Hai người đang ở trong khách sạn mà họ hay lui tới ở vùng Smoky Mountains, David nhìn cô mỉm cười: “Em nghĩ thế nào, tình yêu của anh? Lấy anh nhé?”.
Nằm trên giường, ngước nhìn David, cô hiểu rằng anh chính là người mình cần trong cuộc đời này. Mãi mãi. Nhìn sâu vào đôi mắt t xanh thẫ, của anh, cô đột nhiên thấy đâu đó vọng lại một tiếng chuông chói tai. Tiếng chuông đột ngột cướp anh đi mất. Cô cố vươn tới, cố ôm lấy anh, song trong vòng tay chỉ là một khoảng không trống trải.
Tiếng chuông điện thoại réo vang kéo Susan ra khỏi giấc mơ.
Cô ngồi dậy, thở hổn hển, quờ quạng tìm chiếc điện thoại.
– A lô!
– Susan à, anh David đây. Anh có làm em thức giấc không?
Cô mỉm cười, nằm lăn xuống giường.
– Em vừa mơ thấy anh. Tới đây với em đi anh.
David bật cười.
– Còn quá sớm mà em.
– Ứ đâu! – Cô ầm ừ nũng nịu – Anh đến ngay đi. Chúng mình cùng vui một chút rồi lên đường.
David thở dài.
– Vì thế nên anh phải gọi cho em đấy. Chuyến đi của chúng mình phải hoãn lại thôi.
Susan bật dậy, cô tỉnh ngủ hẳn.
– Cái gì cơ?
– Anh xin lỗi. Anh phải đi ngay bây giờ. Sáng mai anh về. Rồi chúng ta sẽ lên đường từ sớm tinh mơ. Chúng mình vẫn có 2 ngày bên nhau mà.
– Nhưng em đặt chỗ trước rồi! – Susan nói, trong lòng hụt hẫng – Em đã đặt trước căn phòng quen thuộc của chúng mình ở khách sạn Stone Manor rồi.
– Anh biết, nhưng mà…
– Chúng mình đã định biến đêm nay thành một đêm đặc biệt – kỷ niệm sáu tháng chúng mình đính hôn, anh nhớ mà, phải không?
– Susan à. – Anh lại thở dài – Bây giờ anh thật sự không thể giải thích cho em hiểu được, họ đang chờ anh dưới xe. Khi nào lên máy bay anh sẽ gọi lại rồi giải thích mọi chuyện.
– Sao lại máy bay? – cô hoảng hốt. – Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao trường đại học lại…?
– Không phải ở trường đâu. Anh sẽ gọi lại và giải thích sau. Anh phải đi ngay đây; họ đang gọi. Anh sẽ gọi lại ngay. Anh hứa mà.
– David! – cô hét lên – Sao lại…
Nhưng đã quá muộn. David đã cúp máy.
Susan Fletcher nằm thao thức nhiều giờ đồng hồ chờ anh gọi lại nhưng chẳng có cuộc gọi nào cho cô cả.
***
Buổi chiều hôm đó Susan uể oải ngâm mình trong bồn tắm.
Thả lỏng cơ thể trong làn nước đầy bọt xà phòng, cô cố gắng quên đi hình ảnh khách sạn Stone Manor và những dãy núi ở vùng Smoky Mountains. Anh đang ở đâu nhỉ? Cô tự hỏi lòng mình. Sao mãi không thấy anh gọi lại?
Nước trong bồn tắm dần chuyển từ nóng sang âm ấm và cuối cùng thì lạnh ngắt. Cô đang chuẩn bị ra ngoài thì chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa mặt đổ chuông. Susan đứng phắt dậy, lao ra, vồ lấy ống nghe, mặc cho nước bắn tung toé trên nền nhà.
– Anh à?
– Tôi, Strathmore đây – tiếng đầu dây bên kia trả lời.
Susan chán nản sụp xuống.
– Ôi. – Cô thốt lên không dấu nối sự thất vọng – Xin chào ngài chỉ huy.
– Đang chờ anh chàng nào trẻ trung hơn phải không – ông ta cười khùng khục.
– Dạ không, thưa sếp – Susan ngượng ngùng – Chỉ là…
– Nhầm một tí thôi hả – ông chỉ huy cười – Cái cậu David Becker ấy được đấy. Đừng bao giờ để mất nhé.
– Dạ vâng, cám ơn sếp.
Giọng ông chỉ huy đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng.
– Susan, tôi gọi cho cô vì tôi muốn cô tới đây. Tới Pronto.
Susan cố gắng tập trung vào cuộc nói chuyện.
– Hôm nay là thứ Bảy mà sếp. Thường thì chúng ta…
– Tôi biết – Ông vẫn nói hết sức lạnh lùng – Đây là một trường hợp khẩn cấp.
Susan ngồi dậy. Khẩn cấp ư? Đã bao giờ cô thấy ngài chỉ huy Strathmore dùng tới từ này đâu. Ở trung tâm Crypto à? Cô không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra.
– Vâ…âng, thưa sếp – Cô ngập ngừng – Tôi sẽ tới ngay.
– Càng nhanh càng tốt – Strathmore đập máy.
Quấn chiếc khăn tắm. Susan Fletcher đứng sững, mặc cho nước trên người nhỏ vào những bộ quần áo đã gấp gọn gàng từ đêm hôm trước chiếc quần soóc mặc đi dạo, chiếc khăn choàng cho những buổi tối se lạnh ở vùng núi, và chiếc váy ngủ cô mới mua cho những đêm tuyệt diệu. Thất vọng, cô đi tới phòng để đồ lấy ra một chiếc áo choàng và chiếc váy. Một trường hợp khẩn cấp ư? Ở Crypto ư?
Vừa bước xuống cầu thang. Susan vừa tự hỏi sao ngày hôm nay lại tồi tệ đến thế.
Chỉ lát nữa thôi, cô sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.