Chiếc xe vespa mà Becker mới mua lăn bánh khó nhọc trên con đường dẫn đến sân bay Sevilla. Các khớp ngón tay của anh trắng bệch, rã rời suốt đoạn đường. Kim đồng hồ của anh chỉ quá số 2 giờ sáng một chút theo giờ địa phương.
Khi anh đến sảnh đợi chính ở sân bay, anh phi xe lên hè và lao ra khỏi xe trong khi nó vẫn đang rồ ga. Chiếc xe trượt loảng xoảng trên vỉa hè, tiếng ga vẫn kêu cho đến khi dừng hẳn. Becker va mạnh vào miếng cao su khi đi qua cửa quay. Lần duy nhất trong đời, anh tự thề.
Sảnh đợi vắng tanh và sáng trưng. Nếu không có người quét dọn đang đi lau sàn thì nơi này hoàn toàn không một bóng người.
Phía bên kia phòng đợi, một nhân viên bán vé đang cất biển bán vé của hãng hàng không Iberia. Anh cảm thấy đây là một điều xấu.
Anh chạy tới:
– Tôi muốn bay sang Mỹ?
Người phụ nữ Ardaluxia quyến rũ đằng sau quầy thu ngân nhìn lên và mỉm cười đay vẻ hối tiếc.
– Ông vừa lỡ mất chuyến bay.
Câu nói của cô bán vé lơ lửng hồi lâu trên không trung.
Mình đã lỡ mất chuyến bay. Hai vai Becker sụp xuống.
– Còn chỗ trống nào trên chuyến bay không?
– Còn rất nhiều. – Người phụ nữ trả lời – Hầu hết các chỗ đều bỏ trống. Nhưng chuyến 8 giờ sáng ngày mai cũng có.
– Tôi muốn biết một người bạn của tôi có bay chuyến vừa rồi không. Cô ấy mua vé dự trữ.
– Xin lỗi ngài. Đêm nay có một vài hành khách đi vé dự trữ nhưng theo điều khoản về giữ bí mật của chúng tôi thì… – Người phụ nữ cau mày trả lời.
– Chuyện này rất quan trọng – Becker cố thuyết phục – Tôi chỉ cần biết người bạn của tôi có đi hay không thôi. Tất cả chỉ có thế.
Người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ cảm thông.
– Anh cãi nhau với bạn gái à?
Becker suy nghĩ một hồi rồi cười ngượng ngùng.
– Cô thấy rõ điều đó mà!
Cô bán vé nháy mắt thông cảm với Becker.
– Tên cô ấy là gì?
– Megan – anh buồn bã trả lời.
Người bán vé mỉm cười.
– Bạn gái anh có họ không?
Becker thở dài nặng nhọc.
– Có chứ, nhưng tôi không biết – Sự thực thì chuyện rất rắc rối. Cô vừa nói máy bay gần như trống. Hay là cô có thể…
– Nếu không có họ thì tôi không thể….
– Thực ra – Becker ngắt lời, anh chợt nảy ra một ý và hỏi – Cô đã bao giờ làm việc suốt đêm chưa?
Người phụ nữ gật đầu.
– Tôi đã từng làm việc từ 7 giờ tối đến 7giờ sáng.
– Thế thì có thể cô nhìn thấy cô ấy. Cô ấy còn rất trẻ. Chỉ khoảng 15 hoặc 16 tuổi gì đó. Tóc cô ấy…
Trước khi thốt ra những lời còn lại Becker mới nhận ra sai lầm của mình.
Mắt người bán vé nheo lại.
– Người yêu của anh mới 15 tuổi ư?
– Không! Becker thốt lên.
– Ý tôi là… Mẹ kiếp. Cô có thể giúp tôi được không, việc này rất quan trọng.
– Xin lỗi anh – người phụ nữ lạnh lùng đáp.
– Sự thực không phải như cô tưởng đâu. Liệu cô có thể…
– Xin chào anh – người phụ nữ kẻo mạnh lưới sắt xuống quầy thu ngân và đi mất vào phòng trong.
Becker rên rỉ và ngước mắt lên trời. Được lắm, David. Được lắm. Anh đưa mắt nhìn quanh phòng chờ. Chẳng còn gì. Chắc hẳn cô bé đã bán chiếc nhẫn đã lên máy bay. Anh chạy vội về phía người bảo vệ. Anh gọi với qua bức tường đệm và hỏi:
– Ông có nhìn thấy một cô bé ở đây không?
Ông lão đưa tay tắt máy.
– Sao?
– Một cô bé – Becker nhắc lại – Mái tóc màu đỏ, trắng và xanh.
Ông bảo vệ cười vang:
– Cô ta xấu thế ư? – Ông lắc đầu và quay lại tiếp tục làm việc.
David Becker đứng lặng giữa phòng đợi sân bay hoang vắng không một bóng người. Buổi tối hôm nay đúng là một tấn hài kịch, toàn những sai lầm. Lời nói của Strathmore lại vang lên trong đầu anh: Đừng gọi điện cho tôi đến khi nào anh tìm được chiếc nhẫn. Một sự suy sụp hoàn toàn bao phủ lấy con người anh.
Nếu Megan đã bán chiếc nhẫn, không cách gì biết được ai đang giữ chiếc nhẫn ấy.
Becker nhắm mắt lại và cố gắng tập trung suy nghĩ. Mình phải làm gì bây giờ? Anh cân nhắc một lát. Trước hết, cần phải nghỉ ngơi sau chuyến đi dài và mệt mỏi.