Thằng nhóc mê nhạc rock ấy hét vào mặt Becker:
– Megan là của bạn tôi, Eduardo? Ông hãy tránh xa con bé đó ra?
– Con bé ấy đang ở đâu – Becker không giữ nổi bình tĩnh.
– Mẹ kiếp?
– Có việc khẩn cấp! – Becker gắt lên. Anh túm lấy tay áo thằng bé – Con bé đang cầm một chiếc nhẫn của tôi, tôi muốn chuộc lại! Với số tiền lớn!
Hai Máu khựng lại rồi bỗng nổi khùng.
– Ông bảo cái thứ bằng vàng xấu xí ấy là của ông ư?
Becker mở to mắt.
– Mày đã nhìn thấy cái nhẫn rồi à?
Hai Máu lặng lẽ gật đầu.
– Nó ở đâu – Becker gặng hỏi.
– Không biết – Hai Máu cười thầm – Megan đã mang nó lên đây và định cầm đồ.
– Con bé định bán cái nhẫn ư?
– Ông đừng lo, con bé không bán được cái nhẫn đâu. Khiếu thẩm mỹ của ông quá tồi.
– Mày chắc không ai thèm mua nó chứ?
– Ông đang đùa tôi đấy à? 400 đô cho cái nhẫn ư? Tôi bảo nó là tôi trả 50 thôi nhưng nó muốn nhiều hơn. Để nó mua một vé máy bay dự trữ.
Becker cảm giác như máu đang chảy ròng ròng trên mặt anh.
– Vé máy bay đi đâu?
– Mẹ kiếp, Connecticut – Hai Máu cáu gắt – Thằng Eddie đang điên lên.
– Connecticut ư?
– Đúng, mẹ kiếp. Nó về biệt thự của bố mẹ nó ở ngoại ô. Nó ghét cái gia đình nó đang sống cùng ở Tây Ban Nha. Bởi ba anh em thằng người Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha toàn bắt nạt nó.
Becker cảm thấy như có cái gì đang chặn trong cổ họng.
– Bao giờ con bé đi?
Hai Máu ngước mắt nhìn.
– Bao giờ ư? – Thằng nhóc cười phá lên.
– Giờ thì con bé ấy đi xa rồi. Ra sân bay cách đây hàng tiếng đồng hồ. Chỗ tốt nhất để bán cái nhẫn mà -toàn khách giàu, mẹ kiếp! Cầm được tiền là nó biến luôn.
Một cơn buồn nôn sực lên trong bụng Becker. Đây có phải một trò đùa ngu ngốc? Anh đứng lặng một hồi lâu.
– Họ con bé là gì?
Hai Máu ngẫm nghĩ rồi nhún vai tỏ ý không biết.
– Con bé bay chuyến nào? – Becker hỏi tiếp.
– Nó nói cái gì đấy liên quan đến Roach Coach.
– Roach Coach?
Phải rồi. Seville-mắt-đỏ cuối tuần, Madrid, La Guardia. Người ta gọi nó thế. Bọn học sinh hay đi chuyến ấy vì rẻ tiền. Chắc chúng nó lại ngồi đằng sau để hít cần sa.
Được Becker lầm bầm, đưa tay vuốt tóc.
– Mấy giờ bay?
– Đúng 2 giờ sáng, đêm thứ Bảy nào cũng có. Giờ đây nó đang lơ lửng giữa Đại Tây Dương rồi.
Becker liếc nhìn đồng hồ. Đồng hồ chỉ 1h45″ sáng. Anh quay sang Hai Máu, vẻ bối rối.
– Mày bảo đó là chuyễn 2h sáng, đúng không?
Thằng nhóc gật đầu cười.
– Đúng là ông già lẩm cẩm.
Becker tức giận chỉ vào đồng hồ.
– Nhưng bây giờ mới 2h kém.
Hai Máu liếc đồng hồ, vẻ lúng túng.
– Ừ thì tôi nhầm – thằng nhóc cười – Tôi thường không đến chốn ầm ĩ này trước 4 giờ sáng!
– Có cách nào đến sân bay nhanh nhất? – Becker cáu gắt.
– Taxi ngay ngoài cửa – Hai Máu thản nhiên đáp.
Becker rút vội tờ 1000 peseta và giúi vào tay Hai Máu.
– Cảm ơn nhé!
Thằng nhóc nói với theo:
– Nếu ông gặp Megan, cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé!
Nhưng Becker đã đi mất.
Hai Máu thở dài rồi quay lại sàn nhảy. Thằng nhóc say quá nên không để ý có một người đàn ông đeo kính gọng sắt đang theo dõi nó. Ở bên ngoài. Becker chạy khắp bãi đậu xe để tìm chiếc taxi. Không có chiếc nào. Anh chạy đến chỗ gã bảo kê to con và gọi Taxi.
Gã bảo kê lắc đầu.
– Sớm quá.
Sớm quá à? Becker nguyền rủa. 2h sáng rồi.
– Gọi cho tôi một xe!
Gã rút bộ đàm ra, nói vài câu rồi tắt máy.
– Veinte minutos – gã nói với Becker.
– 20 phút ư? – Becker gặng hỏi.
– Thế còn xe buýt thì sao?
Gã bảo kê nhún vai.
– 45 phút.
Becker giơ nắm đấm;
– Tuyệt thật!
Bỗng có tiếng kêu của một động cơ nhỏ khiến Becker quay đầu lại Nghe như tiếng xích kêu. Một thằng nhóc to con cùng bồ của nó cưỡi trên một chiếc chiếc mô tô Vespa 250 cũ lượn vào bãi xe. Chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô ta bị gió tốc ngược lên. Cô ta có vẻ không để ý tới điều đó. Becker lao tới. Không tin nổi mình phải làm thế này, anh nghĩ thầm. Mình ghét lái xe mô tô. Anh hét to với tên lái xe:
– Tôi sẽ cho cậu 10 nghìn peseta, cậu đưa tôi đến sân bay nhé?
Thằng nhóc lờ đi và rú ga.
– 20 nghìn! – Becker buông lời – Tôi cần phải đi đến sân bay!
Thằng nhóc ngước nhìn.
– Scusi? (1) Nó là người Ý.
– Aeroporto! Per favore. Sulla Vespa! Venti mille pesete! (2)
Thằng nhóc người Ý đưa mắt nhìn chiếc xe nhỏ thó nhếch nhác của mình rồi cười.
– Venti mille pesete? La Vespa. (3)
– 50 nghìn! – Becker trả giá. Số tiền này tương đương với khoảng 400 đô la.
Thằng nhóc người Ý cười vẻ nghi ngờ.
– Tiền đâu?
Becker rút trong túi ra 5 tờ 10 nghìn peseta rồi giơ ra. Thằng nhóc nhìn số tiền rồi đưa mắt về phía bạn gái nó. Con bé giật lấy số tiền rồi đút và trong áo.
– Cảm ơn!
Thằng nhóc hoan hỉ. Nó tung chìa khoá của chiếc Vespa cho Becker rồi kéo tay bạn gái, chúng vừa cười vừa chạy vào trong toà nhà.
Becker hét lên.
– Đợi đã! Tôi muốn cậu chở tôi đi!
Chú thích:
(1)(2) (3) Tiếng Ý (Người dịch).