Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pháo Đài Số

Chương 101

Tác giả: Dan Brown

David Becker chưa bao giờ cầm súng, nhưng lúc này anh đang có một khẩu trong tay. Người Hulohot vẫn cuộn tròn trong bóng tối trên cầu thang Giralda. Becker dí nòng súng vào thái dương kẻ địch và cấn thận ngồi thấp xuống. Chỉ cần lên đạn và bóp cò.
Nhưng khẩu súng của Hulohot đã lên đạn sẵn. Trong nháy mắt, viên đạn đã kết liễu cuộc đởi Hulohot.
Becker buông súng rồi đổ vật xuống sàn. Bao lâu rồi mới có lúc anh lại muốn được khóc to lên. Nhưng phải cố ghìm lòng. Còn khối thời gian để làm điều đó. Đã đến lúc trở về nhà. Anh cố đứng lên, song chưa thể đi được vì quá mệt mỏi. Kiệt sức, David ngồi nghỉ một lúc lâu trên sàn cầu thang đá.
Lơ đãng, anh xem xét cái xác đang nằm cạnh đó. Đôi mắt của tên sát nhân bắt đầu đờ đẫn dần và như nhìn vào cõi vô định. Có vẻ cặp kính của hắn vẫn nguyên vẹn. Becker nghĩ đây là một cặp kính bất thường, có một dây kim loại nối từ tai mắt kính xuống một cái hộp nhỏ dắt ở thắt lưng. Anh thấy nó khác những chiếc kính bình thường, song cũng không còn đủ sức để xem xét thêm nữa.
Ngồi trên bậc cầu thang và miên man suy nghĩ, Becker đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay. Mắt anh vẫn đủ tinh tường để đọc dòng chữ khắc trên đó. Đúng như Becker suy đoán, chữ viết không phải là tiếng Anh. Nhìn chăm chú những ký tự được khắc trên mặt nhẫn một lát rồi ảnh chau mày nghĩ: Vật này có đáng để đổi lấy một sinh mạng không?
Khi Becker bước ra khỏi tháp chuông Giralda ánh nắng buổi trưa thật chói chang. Vết thương hai bên sườn không đau như trước nữa, thị lực cũng trở lại bình thường. Song anh vẫn choáng váng.
Becker đứng lại một lát và ngửi hương hoa cam. Rồi anh chậm rãi đi qua hành lang.
Khi Becker đang sải bước ra khỏi pháo đài, một chiếc xe tải thình lình tiến đến, đỗ lại bên cạnh anh. Hai người trong xe nhảy ra ngoài, họ đều mặc quân phục và còn rất trẻ. Họ tiến tới gần Becker với dáng vẻ cứng đơ như chiếc máy đã được gài sẵn chương trình hoạt động. Một người hỏi:
– Có phải David Becker không?
Becker dừng lại, ngạc nhiên vì họ biết tên anh. Becker hỏi:
– Các anh là ai?
– Hãy đi theo chúng tôi, ngay bây giờ!
Có điều gì đó khiến David Becker nghi ngờ cuộc gặp gỡ này.
Suy nghĩ ấy khiến đầu óc anh lại quay cuồng. Anh lùi lại. Người thấp hơn ném cho Becker một cái nhìn sắc lạnh. Anh ta nói:
– Lối này, ông Becker, đi ngay.
Becker quay đầu toan chạy, nhưng anh vừa nhấc chân thì một trong hai người đã rút súng ra. Becker cảm thấy ngực đau dữ dội, rồi cơn đau lan lên tận đỉnh đầu. Những ngón tay anh cứng đơ lại, mồi anh ngã xuống. Một giây sau, chỉ còn là mầu đen bao phủ.

Bình luận