Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 426: Cung Âu gắn mảnh vỡ của cái đĩa lại

Tác giả: Khương Tiểu Nha
Chọn tập

Editor: Yuhina

“Anh cẩn thận một chút tay.” Thời Tiểu Niệm đi tới, lo âu nói rằng, muốn kéo tay của hắn ra, lại sợ chữa lợn lành thành lợn què khiến cho tay hắn bị thương, không khỏi hỏi, “Anh nhặt những mảnh vỡ này lại làm gì”

Không phải nói phải đi về sao.

Cũng không thay quần áo, mà còn quỳ gối nơi này ở nhặt mảnh vỡ của cái đĩa lại.

” Đồ đac trong tân phòng mà bị phá nát thì sẽ không may mắn.”

Cung Âu lạnh lùng thốt, tiếp tục nhặt từng mảnh vỡ, sau khi thu thập xong những mảnh vỡ đó, hắn dùng keo dán từng mảnh từng mảnh một đi.

“…”

Cô chỉ thuận miệng nói một chút, muốn để hắn đừng tiếp tục đập phá đồ vật nữa, hắn lại tin mà ngồi gắn từng mảnh vỡ cuả cái đĩa lại. Thời Tiểu Niệm nhíu mày, lo lắng tay hắn bị thương, có chút lo lắng nói, “Anh đừng làm nữa, em chỉ nói lung tung mà thôi, anh đừng lo lắng mấy cái đó.”

“Đừng lo lắng cho anh”

Cung Âu lạnh giọng nói, lặp lại động tác hàn gắn cái đĩa.

Hắn như một đứa bé bướng bỉnh, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi đen thâm thúy, những ngón tay thon dài linh hoạt cầm lấy cái kẹp gắp từng mảnh vỡ vào vị trí của nó, rất kiên trì, cũng tinh tường biết rõ mảnh vỡ nào ở vị trí nào.

Thời Tiểu Niệm khom lưng đứng ở bên cạnh mà lo sợ, lại không dám tùy tiện kéo hắn, chỉ có thể đứng ở nơi đó trơ mắt nhìn.

Hắn đè lên khay, khay đè lên chăn, chiếc máy tính bảng được Thời Tiểu Niệm đặt lên giường trước đó đang trượt xuống từng chút từng chút một.

Mắt thấy chiếc máy tính bảng sắp đụng vào khay, Thời Tiểu Niệm vội vã đưa tay ra cầm chiếc máy tính bàng lên, theo đó ngón tay đè vào nút khởi động, màn hình sáng lên, trang web chính thức cảu N.E vẫn đang được bật, cô đang muốn đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, bỗng nhiên một loạt chữ nhỏ tiến vào trong mắt của cô.

Thời Tiểu Niệm đứng thẳng người, kinh ngạc nhìn về phía màn hình, trên màn hình có hình ảnh cô và Cung Âu đang nhắm mắt ôm nhau, trong khi góc dưới bên phải của trang web có một loạt chữ nhỏ

[ Người thiết kế trang web N.E: Cung Âu.]

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.

Trang web này là do Cung Âu tự mình thiết kế, những bức ảnh kia đều được chụp từ ngày hôm qua, vì thế không thể nào thiết kế trước được, vậy cũng chỉ có thể là tối ngày hôm qua.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu, tối hôm qua sau khi cô ngủ, hắn vẫn thức để thiết kế trang web chính thức sao, cô nhớ Hạ Vũ đã nói, trang web này là hơn năm giờ sáng sớm hôm nay mới chính thức được đưa vào sử dụng, nói cách khác, Cung Âu đã mất cả đêm để thiết kế cái này.

Buổi sáng hôm nay, hắn vừa mới ngủ được một chút

Kết quả, lúc cô đi rửa mặt lại khiến cho hắn lầm tưởng rằng cô muốn chạy, hắn lại không ngủ thêm nữa.

Chiếc máy tính bảng trong tay đột nhiên như nặng hơn, Thời Tiểu Niệm hạ tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, hắn quỳ ở đó, nghiêm túc cẩn thận gắn từng mảnh vỡ của chiếc đĩa lại, ngay cả mảnh vỡ nhỏ xíu hắn cũng muốn gắn vào, chấp nhất đến cố chấp.

Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên cảm thấy ghét những lời mình vừa nói, cái gì nà không may mắn chứ.

Cô đặt máy tính bảng sang một bên, từ từ ngồi xuống bên cạnh Cung Âu, đưa tay ra nhẹ nhàng vòng qua eo của Cung Âu, cả người tựa vào trên lưng của hắn.

Cung Âu ngồi quỳ gối ở nơi đó, thân thể lập tức cứng lại, như tảng đá.

“Em làm gì vậy”

Cung Âu khàn khàn hỏi.

Thời Tiểu Niệm vòng qua eo của hắn, thân thể của cô thật lạnh, bàn tay cũng lạnh, dựa vào người hắn mới từ từ ấm lên, mặt của cô áp vào trên lưng của hắn, mũi có chút chua xót, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống vô số cánh hoa đang được rải trên đất, rơi vào trong ánh mắt của cô, ánh sáng như vỡ vụn ra.

“Kỳ thực có một câu mà em đã nói dối anh.” Thời Tiểu Niệm dán vào lưng của hắn chầm chậm nói ra, “Cung Âu, em yêu anh, chưa bao giờ ngừng yêu.”

Ngón tay của hắn khẽ run lên, đầu ngón tay xẹt qua mảnh vỡ, giọt máu đỏ tươi lập tức chảy ra, gương mặt tuấn bàng như bị tê liệt, đôi mắt đen yên lặng nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ màu trắng kia.

“Lừa đảo.”

Cung Âu từ môi mỏng phun ra hai chữ, âm thanh lại mang theo sự run rẩy nhè nhẹ.

Thời Tiểu Niệm kề sát ở trên lưng của hắn, nghe được hai chữ này đặc biệt rõ ràng, đôi mắt của cô càng thêm chua xót, thấp giọng nói, “Tình cảm cảu chúng ta có quá nhiều vết nứt, em đã từng nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng em nghĩ anh sẽ làm những việc này, nên em không có lý do gì lại từ bỏ, cũng không có lý do để lừa anh. Em tin, giữa chúng ta sẽ không như chiếc đĩa này nữa, cứ vỡ nát là tách ra.”

Nói cho cùng, tình cảm chỉ là chuyện của hai người.

Coi như trời sập xuống, hai người không buông tay, thì cho dù đến chết hai người cũng chết cùng nhau.

Không ai có thể tách bọn họ ra, trừ khi chính họ lựa chọn.

“Đây là lời giải thích mà em giành một ngày để nghĩ ra ” Cung Âu trầm thấp hỏi, âm thanh khàn khàn.

Biết sau này sẽ ở bên hắn, thế nên phải nói câu này để làm giảm căng thẳng trong quan hệ của hai người.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, đôi mắt chua xót hơi ửng hồng, “Em biết anh sẽ không tin, không liên quan, chỉ cần chúng ta còn sống, thì em sẽ có thời gian để chứng minh cho anh thấy.”

Chứng minh cho hắn thấy tình yêu của cô, chưa từng biến mất, chưa từng dời đi.

Đây không phải là lời giải thích, đây chính là lời thành thực của cô.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ rõ, cô không vội.

“…”

Cung Âu trầm mặc, không nói một lời nào, cũng không đẩy cô ra, cứ quỳ ở đó như vậy.

“Đừng tiếp tục gắn cái đĩa này nữa, có được hay không”

Thời Tiểu Niệm nói, âm thanh hơi lạc đi, cô lưu luyến ấm áp trên người của hắn, cô dựa chặt vào hắn, chỉ có như vậy, cô mới không cảm thấy lạnh lẽo.

“Không tốt.”

Cung Âu cố chấp nói.

“Cung Âu”

“Gắn được rồi.” Cung Âu bỗng nhiên nói, tiếng nói trầm thấp mà từ tính.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, nhanh như vậy sao, cô buông tay đang ôm hắn ra, hơi nghiêng người nhìn lên trên giường, quả nhiên thấy một cái đĩa màu trắng, ccái đãi đã được gắn lại, gắn đặc biệt hoàn hảo, hoa văn khớp với nhau, nhìn qua không giống như một chiếc đĩa đã bị vỡ vụn, cũng như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng màu đỏ đậm giữa nền trắng kia như đâm vào mắt cô.

Cô chuyển tầm mắt qua, Cung Âu quỳ ở đó, mặt không đổi sắc, đem ngón trỏ ngậm vào trong miệng, môi mỏng nhuộm một vệt đỏ tươi.

Ngốc nghếch.

Thời Tiểu Niệm nhìn dáng dấp như vậy của Cung Âu, đau lòng mà hỏi han, “Đau không”

“Có phải là dính máu vào lại càng không may mắn”

Cung Âu mút máu trên ngón trỏ, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô hỏi, âm thanh dè dặt.

Thời Tiểu Niệm liều mạng lắc đầu, suýt chút nữa khóc ra thành tiếng, cô dùng sức mà mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua mép đĩa, “Màu đỏ không phải là màu sắc đẹp nhất sao, ngày hôm qua em còn mặc một bộ áo cưới Cổ Phong đỏ rực, anh quên rồi sao”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm cầm lấy cái kẹp, trên kẹp nhọn vẫn còn dính máu tươi của hắn, ở giữa cái đĩa màu trắng cô viết xuống một chữ “Hỉ”.

“…”

Đôi mắt của Cung Âu  nhìn chằm chằm vào chữ kia, môi mỏng mím lại chăm chú, một vệt máu còn lưu lại ở nơi đó.

Thừoi Tiểu Niệm buông cái kẹp ra, mỉm cười nhìn Cung Âu, “Đẹp mắt không”

Cô hỏi cái chữ kia.

Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, “Đẹp.”

Thời Tiểu Niệm thật sâu nhìn chăm chú khuôn mặt của hắn, dùng sức mà cười.

Đêm đó, hai người rời khỏi Bắc Bộ loan, ngồi trên xe đi về.

Phong cảnh ở Bắc Bộ loan rất đẹp, một ngày thì không đi hết được, nhưng bọn họ vẫn rời đi.

Ngồi trên xe, thời Tiểu Niệm cảm thấy lạnh, chủ động tựa vào trong lồng ngực của Cung Âu, đôi mắt mở to ngắm cảnh đêm ở ngoài cửa sổ.

Một đường yên tĩnh.

Cô nghe được tiếng tim đập bên tai, cô hơi hơi nhúc nhích ở trong lồng ngực của Cung Âu, nhịp tim của Cung Âu đang loạn nhịp, đập càng lúc càng nhanh.

Có lẽ là cái ôm của Cung Âu quá ấm, ấm đến nỗi Thời Tiểu Niệm dần dần có chút mơ hồ, nhắm mắt lại chợp mắt, tiếng tim đập của hắn làm cho cô cảm giác cực kỳ an ổn.

Trong cảm giác an ổn đó, Thời Tiểu Niệm mơ thấy một giấc mộng.

Cô mơ tới một nhà bốn người bọn họ đang du ngoạn ở biển, mơ thấy cô chụp ảnh cho Cung Âu và hai nhóc sinh đôi nhà cô, mơ thấy Cung Âu xây một toà pháo đài bằng cát trắng cho hai bé, pháo đài cực kỳ đồ sộ.

Cung Âu ngồi trên xe, gương mặt không lộ vẻ gì, hắn hạ thấp tầm mắt.

Thời Tiểu Niệm đã tựa ở trong lồng ngực của hắn ngủ, khóe môi hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Hài lòng không

Tại sao lại hài lòng, vì lễ đính hôn, hay là vì đã rời khỏi Bắc Bộ loan

Môi mỏng của Cung Âu mím mím, đưa tay chỉnh lại áo khoác trên người mình, đưa cô tựa càng chặt hơn, thấp giọng ra lệnh, “Chỉnh điều hòa ấm hơn một chút.”

“Vâng, cung tiên sinh.”

Tài xế gật đầu, chỉnh nhiệt độ lên cao một chút.

Buổi tối, S thị đặc biệt yên tĩnh an ổn, Thời Tiểu Niệm chìm đắm ở trong giấc mộng ngủ say, chờ đến khi cô tỉnh lại, nhìn đèn đường ngoài cửa xe nơi xa kia, đôi mắt xẹt qua một vệt thất vọng.

Thì ra chỉ là một giấc mộng.

Không phải là thật sự.

Thời Tiểu Niệm dụi dụi đôi mắt, từ trong lồng ngực của Cung Âu giẫy giụa ngồi dậy, “Còn chưa tới sao”

Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên cô ngồi dậy, cảm giắc như lồng ngực của hắn trở nên lạnh lẽo, ý lạnh không nói ra lời ập vào thân thể hắn, dù cho nhiệt độ trong xe đã được chỉnh cao hơn.

Hắn không thích cái cảm giác này.

Trống rỗng.

Giống như có cái gì bị mất đi, gió lạnh ập đến.

Cung Âu chưa bao giờ thích miễn cưỡng bản thân, nghĩ như thế, một lần nữa hắn hung hăng kéo Thời Tiểu Niệm vào trong lồng ngực, vững vàng mà ôm lấy, hai tay quấn chặt.

“Làm sao vậy” Thời Tiểu Niệm hơi khom lại nằm trong lồng ngực của hắn, ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Ôm một lát.”

Cung Âu lạnh lùng thốt ra.

“Nha.” Thời Tiểu Niệm không rõ đáp một tiếng, tùy ý để hắn ôm, hưởng thụ sự ấm áp trong lồng ngực của hắn, đôi mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này mới ý thức được xe đã ngừng lại.

Dừng xe rồi sao không xuống

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn phía ngoài cửa xe, chợt thấy một cảnh tượng quen thuộc, đây chính là nơi mà lúc trước Phong Đức bắt cô đi.

Bệnh viện.

Bọn họ đã đến bệnh viện.

Thời Tiểu Niệm từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên, “Em có thể đi gặp mẹ”

“Ừ.”

Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng.

Thời Tiểu Niệm mừng rỡ nói, “Quá tốt rồi.”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm từ trong lồng ngực của hắn ngồi dậy, đẩy cửa xe ra xuống xe, nhìn dáng vẻ dấp đến nỗi không thể chờ được của cô, mặt của Cung Âu trở nên lạnh lẽo, còn chưa kịp phát hỏa, cửa xe bên này của hắn đã bị người ta mở ra.

Chọn tập
Bình luận