Editor: Yuhina
“Không có, gần đây ta không có món hàng nào cần chuyển phát nhanh.” Phong Đức ở đầu điện thoại kia nói.
“Nha, được, con biết rồi, không có chuyện gì.”
Không có món hàng nào cần chuyển phát nhanh.
Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, hạ thấp tầm mắt nhìn gói hàng trong lòng mình, vậy gói hàng chuyển phát nhanh từ đâu đến
Cô ôm gói hàng nặng trịch ngước mắt nhìn cao ốc N.E phía đối diện, hướng về phía đối diện đi đến, lễ tân nhìn thấy cô cũng không ngăn cản, để cho cô trực tiếp đi vào.
Quan hệ giữa cô và Cung Âu khá rắc rối nên các nhân viên đều không biết rõ nội tình, chỉ cần tổng giám đốc không mắng, bọn họ cũng sẽ không ngăn Thời Tiểu Niệm lại.
Tính tình của tổng giám đốc khá là kỳ quái, vạn nhất ngày nào đó Thời Tiểu Niệm thật sự trở thành Tổng tài phu nhân, thì các cô sao dám trêu tới.
Thời Tiểu Niệm ôm gói hàng lên đến tận tầng cao nhất, thư ký đi tới trước mặt cô, cung kính mà hướng về phía cô gật đầu, “Tịch tiểu thư, đến tìm tổng giám đốc à”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Tổng giám đốc có một bữa tiệc, nên đã đi ra ngoài rồi.” Thư ký nói rằng.
“Ra ngoài” Thời Tiểu Niệm sửng sốt, sau đó nói, “Vậy tôi chờ hắn ở chỗ này.”
“Tốt, để tôi lấy giúp cô ly cà phê.” Thư ký gật đầu, quay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng nghỉ ngơi, đem gói hàng đặt trên bàn trà, có chút bối rối, cô chuyển tầm mắt liếc nhìn chung quanh, tìm một cái dao tiện ích.
Cô ngồi vào trước sô pha, cầm dao tiện ích cắt giấy bọc của gói hàng ra, mở valy ra.
Bên trong là một đống tập tin dày cộp.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lấy tập tin trên đầu lật ra xem, đọc lướt qua mà cả người cô đều ngây dại, một lúc lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Những thứ này là báo cáo tài sản của Tịch gia.
Cô chưa từng chạm qua những thứ này, cũng không biết cụ thể Tịch gia có bao nhiêu tài sản và thế lực.
Cô lật xem đến trang cuối cùng, trong báo cáo thậm chí có chữ ký mà tự tay Mộ Thiên Sơ ký, cô đọc qua từng văn tự một, Mộ Thiên Sơ trả lại tài sản cho cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà đặt văn kiện sang một bên, tiếp tục từ trong lấy ra tập tin khác, nội dung cũng giống nhau, tất cả đều là báo cáo tường tận về tài sản của Tịch gia, toàn bộ chuyển cho cô, đều không ngoại lệ.
Cô không biết thì ra Tịch gia có tiền như vậy.
Chỉ chờ cô kí tên làm tốt các thủ tục, những thứ này đều thuộc về cô.
Mộ Thiên Sơ làm cái gì vậy
Bốn năm, cô không có một chút tin tức về hắn, hắn vừa xuất hiện lại là đem tài sản cho cô
Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà nhìn tờ khai ở vỏ ngoài gói hàng chuyển phát nhanh, lúc này mới phát hiện mặt trên của tờ khai chuyển phát nhanh là giả, người xa lạ kia không phải là nhân viên chuyển phát nhanh, chỉ thuần túy đến tặng đồ cho cô.
Mộ Thiên Sơ bá chiếm thế lực của Tịch gia ròng rã bốn năm, tại sao lại đột nhiên đem những thứ này trả lại cho cô, bởi vì Itali bên kia quá loạn? nhưng cho dù Italy có loạn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không cần thiết đem tài sản cho cô.
Là chuộc tội sao
Chuộc tội với Tịch gia muộn bốn năm
Thời Tiểu Niệm nghĩ, nhìn những thứ đồ này mà có loại cảm giác vật đổi sao dời.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, là một dãy số xa lạ, Thời Tiểu Niệm ý thức được cái gì, không do dự nhận cuộc gọi, “Alo.”
Trong điện thoại di động là một mảnh trầm mặc.
Lặng im giống như không có ai ở đó.
Thời Tiểu Niệm từ trên ghế sa lông đứng lên, ngón tay có chút dùng sức mà nắm chặt điện thoại di động, ” Mộ Thiên Sơ, là anh sao, đến cùng thì anh muốn làm cái gì”
Dứt lời, bên kia truyền đến một tiếng va chạm.
Ngay sau đó Thời Tiểu Niệm nghe được âm thanh lo lắng cuả Thời Địch từ xa xa truyền đến, ” Thiên Sơ, anh cẩn thận, để em mang cái ghế đi.”
“…”
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm ảm đạm, cô nhớ lại, Mộ Thiên Sơ đã mù rồi.
Trong lòng cô như bị cái gì đó chặn lại, rất không thoải mái.
Âm thanh bên kia hỗn loạn, một lát sau mới từ từ yên tĩnh lại, Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, tay cầm điện thoại di động không biết nên nói cái gì.
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thời Tiểu Niệm cũng nghe được âm thanh của Mộ Thiên Sơ.
Tiếng nói của hắn vẫn giống như quá khứ, ôn hòa, dịu dàng.
“Anh biết em sẽ không thích công việc kinh doanh của Tịch gia, cũng sẽ không kinh doanh, vì thế nên, anh đã đem tất cả mọi thứ tận lực biến thành Bất Động Sản, em mang theo tập tin và các giấy tờ chứng minh thân phận đến Itali làm tốt thủ tục là được.” âm thanh đè thấp của Mộ Thiên Sơ vang lên ở bên tai cô.
Âm thanh thấp như vậy, nghe không ra một chút hăng hái nào.
Cô cho rằng, chỉ cần có được thế lực của Tịch gia chí ít hắn cũng có thể vinh hoa phú quý cả đời.
Thời Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt đang chua xót, “Tại sao phải làm như vậy, bỏ qua những thứ này anh sẽ không còn gì cả.”
Bốn năm trước, hắn bố trí một cái bẫy lớn như vậy, hại cha mẹ cô, không có được tình cảm của cô, còn dư lại cũng chỉ là tài sản và thế lực.
“Anh đã sớm không còn gì cả rồi.”
Từng chữ của Mộ Thiên Sơ như là vũ khí sắc bén cắt đi từng đoạn hồi ức cuả bọn họ, cắt đến máu me đầm đìa.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cuống họng như bị chặn lại.
Một lúc lâu, Thời Tiểu Niệm tìm về được âm thanh của mình, hỏi, “Vậy sau này anh có tính toán gì không”
Mộ Thiên Sơ chịu trả lại những thứ này, cô không lý do gì mà không nhận, bởi vì những thứ này đều thuộc về Tịch gia, đều thuộc cha mẹ cô.
“Anh sống để chờ chết thôi.” Mộ Thiên Sơ trầm thấp nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm để điện thoạt ra xa mình một chút, đôi mắt đã đỏ hồng lên rồi, tâm tình có chút khó có thể tự kiềm chế.
“Thủ tục sẽ rất phức tạp, hơn nữa anh muốn rời khỏi Italy nhanh chóng, nếu như bây giờ em rảnh rỗi thì bay đến đi, nếu thủ tục có vấn đề gì thì anh có thể cho người giúp em.” Mộ Thiên Sơ đè giọng cực thấp nói, “Vạn nhất nếu anh đi rồi, em không thể làm xong được thủ tục, em lại phải liên lạc đến anh, anh biết em không muốn có bất kỳ thứ gì liên quan đến anh.”
“…”
Thời Tiểu Niệm không biết nên nói cái gì, miệng cắn ngón tay, môi hơi run rẩy.
“Em không cần lo lắng, em nên hiểu anh sẽ không hại em nữa.” Mộ Thiên Sơ nói, “Vậy anh tắt điện thoại đây.”
“…”
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ đứng ở nơi đó, trong điện thoại di động truyền đến một chút âm thanh rất nhỏ.
Mộ Thiên Sơ bên kia tưởng đã tắt điện thoại rồi, quay về Thời Địch bên cạnh nói rằng, “Anh đã gọi xong, không sai, cuộc nói chuyện vui vẻ hơn so với tưởng tượng.”
Âm thanh kia bị đè nén bao nhiêu tâm tình, Thời Tiểu Niệm không phân biệt được.
“Anh không bỏ điện thoại xuống à.” Thời Địch ở bên kia nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
“Nha.”
Tiếp theo Thời Tiểu Niệm không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, bên kia đã ngắt.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động, đoi mắt đã đỏ hồng, cô trở về ngồi xuống ghế salông, hạ tầm mắt nhìn đống báo cáo dày cộp này, trong lòng như bị đề nặng.
Bốn năm.
Bốn năm như đã bị giấu kín trong ký ức theo gói hàng này mở ra, Thời Tiểu Niệm cầm những văn kiện này lên, nước mắt chậm từ từ chảy xuống.
Cha bị đạn lạc bắn chết, mẹ nổ súng tự sát.
Mộ Thiên Sơ xảo trá.
Cung Âu mất tích .
Toàn bộ thế giới chỉ còn dư lại một mình cô.
Cô như là một ngôi sao chổi đáng sợ, mang đến bất hạnh cho tất cả mọi người.
Thời Tiểu Niệm vuốt ve những tập tin kia, bốn năm, cô đã quên mình làm sao sống qua đoạn thời gian đó, trong quãng thời gian đó, cô đều sống trong hậm hực mà thống khổ.
Một năm rồi lại một năm, cô buộc mình phải quên đi những thống khổ này.
Hiện tại, Mộ Thiên Sơ đã trả lại cho cô tất cả, nhưng mà không cách nào trả lại cha mẹ cho cô.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy một phần tập tin nhìn lại, đôi mắt bị nước mắt bao phủ, hàng năm cứ vào dịp này cô đều sẽ về Italy bái tế cha mẹ, năm nay bởi vì Cung Âu trở về nên cô chưa trở về đó.
Thế nhưng, cô vẫn nên đi về đó một chuyến, nói cho cha mẹ cuộc sống bây giờ của cô cùng với những quyết định cho tương lai.
Thời Tiểu Niệm lau đi từng lệ trên mặt, ôm lấy gói hàng đi ra ngoài.
Sở Luật sư Sự Vụ.
Luật sư mà Thời Tiểu Niệm mời xem qua loa một lần tập tin, nói rằng, “Tịch tiểu thư, những văn kiện này đều là thật.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật gù, cô tin tưởng Mộ Thiên Sơ sẽ không lừa cô nữa.
Một người sẽ không chịu nổi nhiều lần lừa dối.
“Có điều bởi vì có số thủ tục đều phải làm ở Italy bên kia, tôi kiến nghị chúng ta nên mau chóng qua đó một chuyến, nên làm những thủ tục tài sản này càng sớm càng tốt, miễn cho sau này phát sinh phiền phức.” Luật sư nói rằng, “Cô có thể nhờ Y tiên sinh tìm mấy luật sư chuyên về phương diện này đến giúp cô.”
“Vậy lúc nào chúng ta nên qua”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Càng nhanh càng tốt, cô vừa nói có thể vị Mộ tiên sinh này sẽ rời khỏi Italy, đây là đống tài sản khổng lồ, nếu bản thân hắn ra mặt thì sẽ đỡ đi rất nhiều thủ tục phiền phức.” Luật sư nói.
Càng nhanh càng tốt.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, ngày mai sẽ là lễ tuyên bố thời đại toàn tức.
“Nếu như Tịch tiểu thư không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, không bằng hiện tại tôi giúp cô đặt vé máy bay luôn” luật sư phục vụ đúng chỗ.
“Không cần, để tôi suy nghĩ thêm đi.”
Thời Tiểu Niệm nói xong liền ôm lấy gói hàng đi ra ngoài, trở lại trên xe, đem gói hàng vứt vào ghế phụ, cả người gục trên tay lái, nhắm đôi mắt đỏ bừng lại.
Di sản của cha.
Lễ tuyên bố của Cung Âu .
Cô nằm nhoài ở chỗ này suy nghĩ về thời gian ở chung với cha mẹ, càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu, Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cung Âu.
Phải một lúc lâu sau điện thoại di động mới được kết nối.
“Chuyện gì” giọng nói lạnh lẽo của Cung Âu vang lên ở bên tai cô.
“Cung Âu, trong lòng em đang rất khó chịu, em muốn tâm sự với anh.” Thời Tiểu Niệm gục trên tay lái thấp giọng nói.
Nghe vậy, Cung Âu bên kia trầm mặc hai giây, lãnh đạm nói, “Hiện tại anh đang bận.”
“Một chút thời gian cũng đều không rút ra được à” Thời Tiểu Niệm cay đắng hỏi, “Có phải nếu không có nhân tố bên ngoài tác động vào, anh cũng sẽ không chủ động quan tâm đến em”
“Em lại đang yêu cầu anh quan tâm, anh nói rồi, trừ phi Cung Âu trước đây trở về, còn anh cuả bây giờ không làm được.” Cung Âu lạnh lùng thốt.
Đáp án nằm trong dự liệu.
Khóe mắt của Thời Tiểu Niệm co giật, đôi mắt tràn đầy thủy quang.
Hắn sẽ không hỏi cô một câu: tại sao cô khổ sở, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì.
“Còn việc gì không, không có chuyện gì thì anh ngắt máy đây, anh còn có việc.” Cung Âu nghe cô trầm mặc thì nói như vậy.
“Em muốn về Italy một chuyến.” Thời Tiểu Niệm cố gắng nói ngắn gọn, “Liên quan đến đáp án, chờ em trở lại sau đó sẽ nói cho anh biết.”
“Ngày mai sẽ là lễ tuyên bố, là ngày quy định cuối cùng, em cứ kéo dài đáp án thì anh sẽ coi như em đã lựa chọn.”
Cung Âu nói một cách lạnh lùng, ngữ khí không có chút cảm tình nào .
Thời Tiểu Niệm gục trên tay lái, nhắm mắt lại, lông mi bị nước mắt thấm ướt, cô nỗ lực không để tiếng khóc nức nở xen lẫn với tiếng nói, “Cung Âu, anh nhất định phải như vậy phải không”
“Anh thế nào”
“Anh đưa ra kỳ hạn vào ngày mai, chỉ vì muốn làm cho tin tức nóng hơn, giành được càng nhiều sự quan tâm của mọi người mà thôi. Sự sáng tạo cần sử dụng tối đa giá trị, nhưng mà tình cảm của hai người không phải được thiết lập như thế.”