Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pháo Đài Số

Chương 74

Tác giả: Dan Brown

Ngài giám đốc Leland Fontaine đã 63 tuổi, ông có vóc dáng cao lớn, mái tóc cắt gọn gàng, tác phong cứng nhắc đúng dáng một quân nhân. Những lúc ông cáu giận, đôi mắt đen ánh lên như màu than. Lúc nào cũng vậy. Bởi chẳng có lúc nào ông không bực tức cả. Fontaine đã từng nắm giữ nhiều vị trí trong NSA và được thăng cấp dần dần, ông có được điều đó là nhờ sự cần cù, làm việc có kế hoạch và khoa học, và hơn hết, ông luôn được những người tiền nhiệm tôn trọng và kính nể. Ông là người Mỹ gốc Phi đầu tiên nắm giữ cương vị giám đốc của NSA nhưng sự khác biệt về nguồn gốc đó hầu như không ai để ý. Nhân viên cấp dưới thường lấy ngài giám đốc làm gương.
Fontaine để Midge và Brinkerhoff đứng đó rồi lặng lẽ đi vào, gương mặt ông cau lại và lạnh lùng trông hệt như một người Java đến từ Guatemala. Ông ngồi xuống bên bàn làm việc, mặc cho Midge và Brinkerhoff đứng đó, ông chất vấn họ như hiệu trưởng chất vấn học sinh.
Midge giải thích cho vị giám đốc nghe về một loạt những sự kiện bất thường khiến họ bất đắc dĩ phải vi phạm quy tắc và lén vào phòng ông.
– Virus ư? – Giám đốc lạnh lùng hỏi.
– Bà cho rằng chúng ta bị nhiễm virus?
Brinkerhoff cau mặt.
– Vâng thưa ngài. – Midge nói nhanh – Bởi vì Strathmore đã không chạy Gauntlet.
Fontaine nhìn bản in lấy ra từ máy fax.
– Vâng, còn một file nữa chạy hơn 20 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa phá được”, Midge tiếp lời.
Fontaine nhíu mày và hỏi:
– Dữ liệu bà có được nói lên điều đó ư?
Midge toan phản đối nhưng lại thôi. Mụ ta nói tiếp.
– Crypto bị mất điện.
Fontaine nhìn lên, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Midge gật đầu khẳng định lời mụ vừa nói.
– Tất cả các nguồn điện đều đã bị cắt. Jabba nghĩ có thể….
– Bà gọi cho Jabba ư?
– Vâng thưa ngài, tôi…
– Jabba – Fontaine đứng dậy, giọng giận dữ – Tại sao bà không gọi Strathmore?
– Chúng tôi đã gọi – Midge thanh minh – Ông ấy nói mọi chuyện đều ổn cả.
Fontaine đứng dậy, lồng ngực căng ra.
– Vậy thì chúng ta không có lí do gì để nghi ngờ ông ấy – Giọng ông dứt khoát. Ông ngừng lại nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp tục – Bây giờ nếu không có gì nữa, tôi phải làm việc.
Midge sững người.
– Ngài vừa nói gì ạ?
Brinkerhoff đã lùi ra cửa tự lúc nào còn Midge thì chôn chân tại chỗ
– Tôi nói chúc ngủ ngon, bà Milken – Fontaine nhắc lại – Bà có thể đi được rồi.
– Nhưng… nhưng thưa ngài… – Midge lắp bắp – Tôi… tôi phải nói cho ra lẽ. Tôi nghĩ là….
– Bà phản đối ư? – Ông giám đốc lên giọng rồi đặt cốc cà phê xuống – Tôi phản đối! Tôi phản đối sự có mặt của bà trong căn phòng này, tôi phản đối những lời ngầm chỉ của bà rằng vị phó giám đốc cơ quan này đang nói dối. Tôi phản đối…
– Chúng ta bị nhiễm virus, thưa ngài! Trực giác của tôi mách bảo rằng….
– Ồ nếu vậy thì trực giác của bà sai rồi, bà Milken! Lần này trực giác của bà đã sai!
Midge vẫn đứng yên.
– Nhưng thưa ngài, Chỉ huy Strathmore đã không cho file chạy Gauntlet!
Fontaine tiến về phía mụ, cố kiềm chế cơn giận dữ.
– Đó là quyền của ông ta! Tôi trả lương cho bà để giám sát các phân tích viên và nhân viên phục vụ chứ không phải để theo dõi ông phó giám đốc. Nếu không có ông ta thì giờ chúng ta vẫn giải mật mã bằng bút chì và giấy đây này? Để tôi yên – Ông quay sang Brinkerhoff, nãy giờ vẫn đứng ở cửa, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy – Cả hai người.
– Dù thế nào, thưa ngài – Midge nói – Tôi cũng xin đề nghị chúng ta nên cử một nhóm nhân viên an ninh hệ thống tới Cryto để đảm bảo…
– Chúng ta sẽ không làm thế!
Căng thẳng một hồi, Midge đành gật đầu:
– Được thôi. Chúc ngài ngủ ngon.
Nói rồi mụ ta quay người và bỏ đi. Khi Midge đi ngang qua, Brinkerhoff có thể đọc được trong mắt mụ quyết tâm làm rõ mọi chuyện để thoả mãn trực giác.
Brinkerhoff lại đưa mắt nhìn ông chủ đang tức tối sau chiếc ghế. Đó không phải là vị giám đốc mà anh ta biết. Vị giám đốc anh biết là người luôn muốn biết tường tận tất cả những chuyện bị che giấu. Ông luôn khuyến khích nhân viên làm rõ và giải quyết mọi sự thiếu nhất quán trong công việc hàng ngày cho dù việc đó có tốn bao nhiêu thời gian. Vậy mà giờ đây ông lại bảo họ bỏ qua một loạt những chuyện bất thường như vậy.
Rõ ràng giám đốc đang che giấu chuyện gì đó nhưng Brinkerhoff được trả lương để giúp việc ông chứ không phải để soi mói ông. Vả lại. Fontaine luôn quan tâm tới quyền lợi của tất cả mọi người; nếu như làm ngơ mọi chuyện lúc này là giúp ông ấy, hãy cứ làm như vậy – Brinkerhoff nghĩ vậy. Thật trớ trêu, vừa rồi Midge đã chất vấn ông Brinkerhoff e rằng giờ đây bà ta lại đang vội vã tới Crypto để làm rõ mọi chuyện.
– Đã đến lúc phải xem thực hư ra sao – Brinkerhoff nghĩ thầm rồi quay ra phía cửa.
– Chad! – đằng sau Brinkerhoff, Fontaine gầm lên. Ông đã nhìn thấy ánh mắt của Midge khi mụ ra khỏi căn phòng – Đừng để bà ta rời khỏi khu vực này – Fontaine ra lệnh.
Brinkerhoff gật đầu và hối hả theo sau Midge.
Fontaine ôm mặt thở dài, đôi mắt đen nặng trĩu. Cuộc trở về của ông thật dài và bất ngờ. Tháng qua ông đã khám phá ra biết bao nhiêu chuyện. Có những chuyện hiện đang xảy ra ngay tại NSA này làm thay đổi lịch sử và cũng là tình cờ Fontaine mới phát hiện ra chuyện đó.
Ba tháng trước, ông nhận được tin báo rằng vợ Strathmore bỏ ông ta. Ông cũng được nghe báo cáo về việc Strathmore thường hay làm quá thởi gian một cách kì lạ và có vẻ như ông ta sắp nổ tung lên vì làm việc quá sức và quá căng thẳng. Mặc dù có nhiều lời ra tiếng vào về Strathmore trong nhiều vấn đề nhưng Fontaine luôn tôn trọng vị phó giám đốc của mình. Strathmore là người thông minh, ông ta là nhân viên giỏi nhất ở NSA. Nhưng kể từ sau thất bại Skipjack, Strathmore luôn trong trạng thái căng thẳng. Điều này làm Fontaine cảm thấy bất an.
Fontaine đang cần tìm người nào đó để có thể theo dõi Strathmore, con người đôi lúc còn hay do dự này, và để đảm bảo rằng ông ta tuyệt đối trung thành với tổ chức – nhưng sự việc không đơn giản chỉ có thế. Strathmore là một người kiêu hãnh và đầy quyền lực; Fontaine phải tìm ra được một cách thức nào đó để kiểm tra vị phó của ông mà không xâm phạm đến tự do và lòng tự trọng của ông ta.
Fontaine đã quyết định. Ông giấu Strathmore, tự mình thực hiện nhiệm vụ này. Ông lắp đặt một thiết bị nghe trộm vô hình vào account của Chỉ huy Strathmore ở Crypto – thư điện tử, mọi trao đổi nội bộ trong cơ quan, sản phẩm nghiên cứu của ông ta,… tất cả đều bị kiểm soát. Nếu Strathmore có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường trong công việc, Fontaine đều được báo động. Nhưng điều mà Fontaine phát hiện ra được lại không phải là dấu hiệu sa sút trong công việc như ông nghĩ mà là một trong những âm mưu tình báo nguy hại nhất mà ông đã từng biết. Vậy thì chẳng có gì ngạc nhiên khi Strathmore lao đầu như điên vào công việc như thế, nếu kế hoạch này của ông ta thành công thì nó sẽ bù đắp cả trăm lần cho thất bại Skipjack trước đây.
Fontaine từng nghĩ mọi công việc của Strathmore đều ổn cả, ông ta luôn làm việc với hiệu suất 110%, luôn tỉnh táo, thông minh và nhiệt huyết hơn bao giờ hết. Lúc này, điều tốt nhất Fontaine có thể làm là đứng ngoài và tiếp tục theo dõi vị phó của mình tiếp tục thực hiện kế hoạch của ông ta. Strathmore đã lập ra một kế hoạch… một kế hoạch mà Fontaine không hề có ý định can thiệp vào.

Bình luận
× sticky