Editor: shinoki
Theo thanh âm của Cung Quỳ, có tiếng còi xe bỗng nhiên vang lên trong ánh sáng hoàng hôn.
Âm thanh kia kéo dài không ngừng.
Thời Tiểu Niệm nhìn đám người lộn xộn, bừng tỉnh, ngoảnh đầu nhìn lại, đường cái đối diện có năm, sáu chiếc xe cao cấp, thân xe đồng nhất một màu đen, được ánh sáng mờ biến thành một loại màu sắc có cảm xúc.
Tiếng còi liên miên bất tuyệt.
Các phóng viên đang săn lùng tin tức rối rít quay đầu lại nhìn.
Cửa xe được mở ra, từ trên xe mười mấy người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen bước xuống, đeo kính mắt, tai nghe, cách ăn mặc chuẩn vệ sĩ.
Một người trong đó đi tới chiếc xe thứ hai, đưa tay mở cửa xe, cung kính khom người cúi đầu.
Một đôi chân thon dài từ bên trong đưa ra.
Một khắc kia, Thời Tiểu Niệm không cảm giác được tim mình đập, hô hấp của cô ngưng trệ.
Người kia bước xuống xe, một bộ âu phục màu đậm, cà vạt thắt phức tạp, kẹp cà vạt điểm xuyết tinh vi, áo mũ chỉnh tề, tướng tá oai phong.
Hắn bước xuống xe, từ từ bật người dậy, gương mặt từ sau cửa xe chậm rãi tiến vào trong mắt mọi người, đó là một khuôn mặt anh tuấn khiến người ta quên hít thở, tóc ngắn chỉnh tề, đường nét thâm thúy, lông mi đen nhánh, đôi mắt thâm trầm, hai con ngươi đen như mực, sâu như biển, chóp mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cằm đường vòng cung gợi cảm.
Cung Âu.
Cung Âu mất tích bốn năm, cũng từng cho là bị bắt cóc… Hắn đã trở lại.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều mất tiếng nói, ngay cả gió cũng dừng lại, chỉ vì một người đàn ông xuất hiện.
Đường xe chạy rất rộng.
Rộng đến Thời Tiểu Niệm đứng ở đường bên này cũng không nhìn rõ mặt hắn, cô ngồi trên xe đạp ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn đã trở lại.
“Tổng giám đốc, mời đi bên này.”
Bảo tiêu dẫn đường cho Cung Âu.
” Ừ.”
Cung Âu lãnh đạm lên tiếng đáp lại, theo bảo tiêu đi về phía trước, Cung Âu quay mặt sang nhìn Thời Tiểu Niệm, tròng mắt đen thâm trầm khiến người khác không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, theo cái nhìn này của hắn, cô không khỏi cảm thấy mình sắp chết.
Chết bởi ánh mắt của hắn.
Cung Âu hướng cô hơi gật đầu, sau đó liền thu hồi ánh mắt đi về phía trước, đi về phía cao ốc N.E.
Mọi người cũng giật mình không nhỏ so với Thời Tiểu Niệm, các phóng viên ngây người hồi lâu lúc này mới bừng tỉnh, giơ mic xông về trước, “Cung tổng, sao ngài đột nhiên trở lại? Ngài biết ngài bị phán định tử vong sao? Mấy năm này ngài ở đâu? N.E sắp bị bán ngài biết không?”
Các phóng viên hỏi ra tất cả vấn đề Thời Tiểu Niệm muốn hỏi.
Cung Âu đứng trước mặt đám phóng viên, bị bọn họ vây quanh, vóc dáng cao to của hắn nổi bật nhất trong đám người đó.
Giống như một ngôi sao chói mắt, cướp đi tất cả ánh sáng.
Hắn nhận lấy một chiếc mic của phóng viên, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn về phía mọi người, môi mỏng cong lên, giọng nói hấp dẫn mà lạnh lùng, “Tôi biết các vị có rất nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ tôi còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, sẽ sắp xếp một cuộc họp phóng viên.”
“Cung tổng nói chút gì đi, nếu không chúng tôi không có cách nào nộp bài.”
Các phóng viên kích động nói.
Chết đi sống lại?
Mất tích trở về?
Quá kịch tính, một người mất tích bốn năm thời điểm bị phán định tử vong lại xuất hiện.
Cung Âu đang muốn rời đi, nghe vậy, môi mỏng cong lên, tròng mắt đen quét về phía bọn họ, mở miệng nói, “Các vị chỉ cần viết một câu trên báo: Cung Âu tôi đã trở lại.”
Nói xong, Cung Âu liền đi vào cao ốc N.E, không có ý dừng lại.
“Cung tổng! Cung tổng!”
Các phóng viên kích động muốn xông lên, bọn bảo tiêu lập tức đi ra ngăn cản.
Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi trên xe đạp, nhìn Cung Âu biến mất ở trong tầm mắt cô, một lúc sau, cô mới thật sự phục hồi lại tinh thần.
Cô đẩy Cung Quỳ một cái, “Tiểu Quỳ, con thấy Dad không?”
Đây là cô đang mơ sao?
Có phải cô đang nằm mơ không, cô mơ thấy mình gặp được Cung Âu trong buổi hoàng hôn đẹp nhất.
“Thấy rồi.” Cung Quỳ chỉ vào cao ốc N.E mặt đầy thản nhiên nói, “Ở chỗ kia a, con từng thấy Dad trong TV! Dad ở chỗ đó a.”
Cô bé thấy video đính hôn của ba mẹ.
“…”
Là ở chỗ đó.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn cao ốc N.E.
Trở lại.
Hắn thật sự đã trở lại.
Thì ra trên thế giới này thật có chuyện mộng đẹp thành thật.
…
Mười phút sau, Thời Tiểu Niệm mang cặp sinh đôi tiến vào cao ốc N.E, đi thang máy lên phòng làm việc của tổng giám đốc.
Vừa đi vào, thư kí Annie thấy cô liền mỉm cười, “Tịch tiểu thư tìm tổng giám đúng không, ngài ấy đang họp, tôi sẽ đi nói với ngài ấy ngay bây giờ, tổng giám đốc khẳng định lập tức đi ra.”
Nói xong Annie liền đi về phía phòng họp.
Annie là nhân viên kì cựu của N.E, từng thấy tổng giám đốc tuỳ ý mang Thời Tiểu Niệm vào phòng họp, bốn năm trôi qua, tổng giám đốc nhất định rất muốn gặp vị hôn thê của mình.
“Tôi có thể chờ…”
Thời Tiểu Niệm không kịp ngăn cản cô, có chút bất đắc dĩ cười cười, cô thấp mắt nhìn cặp sinh đôi, “Vậy chúng ta ngồi một lát đi, Dad sẽ ra liền.”
” Được.”
Cung Quỳ ngọt ngào đáp.
Thời Tiểu Niệm mang bọn nhỏ vào phòng nghỉ ngơi, cô ngồi trên ghế sa lon, hai tay lạnh như băng che mặt.
Còn chưa thấy người, mặt cô đã nóng như này.
Thiệt là.
Cũng không phải là cô gái mười bảy, muời tám tuổi mới biết yêu, Thời Tiểu Niệm, đừng quá mất mặt.
Cung Diệu ngồi yên lặng ở bên cạnh, Cung Quỳ vòng tới vòng lui, chạy tới chạy lui quanh bàn uống trà, vung vẩy hoa trong tay, “Lát nữa con phải đưa hoa cho Dad, Dad nhất định sẽ rất yêu con.”
Quà tặng.
A.
Thời Tiểu Niệm giờ mới nhớ, cô chưa chuẩn bị quà, cô cắn cắn môi, quên đi, chờ a.
Nếu cô đi, lát nữa khẳng định Cung Âu lại nói cô.
Tính khí hắn luôn không tốt lắm.
Nói đi cũng phải nói lại, bốn năm qua hắn đã đi đâu, quần áo gọn gàng trở lại, rốt cuộc hắn đang làm gì ?
“Cốc cốc.”
Cửa bị gõ hai cái.
Thời Tiểu Niệm nhất thời căng thẳng, từ trên ghế salon đứng lên, ngón tay có chút khẩn trương giật giật.
Cửa bị đẩy ra.
Thư kí Annie cầm văn kiện từ bên ngoài đi vào, hướng cô cúi thấp đầu, “Tịch tiểu thư, xin lỗi, tổng giám đốc đang họp, bảo cô ở chỗ này chờ một chút.”
Chờ một chút.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm hơi cứng đờ, sau đó cô gật đầu, ” Được.”
Đúng vậy, Cung Âu trở lại liền phải đối mặt một đống chuyện bừa bộn của N.E, đương nhiên là phải xử lý xong trước.
“Cô uống cà phê hay sữa?”
Annie hỏi.
“Sữa, cám ơn dì.” Cung Quỳ giơ cao hoa trong tay vui vẻ nói.
“Cho con bé nước sôi, hôm nay con bé đã uống hai cốc sữa.” Cung Diệu ngồi ở một bên lạnh lùng nói.
“Holy!”
Cung Quỳ trợn mắt.
“Anh là anh, em phải nghe anh.” Cung Diệu hướng Annie tràn đầy lễ phép tính gật đầu một cái, “Phiền cô.”
Annie bị cặp sinh đôi làm cho một sững sờ, thấy bộ dáng này của Cung Diệu, theo phản xạ có điều kiện gật đầu hành lễ, “Không phiền, không phiền, vậy tôi đi rót nước.”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon, không để ý đến hai đứa bé đang nói gì.
Cô thừa nhận, đầu óc cô trống rỗng.
Chờ tới sáu giờ.
Thời Tiểu Niệm sợ Cung Âu đi ra không thấy cô, vì vậy để cặp sinh đôi ăn bữa tối trong phòng nghỉ, sau khi dỗ dỗ hai đứa bé ngủ, gọi Phong Đức và bảo tiêu ôm cặp sinh đôi về hành lang trưng bày tranh.
Cô tiếp tục chờ.
Khẩn trương chờ đợi từ từ tiêu đi.
Cô đi tới đi lui trong phòng nghỉ ngơi, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn 11 giờ đêm, sắp đến 12 giờ.
Lúc cô ăn bữa tối không có tâm tư gì, gắp thức ăn cho hai đứa bé, cũng không ăn cái gì, lúc này lại đói.
Thời Tiểu Niệm cầm cốc lên quyết định đi rót nước, đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra theo bản năng nhìn về phòng họp, cửa đó vẫn đóng chặt.
“A!”
Đột nhiên có một tiếng thét chói tai, Thời Tiểu Niệm sợ hết hồn.
Cô kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, Annie từ trong phòng giải khát đi ra, mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, “Tịch tiểu thư, sao cô còn ở đây? Tôi cho là cô đã đi cùng tổng giám đốc.”
“Cung Âu đi rồi?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, lòng trầm xuống.
“Đúng vậy, một giờ trước đã rời đi rồi, tôi cho rằng các người đi cùng nhau.” Annie kinh ngạc nhìn cô.
“…”
Không có.
Cô một mực ở trong phòng nghỉ ngơi chờ, Cung Âu không có vào tìm cô.
“Tôi nói với tổng giám đốc cô đang ở trong phòng nghỉ ngơi, vậy làm sao bây giờ?” Annie cầm cốc nước có chút bất an hỏi.
“Có số điện thoại của anh ấy không?”
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không có, hôm nay tổng giám đốc trở lại thì lập tức họp, giao cho chúng tôi một đống việc, hôm nay tôi còn phải tăng ca đêm.” Annie lắc đầu một cái nói.
“Không sao, tôi đi chỗ khác tìm anh ấy.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, đặt cốc ở một bên, nhấc chân lên đi về phía trước.
Mới vừa đi mấy bước, Thời Tiểu Niệm lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, Annie vội vàng đỡ cô, “Tịch tiểu thư cô không sao chứ?”
“Không sao, tôi đi trước.”