Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 478: Cung Âu, anh quay về đi!

Tác giả: Khương Tiểu Nha
Chọn tập

Editor: shinoki

“…….”

Mặt Thời Tiểu Niệm trắng đến không hề có chút máu, cô như nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn một đám người đang quỳ trên đất.

Phong Đức ở bên ngoài đã nghe qua chuyện này, ông nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Chỉ không ngờ Thời Tiểu Niệm lại choáng váng như thế, ngồi ngây ngốc trước bàn đọc sách.

“Tịch tiểu thư, cô có khỏe không?”

Phong Đức hỏi.

“Phong quản gia, đuổi đám lừa đảo này ra ngoài.” Thời Tiểu Niệm cứng đờ giơ ngón tay chỉ vào cửa, “Lừa đảo, các ngươi đều là những tên lừa đảo, ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài cho tôi”

Đám người quỳ trên đất không nhúc nhích.

“Tịch tiểu thư, những người khác tôi không biết, nhưng Peter đúng là người của thiếu gia.” Phong Đức đã gặp hắn ta hai lần.

“Bọn họ đều gạt tôi.” Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm thành thật nhìn về phía Phong Đức, đàng hoàng trịnh trọng nói, “Có người gạt tôi Cung Âu bị bắt cóc, mất tích, bây giờ lại có người gạt tôi, cha tôi chết rồi.”

Bị bắn chết.

Làm sao có thể chứ, người cha nghiêm túc, ngang bướng kia thường gọt táo cho cô ăn, ông rất khỏe mạnh, làm sao sẽ chết?

“Tịch tiểu thư”

Phong Đức lo lắng nhìn Thời Tiểu Niệm.

“Phong quản gia, ông đừng bị bọn họ lừa, trong thời gian này lời đồn còn chưa đủ nhiều sao, khắp nơi đều là lời đồn, bọn họ nói Cung Úc và Tịch Ngọc chết vì tình, bọn họ nói Cung Âu giết người trốn tránh pháp luật, bây giờ còn nói cha tôi chết rồi.”

Thời Tiểu Niệm nói xong, bỗng nhiên như là nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười, “Tôi biết rồi, các người đang đùa tôi đúng không? Tất cả đều là giả, Cung Âu khẳng định đang trong bếp làm đồ ăn cho tôi, anh ấy không mất tích, anh ấy cũng không bị bắt cóc đúng không?”

Đều là giả.

Đều là lời đồn.

Thế giới này có rất nhiều lời đồn, vì lẽ đó những thứ này đều là lời đồn.

Cô muốn đi tìm Cung Âu.

Đúng, tìm Cung Âu.

Cung Âu có thể nghĩ cách cứu cha cô, hắn thông minh như vậy, cách gì cũng nghĩ ra được, cô muốn đi tìm hắn, làm cho hắn rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon, để hắn ăn, làm hắn vui vẻ.

Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ vừa chạy ra ngoài.

Cung Âu rất thích ăn canh cá.

Mỗi lần cô nấu canh cá, Cung Âu uống rất thoải mái, hắn nhất định rất thích, cô làm cái gì hắn cũng thích.

“Cung Âu, em nấu canh cá cà chua cho anh được không? Trời lạnh như thế này ăn canh cá là tốt nhất.”

Thời Tiểu Niệm chạy vào nhà bếp, đi vào là một phòng lạnh lẽo.

Bên trong trống rỗng.

Đồ làm bếp sạch sẽ đến không dính một hạt bụi.

Cô nhìn về phía bàn ăn, nơi đó cũng không có dấu vết ai ngồi.

Cô lui về sau hai bước, người xụi lơ tựa vào cạnh cửa, hai mắt đỏ ửng, hoảng sợ nhìn tất cả những thứ trước mắt.

Không có ai.

Không có bất kỳ ai.

Cung Âu hẳn đang ngồi ở chỗ đó ăn, mỗi lần hắn ăn đều giống như gặp năm mất mùa, ăn rất nhiều, rất nhiều.

Thời Tiểu Niệm vọt vào nhà bếp, mở hộp giữ nhiệt ra, mấy ngày nay mỗi sáng cô đều làm món mới, chờ Cung Âu trở về ăn.

Đồ ăn, chưa ai động tới.

Hắn thật sự không ở đây.

Thời Tiểu Niệm đứng ngây ngốc ở nơi đó, lông mi run rẩy, lẩm bẩm, “Em không chê anh ăn nhiều, Cung Âu.”

Trở về đi !

Sau này cô sẽ không bao giờ quản hắn ăn nhiều hay ăn ít, chỉ cần hắn muốn, cô liền nấu cho hắn ăn, cô cũng sẽ không bao giờ quản.

Thật sự.

“Tịch tiểu thư.” Phong Đức đuổi theo, lo lắng nhìn Thời Tiểu Niệm, “Tịch tiểu thư, cô tỉnh táo lại đi, tiểu Quỳ tiểu thư vẫn chờ cô chăm sóc đấy.”

“Tôi, tôi không sao.”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái, vừa quay người lại thì nhìn thấy đám người Peter, cô sợ hết hồn, lập tức nói, “Đuổi mấy tên lừa đảo này ra ngoài đi”

“Tịch tiểu thư, chúng tôi luôn nghe lệnh của Cung tiên sinh làm việc, lần này nếu như không phải tình hình nghiêm trọng, chúng tôi sẽ không tới quấy rầy cô.” Peter đứng ở nơi đó cúi đầu nói, trên mặt có một vết thương.

“Tôi không tin các người.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn ta nói, làm sao cũng không chịu chấp nhận sự thực này, “Sáng nay tôi mới nói chuyện điện thoại với mẹ, mọi chuyện vẫn tốt.”

Chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không có ai chết.

“Có lẽ đối phương muốn át chuyện này đi.” Peter nói, hắn ta cũng không rõ người kia nghĩ thế nào.

“Đối phương? Ai?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Người trông coi ngục giam bí mật chính là người của Tịch gia, đấu tranh nội bộ rất rõ ràng, còn hắc thủ đứng phía sau là ai, chúng tôi thực sự không biết.” Peter nói, “Nhưng Cung tiên sinh từng nhắc nhở chúng tôi, phải cẩn thận Mộ Thiên Sơ.”

Thời Tiểu Niệm cười lên, “Anh xem, anh còn nói các người không phải lừa đảo, các người chính là những tên lừa đảo, Thiên Sơ làm sao sẽ hại cha tôi được chứ? Anh ấy làm sao có thể?”

Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên mặt cô đã không còn, chỉ có cuồng loạn.

Tất cả đều là lừa đảo, tất cả đều nói dối, tất cả đều là lời đồn.

Không thấy Cung Âu.

Cha chết rồi.

Mộ Thiên Sơ là hung thủ.

Đây là chuyện cười, đây chính là chuyện cười rách nát nhất! 

“Mộ Thiên Sơ?” Phong Đức ngơ ngác, đột nhiên phản ứng lại, “Tịch tiểu thư, nếu như Mộ Thiên Sơ ngay cả Tịch gia dám cướp, vậy thiếu gia dạo này gặp nhiều sóng gió như vậy liệu có phải do hắn làm không?”

Nếu như là vậy, tâm cơ của người này không thể nói là không sâu.

“Không thể!” Thời Tiểu Niệm không cần suy nghĩ liền phản bác, “Thiên Sơ sẽ không hại cha tôi, sẽ không.”

“Việc Tịch gia đấu tranh nội bộ là không thể nghi ngờ, Tịch lão gia ngã một cái, ai được lợi nhiều nhất?” Phong Đức hỏi ngược lại, “Vốn nên là Tịch tiểu thư và thiếu gia được lợi, nhưng N.E vào lúc này xảy ra vấn đề, thiếu gia không thể không rời khỏi Tịch gia, tiếp theo, Tịch lão gia chết, vào lúc này, Tịch gia và Tịch phu nhân còn có thể dựa vào ai?”

Chỉ còn lại Mộ Thiên Sơ thôi.

Tịch gia chỉ còn lại Mộ Thiên Sơ, điều này này vốn rất rõ ràng, nhưng bọn họ gần đây đều vì chuyện thiếu gia bận bịu, mệt bở hơi tai, không dư thừa tinh lực đi quan tâm Tịch gia.

“…..”

Đầu Thời Tiểu Niệm trống rỗng, hai mắt ngây ngốc nhìn ông, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, “Tôi, tôi, tôi đã phái rất nhiều người bảo vệ mẹ tôi.”

Cô bỗng nhiên ý thức được, mẹ vẫn còn ở đó.

Mặc kệ thế nào, cô phải đón mẹ ra.

“Tịch tiểu thư, mấy ngày nay tôi bận quá, quên nói cho cô biết, vốn mấy người bảo vệ Tịch phu nhân đều bị điều đi rất xa, e rằng bây giờ bên cạnh Tịch phu nhân tất cả đều là người của Mộ Thiên Sơ.” Phong Đức nói đến đây rất là ảo não.

Quá nhiều chuyện.

Thời Tiểu Niệm nghe ông nói, hô hấp dồn dập, “Điện thoại.”

“Muốn điện thoại làm gì?”

Phong Đức nghi hoặc.

“Mẹ tôi một thân một mình, một khi không còn giá trị lợi dụng sẽ rất nguy hiểm.” Thời Tiểu Niệm lắp ba lắp bắp nói, trong thanh âm tất cả đều là sợ hãi.

Đây là đấu tranh nội bộ, mặc kệ người đứng sau có phải là Mộ Thiên Sơ hay không, thứ người kia muốn là Tịch gia, một khi Từ Băng Tâm kí, quyền lợi sẽ chuyển giao vào tay người kia, vậy Từ Băng Tâm sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Không được.

Không thể.

Cô phải cứu mẹ.

Phong Đức vừa nghe liền hiểu, hỏi, “Vậy điện thoại của cô đâu?”

“Điện thoại? Tôi, tôi không biết.”

Thời Tiểu Niệm hoàn toàn hỗn loạn, cô cảm giác người mình bị mấy quả núi to đè ép, làm cho cô không thở nổi.

Phong Đức lập tức phái người đi tìm.

Thời Tiểu Niệm tìm điện thoại một cách vô hồn, tay sờ vào người mình, lấy điện thoại ra.

Thì ra ở ngay trên người cô.

Tay cô run rẩy đến lợi hại, gọi sang Ý, điện thoại vừa thông, Thời Tiểu Niệm liền kích động la lên, “Mẹ.”

“Tiểu Niệm, sao con gọi tới giờ này?”

Thanh âm của Từ Băng Tâm bình tĩnh hơn so với cô, mang theo nghi hoặc hỏi.

Thời Tiểu Niệm đang muốn nói chuyện, liền nghe đến được âm thanh của Thời Địch phía bên kia vang lên, “Bác gái, dù sao bác cũng không muốn nghỉ ngơi, chúng ta chơi cờ đi.”

Thời Địch.

Thời Tiểu Niệm mở to mắt, cả người đều sắp đứng không yên, “Mẹ, mẹ, con không phải đã nói, không nên để cho Thời Địch ở gần mẹ sao?”

Tại sao Thời Địch ở gần mẹ như vậy ?

“Thời Địch là cô gái tốt, mỗi ngày ở cùng mẹ cũng không có một chút oán giận, nó thật sự khác trước đây. Con yên tâm, mẹ có chừng mực.” Từ Băng Tâm nói.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cau mày, đứng tại chỗ, cắn môi đến trắng bệch, “Mẹ, mẹ ra chỗ yên tĩnh nói chuyện với con. Nhanh lên một chút.”

“Làm sao vậy ? Thần thần bí bí, được rồi, mẹ về phòng.”

Từ Băng Tâm nói.

Nghe ngữ khí của mẹ hình như mẹ còn chưa biết cha đã xảy ra chuyện.

Từ Băng Tâm trở về phòng, bảo cô có thể nói, Thời Tiểu Niệm cũng không dám nói thẳng, chỉ nói, “Mẹ, gần đây có ai bảo mẹ làm cái gì không? Ví dụ như kí cái gì đó? ”

“Ký?” Từ Băng Tâm nghĩ thầm, sau đó nói, “Thiên Sơ đúng là từng nói có một phần văn kiện cần mẹ ký, bây giờ cha con không có ở đây, Thiên Sơ không được trao quyền cũng không tiện hành động.”

Thiên Sơ.

Đúng là Thiên Sơ.

Chọn tập
Bình luận