– Một mật mã một triệu đô la á? – Midge cười khi đi cùng Brinkerhoff quay trở lại hành lang – – Hay đấy chứ nhỉ?
– Tôi thề với bà đấy! – anh nói.
Mụ nhìn anh ngờ vực.
– Anh đừng có mà lấy cớ để lừa lột quần áo tôi ra đấy?
– Ôi! Midge, Tôi không bao giờ làm vậy cả! – Anh nói một cách nghiêm túc.
– Thôi, tôi tin rồi, Chad. Đừng nói nữa.
Nửa phút sau đó, Midge đã ngồi lên ghế của Brinkerhoff và đọc bản báo cáo Crypto.
– Thấy chưa – anh nói, nhoài về phía bà ta và chỉ vào con số đáng ngờ – Số tiền chi phí cho giải mã này? Một triệu đôla đấy!
Midge cười tủm tỉm.
– Có vẻ con số này hơi cao nhỉ?
– Ừ đúng rồi – Brinkerhoff rên rỉ – Chỉ hơi cao thôi.
– Có vẻ như là một phép chia cho 0 thì phải.
– Cái gì cơ?
– Phép chia cho 0 – bà ta nói và rà soát lại phần còn lại của trang dữ liệu – Số tiền chi phí cho việc giải mã được tính theo kiểu phân số – các mật mã đã được giải ra chia cho tổng…
– Thì tất nhiên là thế – Brinkerhoff gật đầu một cách vô thức và cố gắng không nhìn vào giữa hai đùi của Midge.
– Khi mẫu số bằng không – Midge giảng giải – thương số là vô cực. Các máy vi tính rất kỵ vô cực, cho nên chúng đánh bằng một dãy các số chín – Mụ chỉ vào một cột khác – Anh thấy chưa?
– Vâng, rồi – Brinkerhoff nhìn vào tờ giấy một lần nữa.
– Đây là dữ liệu thô sản phẩm của ngày hôm nay. Hãy xem số mã được giải.
Brinkerhoff cẩn thận nhìn theo ngón tay của mụ đặt vào cột số:
SỐ MÃ ĐƯỢC GIẢI = O
Midge gõ gõ vào con số.
– Đúng như là tôi nghi ngờ. Mẫu số là 0.
Brinkerhoff nhíu mày.
– Thế có nghĩa là mọi việc vẫn ổn cả à?
Mụ nhún vai:
– Như thế chỉ có nghĩa là chúng ta đã chưa giải được mật mã nào trong ngày hôm nay cả. TRANSLTR có lẽ đang trong thời gian tạm nghỉ.
“Tạm nghỉ” – Brinkerhoff nhìn với vẻ ngờ vực. Anh ta đã ở bên cạnh giám đốc đủ lâu để biết là “‘tạm nghỉ” không nằm trong vốn từ ưa thích của ông ta – đặc biệt là với TRANSLTR. Fontaine đã chi 2 tỷ đô la cho cỗ máy giải mã vĩ đại này, và ông ta tất nhiên muốn được trả công xứng đáng với số tiền đã bỏ ra. Mỗi một giây phút TRANSLTR tạm ngừng hoạt động là tiền của ông ta đang bị phung phí.
– À, nhưng Midge ơi. – Brinkerhoff nói – TRANSLTR không có quãng tạm nghỉ nào cả. Nó hoạt động suốt ngày đêm mà. Bà biết điều đó chứ.
Bà ta nhún vai.
– Có thể Strathmore đêm qua không ở lại chuẩn bị cho máy chạy vào cuối tuần cũng nên. Ông ta chắc biết Fontaine đi vắng nên chuồn đi câu cá rồi.
– Thôi nào, Midge – Brinkerhoff nhìn mụ với ánh mắt phẫn nộ – Để ông ta yên.
Việc Midge Milken không thích Trevor Strathmore là hoàn toàn rõ ràng. Strathmore từng cố gắng thực hiện một hành động vận động quân sự xảo quyệt nhẳm viết lại chương trình Skipjack, nhưng ông ta đã thất bại. Mặc dù Strathmore đã có ý định liều lĩnh như thế, NSA vẫn đối xử không tệ với ông ta. Phía EFF đã nắm được phần lợi thế. Fontaine đã mất đi sự tín nhiệm của Quốc hội, và tệ hại nhất là nhiều hoạt động nặc danh của NSA đã không còn được giữ bí mật. Bỗng nhiên có rất nhiều người nội trợ ở Minnesota than phiền với America Online and Prodigy – một tổ chức cung cấp dịch vụ mạng là NSA có thể đã lén đọc thư điện tử của họ – vì NSA đã từng chê bai một công thức bí mật về cách làm khoai lang tẩm đường.
Sai lầm ngớ ngắn của Strathmore đã khiến NSA phải trả giá, và Midge thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm – không phải vì đáng ra bà ta phải biết trước ngài chỉ huy sẽ phải chịu hậu quả; mà vì một hành động trái phép đã được thực hiện sau lưng giám đốc Fontaine, và Midge lại được trả lương để ngăn chặn điều đó.
Chính thái độ thờ ơ, không can thiệp của Fontaine khiến ông ta dễ bị nghi ngờ và vì thế làm Midge lo lắng. Nhưng ông giám đốc cũng đủ khôn ngoan và kinh nghiệm để trọng dụng nhân tài và đó cũng chính là cách mà ông ta trọng dụng Trevor Strathmore.
– Midge, bà biết rõ là Strathmore không phải là ngưởi bê trễ công việc mà? – Brinkerhoff nói – Ông ta điều hành TRANSLTR cực kỳ cần mẫn đấy.
Midge gật đầu. Từ trong đáy lòng, mụ cũng biết là buộc tội Strathmore trốn tránh công việc là vô lý. Ông ta cũng tỏ ra rất cần mẫn như bọn họ – cống hiến hết mình. Ông ta chịu đựng tất cả mọi tai hoạ trên thế gian này như một nỗi thống khổ của bản thân.
Kế hoạch Skipjack của NSA chính là phát kiến của Strathmore – một nỗ lực lớn lao nhằm thay đổi thế giới. Nhưng chẳng may, cũng giống như bao cuộc thập tự chinh thần thánh khác, chiến dịch này của ông đã kết thúc trên cây thập giá.
– Được rồi – mụ đồng ý – Có vẻ tôi hơi khắt khe với ông ta một chút.
– Hơi thôi à – Brinkerhoff nhíu mày lại – Strathmore có cả một đống file dữ liệu dài hàng dặm. Ông ta chắc chắn không có ý định cho TRANSLTR nghỉ cả đợt cuối tuần đâu.
– Được rồi, được rồi – Midge thở dài – Là lỗi của tôi – Mụ nhíu mày và bối rối không hiểu vì sao TRANSLTR cả ngày rồi mà không giải được một mật mã nào.
– Để tôi kiểm tra thật tỉ mỉ mọi thứ xem sao? – mụ nói, và bắt đầu xem lại bản báo cáo. Mụ xác định vị trí các dữ liệu cần tìm và xem xét các con số. Sau một lúc, mụ gật đầu – Anh đúng rồi, Chad ạ. TRANSLTR vẫn hoạt động bình thường. Những số liệu thậm chí vẫn còn lưu lại trong máy. Từ nửa đêm hôm qua, cái máy đã chạy với công suất nửa triệu kilowat- giờ.
– Thế con số đó mang đến cho chúng ta những gì?
Midge lúng túng:
– Tôi cũng không biết. Lạ thật đấy.
– Bà có muốn xem lại dữ liệu không?
Mụ chằm chằm nhìn Brinkerhoff với vẻ không bẳng lòng. Có hai điều không bao giờ nên hỏi Midge. Một trong hai điều ấy là về dữ liệu của mụ ta. Brinkerhoff đợi chờ trong khi Midge xem xét các con số.
– Hừ – Cuối cùng mụ lắm bẩm – Thống kê của ngày hôm qua có vẻ ổn: 237 mật mã được giải. MCD là 874 đôla. Thời gian trung bình để giải một mật mã là khoảng hơn sáu phút. Các nguyên liệu tiêu dùng ở mức trung bình. Mật mã cuối cùng được đưa vào TRANSLTR – Mụ dừng lại.
– Cái gì thế?
– Vui thật. Mụ nói – File dữ liệu cuối cùng trong hàng dữ liệu của ngày hôm qua chạy vào lúc 11:37 đêm.
– Thì sao?
– Thế thì, TRANSLTR cứ sáu phút giải một mật mã hoặc hơn thế. File dữ liệu cuối cùng của ngày hôm ấy thường thường chạy gần với thời điểm nửa đêm hơn. Chắc chắn file lần này không như vậy. – Midge bỗng nhiên dừng lại và thở gấp.
Brinkerhoff giật mình.
– Cái gì cơ?
Midge dán mắt nhìn vào những gì đọc được mà không thể tin nổi.
– File này, file mà được đưa vào TRANSLTR đêm qua ấy?
– Ừ, sao?
Nó vẫn chưa được giải mã. Thời gian được đưa vào máy của nó là 23:37:08 – nhưng nó không nhập thời gian giải mã – Midge vò chiếc khăn mùi xoa – Cả hôm qua hoặc hôm nay!
Brinkerhoff nhún vai.
– Biết đâu bọn họ đang chạy một chương trình chẩn đoán khó?
Midge lắc đầu.
– Mười tám tiếng đồng hồ đằng đẵng ư – Mụ dừng lại – Không phải đâu. Ngoài ra, dữ liệu hàng còn cho biết rẳng đó là một file từ bên ngoài. Chúng ta nên gọi cho Strathmorre thôi.
– Gọi về nhà – Brinkerhoff nuốt khan – Vào đêm thứ Bảy như thế này à?
– Không – Midge nói – Nếu đúng như tôi biết về Strathmore, thì ông ta là người giỏi trong lĩnh vực này. Tôi đánh cuộc là ông ta ở đây. Tôi linh cảm thế. – Những linh tính của Midge cũng là điều thứ hai mà không ai nên nghi ngờ – Nào – mụ nói và đứng dậy – Chúng ta hãy thử xem liệu tôi có đúng không?
***
Brinkerhoff đi theo Midge đến phòng làm việc của mụ. Đến nơi, mụ ngồi xuống và bắt đầu gõ bàn phím của Anh Cả giống như một nghệ sỹ đánh đàn ống tài ba.
Brinkerhoff dán mắt vào các màn hình video quay cận cảnh trên tường, tất cả các màn hình đều bị đóng khung với cùng dấu niêm phong của NSA.
– Bà định nhúng mũi vào Crypto à? – Anh lo lắng hỏi mụ.
– Không – Midge trả lời.
– Giá mà tôi làm được thế, nhưng Crypto hoạt động kín. Không ghi hình, không ghi âm, chẳng gì cả. Ngoài mệnh lệnh của Strathmore. Tất cả những gì tôi có là số liệu thống kê tiếp cận và cỗ máy TRANSLTR về cơ bản. May mà chúng ta còn có được bấy nhiêu đấy. Strathmore muốn rằng tất cả về Crypto đều được biệt lập, nhưng Fontaine kiên quyết bảo vệ những nguyên tắc cơ bản.
Brinkerhoff lúng túng nhìn.
– Crypto không có ghi hình à?
– Để làm gì – mụ hỏi mà vẫn nhìn vào màn hình – Không lẽ anh và Carmen muốn làm chuyện vụng trộm?
Brinkerhoff lầu bầu trong mệng.
Midge gõ thêm một vài phím khác.
– Tôi đang kéo khối thang máy trước cửa phòng Strathmore lên – Mụ xem xét màn hình một lúc và sau đó gõ nhẹ đốt tay lên bàn. – Ông ta đang ở đây – Mụ nói một cách đơn giản – Ông ta đang ở ngay trong Crypto vào lúc này. Hãy nhìn này. Hãy nói về những tiếng đồng hồ vừa qua – Ông ta đi vào sáng sớm ngày hôm qua, và từ lúc đó, cái thang máy của ông ta vẫn không hề nhúc nhích.Tôi không thấy thẻ từ của ông ta ở cửa chính. Do đó, chắc chắn ông ta đang ở đây.
Brinkerhoff thở phào nhẹ nhõm.
– Vậy thì, nếu Strathmore đang ở đó tức là mọi chuyện vẫn ổn cả à, đúng không?
Midge đăm chiêu một lúc.
– Có lẽ vậy – cuối cùng mụ quả quyết- Có lẽ thôi à? Chúng ta nên gọi ông ta và kiểm tra lại thật kỹ càng.
Brinkerhoff rên rỉ:
– Midge à, ông ta là phó giám đốc đấy. Tôi chắc chắn là ông ta có thể kiểm soát tình hình mà. Chúng ta không cần phải lo bò trắng răng.
– Ồ thôi nào, Chad! Đừng có trẻ con thế. Chúng ta chỉ là đang làm việc của mình thôi mà. Chúng ta phát hiện thấy sự bất bình thường trong bảng thống kê và chúng ta đang bám theo nó. Hơn nữa – mụ nói thêm – Tôi muốn nhầc nhở Strathmore rằng anh Cả luôn dõi theo ông ta. Và muốn ông ta phải thật thận trọng trước khi dự định làm gì liều lĩnh và nguy hiểm để bảo vệ thế giới này.
Midge nhấc ống nghe lên và quay số.
Brinkerhoff lo lắng:
– Bà thực sự cho là quấy rầy ông ta à?
– Không phải tôi sẽ quấy rầy ông ta – Midge nói và quăng ống nghe về phía Brinkerhoff – Mà là anh.