Brinkerhoff tiến đến phòng làm việc của Midge.
– Không ai có thể qua mặt được Gauntlet. Điều đó là không thể!
– Sai rồi – Midge phản bác. – Tôi vừa nói chuyện với Jabba. Ông ấy nói năm ngoái ông ấy đã lắp đặt một thiết bị chuyển mạch.
Ánh mắt người trợ lý đầy vẻ nghi ngờ.
– Tôi chưa từng nghe nói đến điều đó.
– Không ai biết. Đó là bí mật.
– Midge – Brinkerhoff phản đối – Jabba tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc an ninh! Ông ấy sẽ không bao giờ lắp vào một thiết bị chuyển mạch để qua mặt…
– Strathmore buộc ông ta làm điều đó – Midge ngắt lời.
Brinkerhoff có thể hiểu được hầu hết những ý nghĩ trong đầu bà ta.
– Anh còn nhớ năm ngoái không? – Midge hỏi – Khi Strathmore đang theo dõi nhóm khủng bố chống lại Xê-mít ở Califomia đó không?
Brinkerhoff gật đầu. Vụ đó được coi là một trong những việc làm táo bạo của Strathmore vào năm ngoái. Dùng TRANSLTR để giải một mật mã bị chặn, Strathmore đã lật tẩy âm mưu đánh bom một trường Do Thái ở Los Angeles. Ông ta đã giải mã được thông điệp của bọn khủng bố chỉ 12 phút trước khi quả bom phát nổ, và chỉ bằng một vài cuộc gọi nhanh, ông đã cứu được 300 em học sinh.
– Nghe này – Midge hạ thấp giọng – Jabba nói Strathmore bắt đầu giải mã thông điệp đó 6 giờ đồng hồ trưởc khi quả bom phát nổ.
Brinkerhoff há hốc miệng hỏi lại:
– Thế… lại sao ông ta phải đợi…
– Bởi vì ông ta không thể chuyển file cho TRANSLTR giải mã. Ông ta đã cố, nhưng Gauntlet từ chối lệnh. Mật mã đó được viết bằng một thuật toán chìa khoá công khai nào đó mà máy lọc chưa gặp bao giờ. Jabba đã phải mất gần 6 tiếng để điều chỉnh các máy lọc.
Brinkerhoff sững người khi nghe Midge nói ra điều này:
– Strathmore giận dữ. Ông ta đã bắt Jabba phải lắp đặt một thiết bị chuyển mạch vòng qua Gauntlet đề phòng trường hợp tương tự xảy ra – Midge nói thêm.
– Chúa ơi! – Brinkerhoff kêu lên – Sao tôi không hề biết gì hết? Ý bà là gì?
– Tôi nghĩ hôm nay Strathmore đã dùng thiết bị chuyển mạch đó để xử lý một file bị Gauntlet từ chối.
– Vậy ư? Đây chính là mục đích sử dụng cái thiết bị chuyển mạch ấy, đúng không?
Midge lắc đầu.
– Không đúng nếu file đang bị nghi ngờ là một virus?
Brinkerhoff dựng người.
– Virus? Không ai nói gì về virus cả!
– Đó là cách giải thích duy nhất – Midge tiếp lời. Jabba nói virus là lý do duy nhất khiến cho TRANSLTR vận hành lâu đến vậy, cho nên…
– Đợi đã! – Brinkerhoff làm ra vẻ bình thản – Strathmore nói mọi thứ đều ổn cả.-
– Ông ta nói dối.
Brinkerhoff hoang mang.
– Ý bà là Strathmore cố ý đưa virus vào TRANSLTR?
– Không – Midge phản bác – Tôi không nghĩ ông ta biết cái file đó chính là virus. Tôi cho rằng ông ta đã bị lừa.
Brinkerhoff không nói thêm được lời nào. Nhất định Midge Milken thật sự sai lầm rồi.
– Cách giải thích này rất có lý – Midge quả quyết.
– Nó lý giải tất cả những gì ông ta làm ở trong đó suốt đêm.
– Tự cấy virus vào máy tính của mình ư?
– Không! Cố gắng che giấu sai lầm của mình. Và bây giờ ông ta không thể huỷ lệnh vận hành TRANSLTR và lấy lại nguồn điện dự trữ bởi vì virus đã làm tất cả các bộ xử lý bị khoá! – Midge tức giận nói.
Mắt Brinkerhoff mở thao láo. Trước kia Midge đã nhiều lần bị lú lẫn, nhưng chưa lần nào như thế này. Anh cố gắng trấn tĩnh Midge.
– Có vẻ như Jabba không hề lo lắng.
– Jabba là đồ ngu xuẩn – Midge rít lên.
Brinkerhoff vẻ mặt đầy kinh ngạc. Chưa có ai dám gọi Jabba là đồ ngu xuẩn- đồ con lợn thì có chứ đồ ngu xuẩn thì chưa bao giờ.
– Bà tin vào linh cảm phụ nữ hơn cả trình độ của Jabba về lập trình chống xâm nhập hay sao?
Midge nhìn Brinkerhoff đầy tức giận.
Brinkerhoff giơ tay đầu hàng.
– Thôi được rồi. Tôi rút lại lời vừa nói – Không cân nhắc, Brinkerhoff đã biết về khả năng linh cảm tai hoạ phi thường của Midge.
– Midge – anh ta hạ giọng – Tôi biết bà căm ghét Strathmore nhưng…
– Vấn đề không liên quan gì đến Strathmore! – Midge được đà lấn tới – Điều đầu tiên chúng ta cần làm là xác nhận xem Strathmore có qua mặt Gauntlet hay không. Sau đó chúng ta sẽ gọi điện cho ngài giám đốc.
– Được lắm – Brinkerhoff kêu lên.
– Tôi sẽ gọi Strathmore và yêu cầu ông ta gửi cho chúng ta bản báo cáo đã được ký xác nhận.
– Không – Midge đáp lại, lờ đi giọng chế nhạo của Brinkerhofí.
– Ngày hôm nay Strathmore đã lừa dối chúng ta một lần – Midge đưa mắt nhìn lên, tìm kiếm ánh mắt của Brinkerhoff.
– Anh có chìa khoá văn phòng của Fontaine không?
– Đương nhiên là có. Tôi là trợ lý riêng của ông ấy mà.
– Tôi cần chìa khoá đó.
Brinkerhoff nghiêm mắt nhìn đầy vẻ hoài nghi.
– Midge, tôi không thể để bà vào văn phòng của ngài Fontaine được.
– Anh phải làm điều đó! – Miđge lên giọng yêu cầu. Bà ta quay lại và gõ gõ vào bàn phím máy chủ.
– Tôi ra lệnh tìm đanh sách các tệp tin đợi giải mã bằng TRANSLTR. Nếu Strathmore điều khiển thủ công để qua mặt Gauntlet thì điều đó sẽ được hiển thị trong bản in.
– Điều đó thì có liên quan gì đến phòng làm việc của ngài Fontaine?
Midge quay người lại lườm Brinkerhoff.
– Danh sách các hoạt động lần lượt của TRANSLTR chỉ in được ở máy in của ngài Fontaine thôi. Anh biết rõ điều đó!
– Đó là vì nó đã được phân loại, Midge!
– Đây là trường hợp khẩn cấp. Tôi cần xem danh sách đó.
Brinkerhoff đặt tay lên hai vai Midge.
– Midge, bình tĩnh nào. Bà biết thừa tôi không thể…
Midge bực tức quay người trở lại phía bàn phím.
– Tôi đang ra lệnh in danh sách đó. Tôi sẽ chỉ đi vào, lấy bản in rồi đi ra. Đưa chìa khoá đây cho tôi!
– Midge….
Midge gõ lệnh xong rồi quay lại với Brinkerhoff.
– Bản báo cáo chỉ in trong có 30 giây. Chúng ta thoả thuận. Anh đưa cho tôi chìa khoá. Nếu thực sự Strathmore đã qua mặt Gauntlet, chúng ta sẽ gọi ngay bảo vệ. Còn nếu tôi sai, tôi sẽ ra đi, và anh có thể làm gì thì làm – Mụ ta ném cái nhìn đầy thù hằn về phía Brinkerhoff và giơ tay ra chờ chìa khoá. Mụ ta nói – Tôi đang đợi đây.
Brinkerhoff rên rỉ, hối hận vì mình đã gọi Midge quay trở lại để kiểm tra bản báo cáo Crypto. Anh ta đưa mắt nhìn cánh tay đang chìa ra trước mặt.
Bà đang nói đến thông tin đã được phân loại trong máy chủ của ngài giám đốc. Thế bà không nghĩ ngộ nhỡ chúng ta bị bắt quả tang thì sao?
– Ngài giám đốc đang ở Nam Mỹ.
– Tôi xin lỗi. Tôi không thể – Brinkerhoff khoanh tay đi ra ngoài.
Midge lườm theo, đôi mắt như muốn bốc cháy.
– Ô không, anh có thể chứ – mụ ta lẩm bẩm. Nói rồi mụ quay lại với máy chủ và mở các file ghi hình ra xem.
Midge sẽ bình tĩnh lại, Brinkerhoff vừa ngồi xuống bàn vừa tự nhủ và kiểm tra cẩn thận nốt phần còn lại của bản cáo cáo. Anh ta không thể nào đưa chìa khoá phòng giám đốc cho Midge khi mụ ta đang trong cơn điên được.
Anh ta vừa mới bắt đầu công việc kiểm tra lỗi của COMSEC thì suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng giọng nói vẳng ra từ phòng bên kia.
Brinkerhoff ngừng tay và đi ra phía cửa.
Cả dãy nhà chính chìm trong bóng tối – ngoại trừ một tia sáng xám đục, yếu ớt lọt ra từ phía cửa phòng mở hé của Midge. Anh ta lắng tai nghe. Giọng nói lại tiếp tục vang lên. Tiếng một vài người gọi to “Midge?”
Không ai trả lời.
Anh ta rảo bước xuyên qua bóng tối đi về nơi làm việc của Midge. Giọng nói nghe hơi quen quen. Brinkerhoff đẩy cửa vào.
Căn phòng trống rỗng. Ghế của Midge trống không. Âm thanh vọng ra từ phía trên. Brinkerhoff nhìn lên máy ghi hình và trong giây lát thấy lạnh buốt xương sống. Tất cả 12 màn hình đều chiếu cùng một hình ảnh – giống như một điệu múa ba lê đã được dàn dựng sẵn. Brinkerhoff lùi dần về phía ghế ngồi của Midge, vừa quan sát vừa hoảng sợ.
– Thế nào? – giọng nói cất lên ngay đằng sau.
Brinkerhoff quay phắt người lại và cố nhìn vào bóng tối. Midge đang đứng trong góc khuất phía bên kia khu vực lễ tân của dãy nhà chính đối diện với cửa đôi của phòng giám đốc. Bàn tay mụ ta chìa thẳng ra.
– Chìa khoá, Chad! – mụ hỏi Brinkerhoff.
Brinkerhoff phát hoảng. Anh quay lại phía máy chủ, cố gắng ngắt những hình ảnh trên máy phát nhưng vô hiệu. Hình ảnh của anh ta có trên tất cả các màn hình, đang rên rỉ trong hoan lạc, tay mơn trớn hai bầu vú của Carmen Huerta.