỳ, không nghĩ tới Cung Quỳ bình an vô sự.

“Anh ấy nói anh ấy đi.” Cung Quỳ vẻ mặt đờ đẫn, nhìn Cung Âu lại nhìn Cung Diệu, “Anh Bob lại phát bệnh, anh ấy cắn Alisha bị thương, con nói con sợ con muốn đi, anh ấy nói không cho.”

Cung Diệu đứng ở cô bên cạnh hỏi, “Tại sao không cho?”

“Không biết.” Cung Quỳ lắc đầu, bỗng nhiên lại nói, “Anh Bob nói không ai muốn anh ấy, còn nói cũng không muốn Dad và Mon muốn con, còn nói muốn ném con từ đây xuống.”

Cung Âu ánh mắt lẫm liệt, “Con nói gì?”

“Anh ấy chỉ đùa con thôi, anh ấy không nỡ ném con xuống đâu.” Cung Quỳ nói, “Lúc anh ấy phát bệnh thật đáng thương ah, vừa phát bệnh liền cắn người, vừa mới ngồi ở chỗ này hồi lâu, con nói cùng đi anh ấy nói không đi, đại khái khó chịu a!.”

Cung Diệu vươn tay mở cuộn giấy trong tay em gái ra, đó là nửa bức tranh, bị xé thành từng cái, lại dùng băng dính trong suốt dính lên.

Người một nhà trong bức tranh bị xé ra.

“Đây là em vẽ, em đưa cho anh Bob, em hỏi anh ấy tại sao phải hư, anh ấy không nói gì, chỉ nói phải đi.” ngón tay Cung Quỳ chỉ xa xa, “Anh ấy chạy đến đó, hướng em hung, không cho em theo.”

Anh Bob thật là dữ ah.

Mọi người nhìn theo ngón tay cô bé, một người cảnh sát kinh ngạc nói, “Sân thượng này chỉ có một cửa vào, không có cái thứ hai?”

Nghe vậy, con ngươi đen Cung Âu sâu xuống, liều lĩnh hướng bên kia chạy đi, nhào tới hàng rào xi-măng nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là mái bằng nhô ra, Bob ngồi ở chỗ kia, trên người mặc quần áo phong phanh, hai chân lắc lư trong không khí, xuống chút nữa góc nhìn  giống như đứng trên vách đá.

“Bob!”

Cung Âu hô lên.

Bob ngồi ở chỗ kia, nghe vậy chậm rãi quá mức, trên mặt không có một chút tinh thần phấn chấn của trẻ con, trong ánh mắt là không khí trầm lặng tuyệt vọng cùng tinh thần sa sút.

Thấy hắn, trong mắt Bob tràn đầy thất vọng, còn có oán hận, thù hằn.

Bob có một khoảnh khắc là thật muốn đẩy Cung Quỳ xuống lầu, để cho chồng dì thống khổ, nhưng cuối cùng, cậu vẫn không xuống tay.

Cậu không xuống tay được.

“Cháu lên đây!”

Cung Âu quát.

Bob không muốn nói chuyện với hắn, lại không nhịn được cứng đờ hỏi, “Dì đâu?”

Cậu cho rằng dì sẽ đến.

Cho nên cậu ở chỗ này chờ, vẫn chờ, cậu cho rằng có thể nhìn được cô, cậu muốn nhìn lại dì.

“Dì đang trên đường tới, cháu lên cho chú!”

Cung Âu nói, vừa nói vừa lui về phía sau ra dấu tay, bọn cảnh sát lúc này cũng không trì hoãn nữa, vội vã đi chuẩn bị đệm khí.

“…”

Nghe được Thời Tiểu Niệm sẽ đến, Bob thật chờ ở nơi đó một hồi, cậu là thật muốn nhìn dì, xem dáng vẻ dì vừa dạy cậu vừa thu dọn đồ đạc cho cậu, xem dáng vẻ dì cười với cậu.

Thật là đẹp a.

Bob ngồi ở chỗ kia, lắc hai cái đùi, nhìn bầu trời xa xăm, có ánh sáng rơi trên kiến trúc đối diện, đẹp quá, tựa như nụ cười của dì.

Bảo tiêu ôm Cung Quỳ và Cung Diệu, vừa thấy phía dưới cao như vậy, Cung Quỳ sợ đến suýt chút nữa khóc lên, “Anh Bob, anh ngồi ở chỗ đó làm gì? Thật cao a, thật đáng sợ.”

Bob thờ ơ mà ngồi xuống.

Chờ khá lâu, bob chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu cùng đám cảnh sát, “Dì, còn, chưa, tới.”

“Cô ấy lập tức tới ngay.” Cung Âu hướng cậu vươn tay, “Cháu lên trước đi, chú kéo cháu.”

Kẻ xấu.

“Chú, lừa, cháu.”

Dì sẽ không tới.

Thật muốn nhìn lại.

Bob ngồi ở chỗ kia, tay nhỏ bé chống ở hai bên, tùy ý lắc hai cái đùi, nhìn về phía xa xa, cậu khẽ hát ca khúc Thời Tiểu Niệm hát lúc ôm cậu làm đồ thủ công, đột nhiên cảm giác được cả người đặc biệt thả lỏng.

Về sau sẽ không có ai không muốn cậu.

Về sau sẽ không có ai xiềng xích cậu.

Về sau sẽ không có ai mắng cậu, đánh cậu.

Về sau cậu sẽ rất vui vẻ, dù cho không có dì.

“…”

Cung Âu đứng ở nơi đó quan sát sắc mặt Bob càng ngày càng không thích hợp, đứa bé này đột nhiên cười rộ lên, không hiểu là nhìn thấy gì, còn đưa hai tay ra làm ra động tác ôm.

Chết tiệt.

nếu đứa bé này chết, Thời Tiểu Niệm sẽ liều mạng với hắn!

Cung Âu lập tức đặt một tay trên hàng rào, nhảy xuống mái bằng, nhưng Bob đã mỉm cười nhảy xuống, Cung Âu té trên đất, cuộn lên bụi khói, đưa cánh tay dài nắm chặt lấy tay Bob.

Bob treo giữa không trung.

“A!”

Cung Quỳ hét lên, dưới cũng có người ở thét chói tai.

“Lên cho ta!”

Cung Âu cắn răng gầm nhẹ một tiếng, dùng sức kéo Bob lên, Bob được kéo lên vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, Cung Âu ôm lấy cậu, nâng lên đưa cho cảnh sát ở phía trên sân thượng.

Bob bị ôm đi, lập tức kích động giằng co, chân dùng sức đạp, vừa lúc đạp vào ngực Cung Âu.

Cung Âu vì cứu cậu lúc nhảy xuống quẹo dưới, để nâng được cậu lên còn chọ chỗ sát mép mái bằng, vốn cũng không đứng vững, trực tiếp bị đạp ngửa về sau. người ngã khỏi mái bằng.

“A!”

Cung Quỳ thét chói tai so với vừa rồi còn lớn hơn.

Cung Diệu được bảo tiêu ôm, trơ mắt nhìn Cung Âu rơi xuống, cặp mắt đen mở lớn, tay nhỏ bé theo phản xạ có điều kiện nắm không khí ở phía trước, khàn cả giọng mà hô lên, “Dad! Dad!”

Nếu như không có bảo tiêu ôm, có lẽ Cung Diệu nhào xuống theo.

Thanh âm của cậu không thể cứu cung Âu, Cung Âu vẫn rơi xuống, nặng nề ngã trên đệm khí.

Chọn tập
Bình luận