Editor: Yuhina
Có vẻ đối với việc trị liệu hắn càng thêm chống cự so với trước đây, Thời Tiểu Niệm cũng là không kiên trì nữa.
Lại nói phía trên thế giới này cũng không có bác sỹ nào dám bảo đảm nhất định sẽ chữa khỏi, ngoại trừ Lancaster Mona kia, nhưng hiện tại bọn họ không thể đi cầu cô ta.
Cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để kiềm chế hắn, 24/24 giờ bồi bên cạnh hắn, để hắn có thể thu liễm lại một chút.
“Lặp lại lần nữa.”
Cung Âu thích nghe cô nói như vậy.
“Em yêu anh, Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Hừ hừ.”
Cung Âu đắc ý nhíu mày, cõng lấy cô tiếp tục đi về phía trước, từng bước một hướng về phía xe của bọn họ.
Italy.
Ánh sáng mặt trời đang tỏa sáng, nhưng trong quán rượu lại là bầu không khí u ám, giống như đêm tối như vậy, ánh đèn chớp lập lòe hoa mắt.
Trong quán rượu rộng lớn nhưng trống không, mùi rượu lan tỏa trong không khí, nhưng không có ai.
Bên trong góc một chiếc sô pha nào đó, một bóng người thon dài ngồi ở chỗ đó, ngón tay thon dài trắng nõn cầm một ly rượu, dưới mái tóc ngắn hơi rối, ngũ quan sắc nét rõ ràng, hàng lông mày đậm, hai mắt hẹp dài, sống mũi thẳng đứng, môi khẽ mím, là khuôn mặt phương Đông xuất sắc.
Hắn ngồi ở chỗ đó, đem trong ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó nặng nề đặt ly rượu xuống.
Trên bàn trước mặt bày đủ các loại rượu.
Bác sỹ lông mày sẹo từ bên ngoài đi tới, đi thẳng tới trước mặt hắn, hướng hắn cúi thấp đầu, “Mộ thiếu, những việc mà Tịch tiên sinh giao tôi đã xử lý tốt.”
“Ừ.”
Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, lạnh lùng ứng một tiếng, rót một ly rượu lại tiếp tục uống cạn.
“Mộ thiết, thể chất của ngài không được tốt bằng người thường, vẫn nên uống ít rượu đi thì hơn, hơn nữa gần đây Tịch lão gia không hài lòng với hiệu suất làm việc của ngài lắm.” Bác sỹ lông mày sẹo cúi người xuống, từ trong tay hắn lấy ly rượu đi.
Mộ Thiên Sơ tựa ở trên ghế salông, ngước mắt lạnh lùng liếc hắn một chút, “Bây giờ caauk còn muốn truyền lời thay cho Tịch lão gia à, đừng quên, trước khi cậu chỉ là một con chó suốt ngày bị đuổi giết, là tôi… là tôi mang cậu về để bồi dưỡng.”
” Ơn tri ngộ của Mộ thiếu tôi đương nhiên nhớ, vì lẽ đó nên tôi mới có thể nhắc nhở Mộ thiếu, Tịch lão gia vẫn coi trọng ngài.”
Bác sỹ lông mày sẹo đứng ở nơi đó cung kính mà nói.
“Coi trọng coi trọng, nếu ông ấy đã coi trong tôi thì sẽ không đem Tiểu Niệm gả cho người khác.”
Mộ Thiên Sơ cười lạnh một tiếng, cầm một ly rượu lên đưa tới bên môi uống một hơi cạn sạch, cảm nhận cái tư vị như thiêu như đốt kia, “Tịch Ngọc chết rồi, vợ chồng Tịch lão gia sầu não uất ức, là tôi từ từ xóa nhòa nỗi đau đó, khoảng thời gian này, tôi đã vì Tịch gia làm bao nhiêu chuyện, kết quả thì sao? Thời điểm bọn họ đem Tiểu Niệm gả cho người khác, có từng có một chút do dự”
Nghe vậy, bác sỹ lông mày sẹo than nhẹ một tiếng, “Mộ thiếu, phụ nữ trên thế giới này nhiều như vậy, thực sự không cần vì một người mà hủy hoại cả tương lai của mình như vậy.”
Vừa dứt lời, mấy vũ nữ ăm mặc khiêu gợi đi vào sân khấu, dưới nền nhạc yêu mị mà chat chúa bắt đầu vịn cột uốn éo thân thể.
Trong quán rượu chỉ có mình hắn là khách.
Vũ nữ vừa múa vừa không quên quăng tới mị nhãn cho hắn.
Mộ Thiên Sơ cầm bình rượu lên rót rượu vào trong ly, “Cậu thì biết cái gì.”
“Mộ tthiếu, uống rượu hỏng việc.”
Bác sỹ lông mày sẹo nói rằng.
“Đúng, rất hỏng việc.” Mộ Thiên Sơ nâng ly rượu lên, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn chất lỏng màu hổ phách bên trong ly, khóe môi nổi lên một nụ cười tự giệu, “Vốn là, Tiểu Niệm cảm thấy hổ thẹn với tôi, kết quả uống rượu hỏng việc, hiện tại cô ấy lại yên tâm thoải mái hưởng thụ tình yêu của cô ấy, hoàn toàn không nhớ rõ còn có một người như tôi tồn tại.”
Một cuộc điện thoại cũng đều không có.
Gọi điện thoại cho cha mẹ cũng không đề cập tới tên của hắn.
Bao nhiêu lần hắn an vị ở bên cạnh Từ Băng Tâm, nhìn Từ Băng Tâm cùng Thời Tiểu Niệm nói chuyện điện thoại, từ đầu đến cuối, hắn giống như là một người chưa bao giờ xuất hiện, hoàn toàn biến mất trong sinh mạng của hắn.
Hắn đã quên, đây là lần thứ mấy bị cô làm cho thương tích đầy mình.
Một người phụ nữ, tại sao có thể làm được chuyện tuyệt tình như vậy.
“Mộ tiên sinh.”
Vũ nữ của quán rượu mang một thùng rượu ướp lạnh đến, rượu không phải được ủ trong nước đá, mà dùng tuyết đặc chế để làm lạnh.
Chai rượu được đặt trong thùng tuyết.
Mộ Thiên Sơ thấp mâu nhìn sang, nhìn thùng đầy tuyết trắng này, màu trắng sáng đó tiến vào trong ánh mắt của hắn.
Hắn không nhớ rõ tuyết trắng, nhưng hắn nhớ tới dáng vẻ cùng Thời Tiểu Niệm cùng nhau nắm quả cầu tuyết, vào lúc ấy không có Cung Âu, không có Cung Âu quyền thế ngập trời, Thời Tiểu Niệm cũng chỉ có một mình hắn.
“Thiên Sơ, đây chính là tuyết, nước đông thành băng, lạnh lắm đấy.”
“Tay của Tiểu Niệm cũng lạnh giống như nó vậy.”
Mộ Thiên Sơ nhìn tuyết trong thùng, đưa tay ra nắm một nắm tuyết trong đó, bác sỹ lông mày sẹo nhíu mày, “Mộ thiếu.”
“…”
Mộ Thiên Sơ mở bàn tay của mình ra, nhìn nắm Tuyết ở trong tay mình chậm rãi hòa tan, từ từ hóa thành nước.
Thực sự là vô tình, Tiểu Niệm.
Tại sao có thể liên lạc cũng không thèm gọi cho hắn một lần, cô nói hắn là bằng hữu quan trọng nhất của cô, kết quả bằng hữu chính là dùng để lãng quên sao
Tuyết quá lạnh, khiến cho tay hắn trở nên lạnh lẽo.
Mộ Thiên Sơ nhìn tuyết ở trong tay mình dang dần hóa thành hư vô, hắn cầm lấy một chai rượu trực tiếp tu vào miệng, bác sỹ lông mày sẹo đứng ở một bên nhìn, chỉ có thể nhíu mày, vô lực làm gì đó.
Đám vũ nữ đang uốn éo ở trên vũ đài.
Mộ Thiên Sơ uống say, cả người chậm rãi ở trên sô pha trượt xuống, bàn tay thon dài đè lên thùng gỗ, thùng gỗ bị đổ xuống, chai rượu bên trong rớt xuống, những hạt tuyết trắng xóa cũng rơi xuống.
Hắn ngã vào ghế, vội vã đưa tay đón lấy những hạt tuyết trắng kia.
“Đừng đi, đừng rơi xuống.”
Hắn có chút lo lắng nói, vội vã đưa tay nắm chặt tuyết, tuyết vẫn rơi xuống, dần dần tan thành nước.
Toàn bộ tuyết đã tan.
Tại sao lại tan toàn bộ.
Mơ mơ màng màng, Mộ Thiên Sơ cảm giác như mình đang trở lại thời niên thiếu, Thời Tiểu Niệm nặn một quả cầu tuyết đặt ở trong tay hắn, để hắn cảm thụ được sự lạnh lẽo của tuyết .
Tan.
Mộ Thiên Sơ đưa tay lấy điện thoại di động, tầm mắt có chút mơ hồ, bấm điện thoại, đưa điện thoại di động phóng tới bên tai, lầm bầm thấp giọng nói, “Tiểu Niệm, tuyết tan rồi, em lại nặn cho anh một quả cầu tuyết.”
Trong quán rượu tiếng nhạc cực kỳ ồn ào.
Mộ Thiên Sơ muốn Thời Tiểu Niệm nhất định phải nghe thấy tiếng nói của hắn, tức giận hô lên đến, “Tắt hết nhạc đi, không được phép làm phiền”
Sân khấu cách hắn rất gần, nghe vậy, đám vũ nữ đều bị dọa sợ, dồn dập dừng lại.
Nhạc trong Quán bar cũng tắt dần, không hề có một chút âm thanh.
Mộ Thiên Sơ thoả mãn sự yên tĩnh của bây giờ, hắn nằm trên ghế sa lông, hai chân vắt lên, hắn cầm thật chặt điện thoại di động, quay về điện thoại di động nói, “Tiểu Niệm, tuyết tan rồi, thật sự, em tới xem đi, tuyết thật sự tan rồi.”
Đáp lại hắn không phải là âm thanh của Thời Tiểu Niệm.
Là giọng nữ máy móc .
Giọng nữ kia nhắc nhở hắn, không có ai nhận điện thoại của hắn, Thời Tiểu Niệm không chịu nhận điện thoại của hắn.
Vừa về tới bên người Cung Âu, thế giới của cô lại chỉ còn mình hắn.
Cô không cần ký ức thời thơ ấu của bọn họ, hắn đi lấy lại những ký ức đó cô cũng không cần, hắn, cô cũng hoàn toàn không muốn.
Cô chỉ cần Cung Âu.
Mặc kệ qua bao lâu, cô cũng chỉ cần Cung Âu.
Người vẫn muốn bảo vệ những ký ức thời thơ dại đó chỉ có hắn.
“Ầm”
Mộ Thiên Sơ tàn nhẫn đập điện thoại di động xuống, đầu bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, hắn đưa tay đè lại đầu của mình, mở mắt ra nhìn xung quanh, tất cả những thứ trong tầm mắt hắn như đang lắc lư trước mắt hắn, nhảy qua nhảy lại khiến cho hắn choáng váng.
Tầm mắt trở nên mơ hồ.
Mộ Thiên Sơ ngã vào trên ghế salông, nhìn những hình ảnh đồi trụy mơ hồ trước mắt, hắn thực sự quá dễ say.
Lại say rồi.
Say cũng tốt, như vậy, tim của hắn sẽ không đau đớn nữa.
Hắn cũng không cần lại nghĩ đến cô, không cần nếm trải nỗi đau cứ đến rồi lại đi đến rồi lại đi.
Mộ Thiên Sơ chậm rãi nhắm mắt lại, ở trên sô pha mê man.
Một phút vừa mở mắt kia, Mộ Thiên Sơ bị mặt tường trắng xóa đập vào mắt khiến cho hắn đặc biệt khó chịu, hắn đột nhiên ngồi dậy, tầm mắt có chút mơ hồ nhìn phía trước.
Nơi này không phải là quán bar.
Là bệnh viện, cửa phòng bệnh, bác sỹ lông mày sẹo đang cùng hai bác sỹ mặc áo blouse trắng đứng ở nói nói cái gì.
Đầu đau như búa bổ.
Mỗi lần tỉnh rượu đầu của hắn đau đến đặc biệt lợi hại.
Mộ Thiên Sơ đưa tay ấn ấn đầu của mình, nhắm mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra, tầm mắt vẫn còn có chút mơ hồ, giống như có lớp sương mù nhàn nhạt bao phủ quanh đó.
Hắn dùng lực nhắm mắt, sau đó xoa xoa hai mắt, lần thứ hai mở mắt ra.
Cái nhìn này, gương mặt đẹp trai của Mộ Thiên Sơ trở nên trắng xám.
Không có đổi.
Tầm mắt của hắn thay đổi, vẫn là như vậy, như có một lớp sương mù bao quanh lấy đôi mắt của hắn, tất cả trước mắt đều trở nên mờ mờ ảo ảo.
Mộ Thiên Sơ khiếp sợ mở to hai mắt, lập tức duỗi hai tay của mình ra, cúi đầu nhìn lại.
Nhìn thấy, nhưng không rõ ràng.
Vì sao lại như vậy.
“Mộ thiếu.”
Bác sỹ lông mày sẹo từ cửa phòng bệnh đi tới, hướng Mộ Thiên Sơ cúi thấp đầu.
“Tại sao cậu lại mang tôi vào bệnh viện” Mộ Thiên Sơ ngồi ở trên giường bệnh, trừng mắt về phía hắn.
“Mộ thiếu, tối hôm qua sau khi ngài uống say ở quán bar, nói mắt đau, nói đau đầu, vì lẽ đó tôi đưa ngài đến bệnh viện.” bác sỹ lông mày sẹo đứng ở nơi đó nói.
Hắn không nhớ rõ.
Hắn uống quá say, hắn hoàn toàn không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ rõ hắn muốn tìm Tiểu Niệm, hắn gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lại không để ý tới hắn.
Từ sau khi hắn khôi phục ký ức, mỗi một lần đều hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, một lần lại một lần.
“Sau đó thì sao” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi, “Tôi muốn kết quả.”
“Trước kia Mộ thiếu đã phải phải thuật não, bởi vì bị tật ở mắt?”
Bác sỹ lông mày sẹo hỏi.
“Đúng thì làm sao” Mộ Thiên Sơ vén chăn lên đi xuống giường, mặc quần áo bệnh nhân màu xanh lam đi tới phía trước cửa sổ, âm thanh hờ hững, “Kết quả làm sao”