Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm cười khổ, “Có phải em như vậy thật không có tiền đồ không?”
Trước kia lúc hắn bị bệnh, cô dè đặt; bây giờ hắn khỏi bệnh rồi, cô vẫn cẩn thận.
“Không nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là em quá hạ thấp tự tôn của mình, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mị lực của em thân là phụ nữ.” Cung Âu trầm thấp nói.
Quá hạ thấp tự tôn.
Hắn thật độc miệng, độc nhất châm kiến huyết*.
(*Nhất châm kiến huyết: chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, uống một hớp sữa sau đó nói, “Bây giờ anh còn trở nên hiểu phụ nữ?”
“Em đang ám chỉ cái gì?” Cung Âu nhíu mày, hai tròng mắt sắc bén nhìn cô, “Yên tâm, anh chỉ có một người phụ nữ là em, cả đời Cung Âu anh cũng chỉ có mình em.”
“Em không có ý đó.”
Thời Tiểu Niệm cau mày, cô chỉ là tiếp một câu, thật không suy nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ Cung Âu suy nghĩ phức tạp hơn trước kia, vậy tình cảm cũng tăng cao sao?
“Có hay không đều tốt. Anh ăn sáng xong rồi đến công ty, em đi cùng anh?” Cung Âu từ trước bàn ăn đứng lên.
” Được.”
Cô cũng phải về hành lang trưng bày tranh.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, gác đũa lại đứng lên, thức ăn trên bàn cơ hồ chưa động tới.
Đây là cảnh tượng trước kia chưa bao giờ có.
“Giao thừa anh cũng đã xếp kín lịch, ban ngày không có biện pháp bồi em, buổi tối đi, buổi tối em và anh cùng nhau đón giao thừa.” Cung Âu vừa đi ra ngoài vừa nói.
” Được, mẹ con em chờ anh.”
Thời Tiểu Niệm nói, trừ nói câu chờ này cũng không biết còn có thể nói gì.
Cũng không thể cùng công việc của hắn tranh giành người yêu a.
” Chờ hết năm, đóng của hành lang trưng bày tranh đi, hoạ sĩ phải giữ chút cảm giác thần bí.” Cung Âu giọng tràn đầy công việc hoá, giống như giao việc cho thư kí của mình.#
“Hết năm liền đóng? Tại sao nhanh như vậy, em thích hành lang trưng bày tranh đó.”
“Ở nhà làm Thiếu phu nhân không tốt sao?”
“Có thể trễ lại được không?”
” Chờ N.E đi vào nề nếp, cũng phải lên kế hoạch cho hôn lễ của chúng ta, anh không có nhiều thời gian chuẩn bị cho hôn lễ, đến lúc đó có thể em sẽ phải bỏ nhiều sức, đóng hành lang trưng bày tranh em sẽ có thời gian.” Cung Âu nói chuyện cũng nhanh hơn trước đây.
“…”
Thời Tiểu Niệm đi theo sau lưng hắn trầm mặc.
Hắn khỏi bệnh, muốn khống chế lại mạnh hơn thật nhiều.
Cung Âu quay đầu nhìn cô một cái, đưa tay đẩy cô tới bên tường, nhéo cằm cô một cái, “Làm sao, không muốn kết hôn với anh? Không muốn có một căn nhà với anh?”
Hắn cách cô quá gần, tròng mắt đen nhìn cô, có chút ảo giác thiêu cháy.
Thời Tiểu Niệm chống lại mắt hắn, hô hấp hơi ngưng trệ, “Muốn.”
Làm sao có thể không muốn ?
Cô chờ hắn đã bao nhiêu năm ?
“Vậy đóng hành lang trưng bày tranh đi.” Cung Âu cúi đầu ngậm môi cô, hôn nhẹ, ” Chờ sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ chính thức nhận cặp sinh đôi cho em chăm sóc.”
Nghe vậy, mắt Thời Tiểu Niệm sáng lên, “Cung gia bên kia sẽ chịu chứ?”
“Em chờ anh bốn năm, cả thế giới đều biết, nếu như bọn họ còn không cho anh cưới em, danh dự của anh sẽ rơi xuống ngàn trượng.” Môi Cung Âu dán lên môi cô nói, “Bây giờ bọn họ không ngăn cản chúng ta kết hôn, chỉ cần anh nguyện ý thừa kế Cung gia, bọn họ sẽ không có lý do không cho chúng ta nhận cặp sinh đôi.”
“Danh dự?”
Lời này sao nghe là lạ.
“Thế nào?”
“Không có gì.” Thời Tiểu Niệm đẩy ngực hắn ra, “Đi thôi, đi làm, để em thắt cà vạt cho anh.”
“Không cần, em chỉ biết thắt kiểu đơn giản, anh cũng không phải là không biết, hôm nay anh còn phải tiếp khách nước ngoài, cần trang trọng.” Cung Âu tùy ý nói, giọng bình thản, không có bất kỳ ý chê, chẳng qua là sự thật khách quan.
Hắn xoay người cầm cà vạt vòng qua cổ, ngón tay thon dài thắt cà vạt theo kiểu phức tạp.
Cung Âu nhìn vào gương, không chú ý tới ánh mắt Thời Tiểu Niệm dần dần thấp xuống.
…
Thời Tiểu Niệm rất cố gắng muốn kéo gần quan hệ với Cung Âu, nhưng Cung Âu thật giống như không cần.
Hắn có kế hoạch với tương lai của bọn họ.
Hắn phân chia bọn họ thành hai cá nhân rất rõ ràng, hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, cô phụ trách chăm sóc gia đình, làm một Thiếu phu nhân sống trong nhung lụa.
Cách làm rất bình thường, giống như những đôi vợ chồng khác, giống như những cặp vợ chồng yêu nhau bình thườnh, nam chủ ngoại, nữ chủ nội.
Rất bình thường.
Bình thường đến không tìm ra được một chút khuyết điểm.
Cô và Cung Âu cứ như vậy không mặn không lạt sống chung, Cung Âu trở lại bình thường, quan hệ của bọn họ cũng biến thành bình thường, không oanh liệt nữa, không phải không yêu liền chết nữa.
Chớp mắt một cái là đến giao thừa, khí trời rất quang đãng.
Trước hành lang trưng bày tranh treo câu đối đỏ Trung Quốc, dây tua bay theo gió, hàng chữ tìm người trên cửa kính được bỏ đi, cửa kính dán hoa xiên xẹo, là Cung Quỳ dán.
Thời Tiểu Niệm đứng trong tiệm, mặc quần áo dầy tháo từng bức tranh trên tường xuống, bỏ vào trong thùng đựng.
Hành lang trưng bày tranh sắp bị đóng.
Những bức tranh này cũng phải thu lại hết.
Cung Diệu đang ngồi viết trước một chiếc bàn thấp, tay cầm bút lông luyện viết những nét chữ đơn giản, mặt không cảm xúc, tâm vô bàng vụ.
“Hoa sắp héo rồi.”
Cung Quỳ quỳ gối trên ghế trước bàn, tay nhỏ bé ôm lấy bình hoa nhỏ, nhìn những bông hoa bên trong mặt đầy buồn rầu.
“Tiểu Quỳ, có cần ta dạy cháu cách chăm sóc không?”
Mr Cung hướng tiểu Quỳ đi tới, cúi đầu hỏi.
“Cám ơn Mr Cung, nhưng cháu muốn gặp Dad.”
Cung Quỳ ôm bình hoa bi thương than thở.
Còn không tặng nữa hoa sẽ bị héo hoàn toàn.
Cung Quỳ xẹp miệng ai oán, bỗng nhiên, cô bé nhớ tới cái gì đó, con ngươi chuyển nhanh như chớp, Thời Tiểu Niệm bận tháo tranh, Cung Diệu đang luyện viết chữ bút lông, không ai chú ý tới cô bé.
Cung Quỳ ôm bình hoa.
Ân, ôm.
Cô bé dè dặt trèo xuống ghế, tay dùng hết khí lực ôm lấy bình hoa leo xuống.
Mệt quá a.
Cung Quỳ cắn răng, cố hết sức ôm bình hoa bước nhẹ từng bước ra ngoài, mẹ không cho cô bé quấy nhiễu ba làm việc thì cô bé tự đi gặp ba, đưa hoa cho ba là được rồi.
Cung Quỳ khom lưng giống như một con tôm đi ra khỏi hành lang trưng bày tranh, bị bảo tiêu bên ngoài ngăn lại, “Tiểu Quỳ tiểu thư, cháu đi đâu?”
“Xuỵt! đừng để người khác nghe thấy!” Cung Quỳ ôm bình hoa nhỏ giọng nói, “Chú đưa cháu đi tìm Dad, nếu không cháu sẽ bảo bà nội sa thải chú.”
“Tiểu Quỳ tiểu thư.”
Bảo tiêu buồn phiền.
“Đi mà, cháu ôm mệt quá ah.” Cung Quỳ mở to đôi mắt đen sâu kín, mặt đầy ai oán nhìn hắn, “Cháu đưa hoa cho Dad xong sẽ trở lại.”
“Đưa xong sẽ về?”
Bảo tiêu do dự.
“Đúng vậy, đừng để Mom nghe được, đi mà, đi mà.” Cung Quỳ ranh ma nói, ôm bình hoa băng qua đường.
Bảo tiêu sợ hết hồn, vội vàng đuổi theo cô bé.
Bước vào cao ốc N.E, hành lang trưng bày tranh cách N.E chỉ một đường xe chạy, mọi người đều biết cặp sinh đôi của tổng giám đốc ở đối diện, thấy Cung Quỳ đi vào, lễ tân dĩ nhiên cho qua.
“Cám ơn chị xinh gái.”
Cung Quỳ ngọt ngào nói, ôm bình hoa đi vào, bảo tiêu muốn cầm bình hộ cô bé, cô bé không muốn.
Sắp gặp được ba rồi.
Ba nhất định sẽ thích hoa của cô bé.
Thời Tiểu Niệm đứng trong tiệm dọn tranh, một bức tranh rơi xuống, một góc bị lõm vào, cô vội vàng nhảy xuống nhặt bức tranh lên.
“Không sao chứ?”
Một thanh âm non nớt nhưng lạnh như băng truyền tới.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Diệu ngồi ở chỗ đó, tay cầm bút lông nhìn về phía cô.
Quan tâm cô sao?
“Không sao.” Thời Tiểu Niệm cười cười, nhấc bức tranh lên, tầm mắt lướt qua bàn, phát hiện trên bàn ít đi bình hoa, “Holy, con thấy tiểu Quỳ không?”
Cung Diệu lắc đầu.
“Tiểu Quỳ?”
Thời Tiểu Niệm vội vàng buông bức tranh xuống đi vào phòng ngủ, trong phòng không có, cô nhất thời lo lắng, đi ra bên ngoài, nhìn bảo tiêu đang canh gác, “Thấy tiểu Quỳ không?”
“Tiểu Quỳ tiểu thư đi tìm thiếu gia rồi.”
Bảo tiêu đáp đúng sự thật.
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, Cung Âu đã nói với cô, lúc hắn làm việc không nên đi tìm hắn, sẽ quấy rầy đến hắn làm việc.
Thời Tiểu Niệm hướng phía ngoài chạy đi, Cung Diệu đuổi theo cô ở phía sai, “Con đi cùng mẹ.”
” Được.”
Thời Tiểu Niệm kéo tay Cung Diệu băng qua đường, chạy về phía cao ốc N.E đối diện, lễ tân dĩ nhiên không dám cản cô.
Ấn thang máy, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Diệu đi vào thang máy, trong mắt có lo lắng, hy vọng vẫn còn kịp ngăn Cung Quỳ.
Bây giờ Cung Âu là người cuồng công việc, không thích bị người khác quấy rầy khi đang làm việc.