Dưới đống cáp cuốn, Jabba toát mồ hôi. Ông vẫn đang nằm ngửa với với chiếc đèn nhỏ kẹp chặt giữa hai hàm răng. Ông đã quen làm việc muộn như thế này vào các buổi cuối tuần. Thời gian làm việc ít sôi nổi nhất ở NSA là lúc ông có thể thực hiện công việc bảo dưỡng phần cứng của hệ thống máy móc. Trong khi ông đang kiểm tra những hợp chất sắt nóng đỏ qua rất nhiều đường dây phía bên trên, ông di chuyển có thể cực là cẩn thận vì chỉ cần chạm nhẹ vào bất cứ một cái ống đang đu đưa nào cũng có thể là một thảm hoạ.
Chỉ một vài inch nữa thôi, ông nghĩ. Thời gian thực hiện công việc kéo dài hơn ông nghĩ.
Ngay khi ông ráp đầu thanh sắt vào miếng hợp kim thô cuối cùng, điện thoại di động của ông kêu to. Jabba giật mình, tay ông chuyển động và một mảng lớn thiếc đang chảy kêu xèo xèo rơi xuống tay ông.
– Chết tiệt! – Jabba làm rơi thanh sắt, và gần như nuốt chiếc đèn nhỏ – Chết tiệt! Chết tiệt!
Ông lau chùi giọt hợp kim đang khô với thái độ giận dữ. Nó cuộn tròn, để lại một đường viền rất ấn tượng. Con chip ông đang cố hàn đúng vị trí văng ra và rơi vào đầu ông.
– Khỉ thật! – ông chửi thề.
Điện thoại của Jabba lại kêu. Ông mặc kệ nó. – Midge – ông thầm nguyền rủa.
– Bà thật đáng ghét! Crypto ổn mà – Điện thoại vẫn reo. Jabba quay trở lại công việc và ông lại đặt một con chip mới vào hàn. Một phút sau, con chip đã ở đúng vị trí nhưng điện thoại của ông thì vẫn kêu.
– Vì Chúa, Midge. Thôi đi nào! – Jabba kêu lên.
Chiếc điện thoại kêu thêm 15 giây nữa rồi im hẳn. Jabba hít một hơi dài đầy tự tin. Sáu mươi giây sau, Jabba không nghe được tin nhắn trong điện thoại.
– Liệu mình có nên liên lạc với tổng đài về tin nhắn này không nhỉ? – ông nghĩ.
Jabba đưa mắt hoài nghi. Ông biết rằng bà ta sẽ không từ bỏ.
Ông phớt lờ tin nhắn.