Editor: shinoki
Mộ Thiên Sơ mang cô đi khiêu vũ, đôi hẹp dài mắt chăm chú nhìn cô, “Tại sao muốn về? Không phải nói phải về nước đối mặt hết thảy sao? Bộ dáng này của em không phải giống như đang đối mặt.”
Ngược lại là giống như đang trốn tránh.
Cô cực lực tránh Cung Âu và hắn xảy ra va chạm.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất thời không nói rõ được. Thiên Sơ, chúng ta về đi.”
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo đi khiêu vũ.
“Lúc em về nước rất kiên định, tại sao bây giờ anh lại không thấy được sự kiên định đó, Tiểu Niệm?” Mộ Thiên Sơ mang cô đi khiêu vũ, thấp mắt nhìn chằm chằm cô hỏi, “Em có biết bộ dáng này của em khiến anh rất lo sợ không ?”
Ý chí của cô không kiên định như ba tháng trước.
Khi đó, cô rất hận Cung Âu, bây giờ, hắn không thấy được hận ý trong mắt cô.
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, trường tiệp khinh động, theo hắn đi khiêu vũ, hỏi nhỏ, “Thiên Sơ, có phải anh biết lúc em bị giam lỏng, Cung Âu liên tục tìm em đúng không?”
Ngay cả truyền thông cũng biết Cung Âu im hơi lặng tiếng nửa năm dài, Mộ Thiên Sơ sao có thể không biết.
“Đúng vậy thì thế nào?”
Mộ Thiên Sơ thừa nhận.
“…”
Thời Tiểu Niệm giật mình đất nhìn về phía hắn, đúng vậy thì thế nào? Hắn để cô hiểu lầm Cung Âu.
“Em cảm thấy trách lầm hắn?” Mộ Thiên Sơ ngưng mắt nhìn khiếp sợ trong mắt cô nói, giọng hơi tăng thêm, “Nhưng Cung nhà bắt em là sự thật, không phải hắn, Cung gia sẽ bắt em? Em chính là bị hắn làm hại, em hận hắn là đúng, hắn đùa bỡn em, đùa bỡn em, Tiểu Niệm, em tỉnh táo lại đi.”
“Không phải, anh ấy không đùa bỡn em.”
“Không sao? Hắn đã nói gì mà em tin hắn như vậy?” Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút nghiêm nghị.
Thời Tiểu Niệm rủ mắt xuống, không nói gì.
Chuyện của Tịch Ngọc cô phải giữ bí mật, có thể giữ bí mật một ngày thì giữ một ngày, cho đến khi không cách nào che giấu nữa.
Bên kia, Cung Âu và Mona đã nhảy xòn một khúc, từ trên sàn nhảy đi xuống.
Cung Âu đứng trước một cây cột, người dựa vào cây cột, mài mũi giày không dính một hạt bụi xuống đất, đôi tròng mắt đen chặt chẽ nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm trên sàn nhảy, trong mắt lộ ra lau tia âm lệ cùng ghen tị điên cuồng.
Lại còn dám tay trong tay khiêu vũ trước mặt hắn.
Tay nắm chặt như vậy.
Mắt cũng nhìn thấy Mộ Thiên Sơ.
Tình yêu mới, chẳng lẽ tình yêu mới là thật?
Thời Tiểu Niệm dùng một đống lý do cự tuyệt hắn, đều là giả, cô là vì Mộ Thiên Sơ, cô và Mộ Thiên Sơ nối lại tình xưa rồi!
Thời Tiểu Niệm, em lại dám gạt anh!
“Uống ly rượu này đi, là rượu của tửu trang nhà em, không nghĩ tới ở đây biết dùng loại rượu ngon như vậy.” Mona từ một bên đi tới, cười cười đưa ly rượu cho Cung Âu.
Cung Âu trong bụng đang tức đến lợi hại, nhận lấy ly rượu liền uống một hớp, nhưng tầm mắt không rời khỏi Thời Tiểu Niệm một phân.
Nhảy đủ chưa.
Còn nhảy!
Cố ý kích thích hắn phải không?
Mona theo tầm mắt hắn nhìn sang, nụ cười bên môi càng sâu hơn, giống như vô tình nói, “Thời Tiểu Niệm sau khi trở lại Tịch gia, trên người có thêm chút mùi vị thục nữ thượng lưu, cô ấy và Mộ Thiên Sơ thật xứng đôi.”
“Nếu không muốn tôi xé rách miệng cô trước mặt mọi người thì im lặng đi!”
Cung Âu cắn răng nghiến lợi nói, năm ngón tay dùng sức cầm chặt ly rượu trong tay.
“…”
Mona không thể nói thêm gì nữa.
Trên sàn nhảy, Thời Tiểu Niệm được Mộ Thiên Sơ dẫn dắt khiêu vũ, dời sang đề tài khác, “Không nói những thứ này nữa. Cám ơn anh, Thiên Sơ, nếu không phải anh vừa chạy tới bồi em một đoạn cuối cùng, hôm nay em đã không xuống đài được.”
Cô cho rằng Mộ Thiên Sơ hợp thanh violon, khách mời phía dưới mới vỗ tay.
Mộ Thiên Sơ biết cô hiểu lầm, ánh mắt có chút không được tự nhiên dời đi chỗ khác, vừa vặn đụng phải ánh mắt phía xa của Cung Âu.
Cung Âu một bộ muốn giết hắn.
trong mắt Mộ Thiên Sơ lướt qua một suy nghĩ, khoé môi câu lên một độ cong khiêu khích, tay khoác ngang hông Thời Tiểu Niệm bỗng căng thẳng, kéo cô vào trong ngực, ghé đầu vào tai cô nói nhỏ, “Vậy em sẽ làm gì để cảm ơn anh?”
Thời Tiểu Niệm không có bất kỳ phòng bị nào liền nhào vào trong ngực Mộ Thiên Sơ, cô lập tức cựa ra, hai cánh tay Mộ Thiên Sơ dứt khoát cường ngạnh giữ lấy cô, ôm cô khiêu vũ.
Cô liên tục giãy giụa, nhưng làm sao cũng không giãy giụa ra được.
Thời Tiểu Niệm bị buộc dựa vào hắn, không khỏi nói, “Thiên Sơ, anh đừng như vậy, em giận đấy.”
Tối nay hắn sao vậy? Tại sao có thể có bộ dáng này ?
Từ sau khi gặp lại, Mộ Thiên Sơ đối với cô tựa hồ càng ngày càng trở nên cường thế.
Xa xa, Mona thấy một màn này, trên mặt xinh đẹp mỉm cười hài lòng, bỗng nhiên nghe ” Ầm ” một tiếng, cô quay đầu, cả người nhất thời sửng sờ.
Ly rượu bị hắn tức giận bóp nát ở trong tay.
Ly rượu rơi xuống đất.
Hắn từ từ mở ngón tay thon dài ra, mảnh vụn tan tành rơi xuống, giống như một cơn mưa nhỏ.
Trong lòng bàn tay hắn, một mảnh vết máu.
“Cung Âu? Anh làm cái gì vậy?”
Mona đau lòng kéo tay hắn.
Cung Âu hất tay cô ra, trong mắt âm lệ, rất tốt, tối nay, hắn vốn muốn để cho Thời Tiểu Niệm ghen, không nghĩ tới, lại là hắn ghen tị đến nổi điên.
Khiêu vũ phải không?
Ôm phải không?
Có muốn hôn không!
Cung Âu không tay mình bị thương, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, “Mười giây, chín giây, tám giây…”
“Cái gì?”
Mona không biết hắn đang nói gì.
“Ba giây, hai giây, một giây! Đã đến giờ!”
Cung Âu từ cổ họng gầm nhẹ ra một tiếng, nhấc chân đi lên sàn nhảy, tay bên người siết chặt thành quyền, sắc mặt kém tới cực điểm.
“Cung Âu!”
Mona khiếp sợ nhìn bóng lưng hắn, một tay cầm ly rượu, một tay đưa về phía trước, nhưng chỉ bắt được không khí.
Đáy lòng của cô mơ hồ bất an.
Cô muốn Cung Âu nhịn đến cuối cùng.
Cô không nên kích thích, cô nên lập tức mang hắn đi, đây là cô thất sách.
Từ Băng Tâm ngồi trên ghế nghiêng người sang ngắm nhìn con gái và Mộ Thiên Sơ khiêu vũ, trên mặt liên tục nở nụ cười nhàn nhạt, bỗng nhiên, trên sàn nhảy có thêm một vị khách không mời mà đến.
Cung Âu xuyên qua đám người đang khiêu vũ đi tới chỗ Thời Tiểu Niệm.
Tất cả ánh mắt rơi vào trên người hắn.
“Các ngươi nhìn xem, là Cung tiên sinh đó.”
“Ánh mắt kia có chút đáng sợ a, không phải muốn đấu vũ đấy chứ?” Có vị khách trẻ tuổi phỏng đoán.
Vì một người phụ nữ đấu vũ cũng không phải chuyện lạ, thỉnh thoảng cũng gặp trong vài bữa tiệc, không hại đến đại thể.
Nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ ôm lấy, đang muốn giãy giụa thoát thân, cổ tay lại bị một bàn tay nóng bỏng khác cầm chặt, cô còn chưa kịp phản ứng, người liền bị kéo về sau mấy bước.
Một giây kế tiếp, Cung Âu buông tay cô ra đi tới chỗ Mộ Thiên Sơ, trực tiếp đấm một quyền vào mặt hắn.
” Ầm.”
Mộ Thiên Sơ bị đánh ngã xuống đất, nửa mặt tuấn mỹ đều là máu, nhìn mà giật mình.
Cung Âu đứng ở nơi đó, một tay xuôi ở bên người, trong kẽ ngón tay chảy xuống máu tươi.
“A!”
Trên sàn nhảy la hoảng lên, mọi người lật đật lui về phía sau.
Trong bữa tiệc cũng là một mảnh kinh ngạc, thì ra Cung tiên sinh không phải đấu vũ, mà là trực tiếp đấu người.
Đơn giản, thô bạo.
“…”
Từ Băng Tâm từ chỗ ngồi đứng lên, mặt đầy lo âu nhìn về bên kia.
Cung Âu một quyền đánh ngã Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm theo bản năng đi tới bên kia, còn chưa mở miệng, Cung Âu liền một tay chỉ vào cô, cuồng loạn nói, “Em thử nói một câu xem, anh lập tức giết hắn!”
Hắn đứng ở nơi đó, đưa ra tay bất ngờ đều là máu, đôi mắt như thịt sống đỏ.
Đó là biểu hiện tức giận tột cùng.
“…”
Thời Tiểu Niệm bị bộ dạng này của hắn hù doạ.
Bác sĩ lông mày sẹo chạy tới trước tiên, thấy Mộ Thiên Sơ bị đánh, lập tức muốn công kích Cung Âu, Phong Đức xông lên đẩy một cái, đẩy hắn cách xa.
Nhất thời, sàn nhảy dạ tiệc từ thiện biến thành sàn đấu võ.
Cục diện rất nhanh bị người của Cung Âu chế trụ, một đám bảo tiêu chen nhau lên, chế ngự bác sĩ lông mày sẹo.
Phong Đức trang nghiêm không nghĩ tới Cung Âu không nhịn được là trực tiếp đánh Mộ Thiên Sơ, ông vội vàng sai người đi giải tán tất cả các khách mời.
Chuyện tối nay phải giữ bí mật.
Mộ Thiên Sơ từ dưới đất ngồi dậy, bàn tay lướt qua máu trên mặt mình, đó không phải là máu của hắn, hắn nâng mắt lên khinh miệt nhìn về phía Cung Âu, “Cung tiên sinh, lâu rồi không gặp, ngài vẫn chỉ là bộ dạng này.”
“Tôi cũng chỉ có bộ dạng này, tập đoàn Mộ thị đã bị phá huỷ, không phải sao?” Cung Âu cười lạnh một tiếng.
Sản nghiệp Mộ gia, tập đoàn Mộ thị.
Những thứ này là nỗi sỉ nhục của Mộ gia, là nỗi sỉ nhục khó quên của Mộ Thiên Sơ, nhắc nhở hắn đã từng đại bại như thế nào dưới tay Cung Âu.
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ đổi một cái, ngay sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, “Trên đời này không có chuyện gì là nhất thành bất biến, chỉ cần sống, mọi thứ cũng có thể đảo ngược.”
Chỉ cần sống.
Mấy chữ này đã kích thích Cung Âu.
Hai tròng mắt Cung Âu đỏ lòm trợn mắt nhìn hắn, tiến lên nắm cổ áo Mộ Thiên Sơ, nhấc hắn lên, “Mộ Thiên Sơ! Ngươi giả chết!”
Giả chết không nói làm gì, nhưng hắn lại len lén đến bên người Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm cũng giấu!