Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pháo Đài Số

Chương 11

Tác giả: Dan Brown

“Tây Ban Nha. Tôi đã cử David tới Tây Ban Nha”. Những lời của vị chỉ huy cứ nhảy múa trong đầu Susan.
– David đang ở Tây Ban Nha? – Susan nói vẻ đầy hoài nghi – Ngài đã cử anh ấy đến Tây Ban Nha – Đột nhiên cô chuyển giọng giận dữ – Tại sao chứ?
Strathmore sững người. Rõ ràng ông không hề quen với việc bị người khác la ó, ngay cả đó là nhân viên mật mã đắc lực nhất. Ông bối rối đưa mắt nhìn Susan. Cô xù lông cứ như con hồ mẹ đang bảo vệ đứa con bé nhỏ của mình.
– Susan à! Cô đã nói chuyện với anh ấy rồi, đúng không? David đã giải thích rồi chứ?
Cô bị sốc đến nỗi không để ý đến những gì Strathmore nói. Tây Ban Nha? Đó là lý do tại sao David lại trì hoãn chuyến đi đến Stone Manor của hai người?
– Sáng nay tôi đã gửi đến cậu ta một chiếc ô tô. Anh chàng nói rằng sẽ gọi cho cô trước khi đi. Tôi rất tiếc. Tôi tưởng…
– Tại sao ngài lại cử David đến Tây Ban Nha?
Strathmore ngập ngừng, nhìn thẳng Susan nói.
– Để lấy một chiếc chìa khoá giải mã khác.
– Chiếc chìa khoá khác nào cơ?
– Phiên bản của Tankado.
Susan cảm thấy thật sự lúng tứng.
– Ngài đang nói về cái gì vậy?
Strathmore thở dài:
– Tankado chắc chắn đã giữ một phiên bán của chìa khoá giải mã khi anh ta chết. Tôi chắc như đinh đóng cột rằng anh ta không muốn để nó trôi nổi ở một nhà xác ở xứ Seville.
– Vì vậy ngài đã cử David Becker – Susan đã vượt qua cơn sốc. Mọi thứ đều vô nghĩa – David thậm chí không làm việc cho ngài cơ mà!
Strathmore giật mình. Từ trước đến nay không một ai dám nói bằng cái giọng như thế với phó giám đốc của NSA.
– Susan! – ông nói trong khi cố gắng trấn tĩnh – Đó chính là mấu chốt vấn đề. Tôi cần!
Susan chợt trở nên dữ dằn.
– Ông đã có hai mươi nghìn nhân viên sẵn sàng làm theo mệnh lệnh của ông. Ai cho phép ông cử chồng chưa cưới của tôi?
– Tôi cần một thường dân làm giao liên, một ai đó hoàn toàn không dính líu đến chính quyền. Nếu tôi chọn các cách thông thường, thì có người sẽ chộp được tin này.
– Và David Becker là người dân thường duy nhất mà ông biết?
– Không! David Becker không phải là người dân thường duy nhất mà tôi biết. Nhưng 6 giờ sáng nay, mọi thứ diễn ra nhanh như chớp! David biết tiếng Tây Ban Nha, cậu ta vô cùng thông minh, Tôi tin tưởng và đã ban cho anh chàng một đặc ân!
– Một đặc ân… – Susan lắp bắp – Cử anh ấy đi Tây Ban Nha là một ân huệ hay sao?
– Đúng thế! Tôi sẽ trả anh ta mười nghìn đô la chỉ cho một ngày làm việc. Anh ta sẽ lấy tất cả đồ đạc của Tankado và bay về nhà. Đó là một đặc ân!
Susan im lặng và chợt hiểu ra tất cả. Đó là vì tiền.
Cô nhớ lại 5 tháng trước đây, vào cái đêm mà hiệu trưởng Trường Đại học Georgetown đã đề nghị thăng chức cho David, giữ ghế chủ nhiệm khoa ngôn ngữ. Hiệu trưởng đã cảnh báo anh là anh sẽ bị giảm giờ lên lớp và sẽ phải làm nhiều công việc giấy tờ hơn, nhưng không được tăng lương. Susan đã muốn gào to lên, David, đừng làm điều đó. Anh sẽ chẳng sung sướng gì đâu! Chúng ta có nhiều tiền – do ai làm ra cũng thế cả thôi mà! Nhưng cô không có quyền. Cuối cùng, cô đành phải chấp nhận quyết định của anh.
Đêm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô đã cố gắng bắt mình phải mừng cho anh, nhưng vẫn có một cái gì đó không ngừng mách bảo cô rằng đó sẽ là một tai hoạ. Cô đã đúng – không tin nổi là linh cảm của mình lại đúng đến mức này.
– Ông đã trả cho anh ấy mười nghìn đô la. Đó là một cái bẫy bẩn thỉu!
Bây giờ đến lượt Strathmore nổi giận đùng đùng.
– Bẫy à? Đó không phải là một cái bẫy chết tiệt nào hết! Thậm chí tôi đã không nói với anh ta về số tiền đó. Tôi đã yêu cầu anh ta làm cho tôi một việc dưới danh nghĩa cá nhân. Anh ta đã đồng ý đi.
– Tất nhiên là anh ta đồng ý? Ông là sếp của tôi! Ông là phó giám đốc của NSA! Làm sao anh ấy dám từ chối cơ chứ?
– Cô nói đúng! – Strathmore ngắt lời – Đó là lí do tại sao tôi gọi anh ta. Tôi không có nhiều lựa chọn.
– Giám đốc có biết ông cử một người dân thường đi hay không?
– Susan! – Strathmore cố tỏ ra kiên nhẫn – Giám đốc không liên quan đến vụ này. Ông ta không biết gì hết.
Susan nhìn Strathmore kinh ngạc, không thể nào tin được.
Dường như cô không còn hiểu nổi con người này nữa. Ông ta đã gửi chồng chưa cưới của cô – một giáo viên, đi làm nhiệm vụ của NSA và không thông báo với giám đốc về cuộc khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử NSA.
– Ngài Leland Fontaine không được thông báo?
Strathmore không thể chịu được nữa, hét lên:
– Nghe này, Susan! Tôi gọi cô đến đây là vì tôi cần một đồng minh, chứ không phải một điều tra viên. Tôi đang sống cảnh địa ngục trần gian đây. Đêm qua, tôi đã tải file của Tankado và ngồi hàng giờ ở đây, bên chiếc máy in, cầu nguyện TRANSLTR có thể giải mã được. Sáng sớm nay, tôi đã dẹp lòng tự ái và gọi điện cho giám đốc – nói cho cô biết tôi rất muốn nói ra chuyện này. Xin chào ngài giám đốc. Tôi xin lỗi vì đã đánh thức ngài. Tại sao tôi lại gọi điện à? Tôi vừa mới phát hiện ra rằng TRANSLTR đã lỗi thời rồi. Chỉ có một thuật toán thôi mà toàn bộ ê kíp ăn lương cao ngất ngưởng tại Crypto không thể lập trình nổi! – Strathmore đập mạnh tay xuống bàn.
Susan đứng im bất động. Mười năm nay, cô đã từng thấy Strathmore mất bình tĩnh một vài lần, nhưng chưa bao giờ ông nổi giận với cô.
Mười giây trôi qua, cả hai không nói với nhau một lời nào.
Strathmore ngồi xuống và Susan có thể nghe thấy ông cố nén thở bình thường trở lại. Cuối cùng ông nói, giọng đã bình tĩnh trở lại.
– Thật không may – Strathmore nói chậm rãi – Giám đốc đang tham dự một cuộc họp với Tổng thống của Columbia ở Nam Phi. Bởi vì ông ấy không thể làm được điều gì từ bên đó, cho nên tôi chỉ có hai giải pháp – thứ nhất, yêu cầu giám đốc rút ngắn thời gian ở bên đó và sớm quay về – thứ hai, tự mình giải quyết.
Cả hai im lặng một hồi lâu. Rốt cuộc, Strathmore ngầng lên và ánh mắt mệt mỏi của ông chạm phải ánh mắt Susan. Ngay lập tức ông hạ giọng.
– Xin lỗi Susan. Tôi kiệt sức mất. Cơn ác mộng này đang biến thành sự thật. Tôi biết cô buồn về chuyện của David. Tôi không định nói với cô chuyện ấy theo kiểu này. Tôi tưởng cô đã biết rồi.
Susan cảm thấy vô cùng ân hận.
– Tôi đã phản ứng quá dữ dội. Xin lỗi ngài. David quả là một sự lựa chọn tốt.
Strathmore lơ đãng gật đầu.
– Tối nay anh ta sẽ quay về.
Susan nghĩ đến những thứ mà vị chỉ huy này đang phải trải qua – áp lực của việc giám sát TRANSLTR, làm việc, rồi họp hành liên tục không có thì giờ nghỉ ngơi. Người ta đồn rằng người vợ chung sống đã ba mươi năm cũng đang định bỏ ông mà đi. Bây giờ lại thêm chuyện Pháo Đài Số – hiểm hoạ đáng sợ đối với ngành tình báo trong lịch sử của NSA. Ấy vậy mà người đàn ông khốn khổ này đang phải đơn thương độc mã gánh chịu. Chẳng trách lúc nào ông ta cũng có vẻ như sáp nồ tung ra vậy.
– Trong những trường hợp thế này – Susan lên tiếng – Tôi nghĩ có lẽ ngài nên gọi cho giám đốc.
Strathmore lắc đầu, một giọt mồ hôi nhỏ xuống bàn.
– Tôi sẽ không thông báo cho giám đốc về một cuộc khủng hoảng mà ông ta không làm gì được. Để tránh làm hại đến sự an toàn của ông giám đốc hay làm rò rỉ thông tin này.
Susan biết rằng ngài chỉ huy đã đúng. Ngay cả trong những giờ phút khó khăn như thế này, Strathmore vẫn giữ được tỉnh táo.
– Ngài đã nghĩ tới việc gọi điện cho Tồng thống chưa?
Strathmore gật đầu.
– Có. Tôi vừa quyết định không làm điều đó.
Susan hiểu. Cấc quan chức hàng đầu của NSA có quyền giải quyết các trường hợp tình báo được xác nhận là khấn cấp mà không phải thông báo cho cơ quan hành pháp. NSA là tồ chức tình báo duy nhất của Mỹ được hưởng quyền miễn hoàn toàn tất cả các hình thức giải trình trách nhiệm trước Toà án Liên bang.
Strathmore thường tận dụng đặc quyền này để tự mình giải quyết các công việc.
– Thưa sếp! Việc này quá phức tạp và không thể giải quyết một mình. Ngài cần phải tìm ai đó để cùng giải quyết.
– Susan, sự tồn tại của Pháo Đài Số liên quan mật thiết đến tương lai của NSA. Tôi không hề có ý định báo cáo với Tổng thống khi giám đốc đi vắng. Chúng ta đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng, và tôi sẽ tự giải quyết – ông trầm ngâm đưa mắt nhìn cô – Tôi là phó giám đốc ở đây – Một nụ cười mệt mỏi hiện lên khuôn mặt ông – Và ngoài ra, tôi không phải đơn thương độc mã. Tôi đã có cô – Susan Fletcher – làm hậu thuẫn.
Vào giây phút đó. Susan chợt thấy vô cùng kính trọng Strathmore. Mười năm qua, dù thuận lợi hay khó khăn, ông luôn là người chỉ đường vạch lối cho cô. Vững vàng, kiên định, trước sau như một. Sự tận tuy của ông làm cô thấy kinh ngạc – lòng trung thành không gì lay chuyển đối với những nguyên tắc, đối với Tổ quốc và lý tưởng. Dù chuyện gì xảy ra, chỉ huy Trevor Strathmore luôn là ngọn đuốc soi đường trong một thế giới đầy rẫy những quyết định dường như không thể.
– Cô đứng về phía tôi, đúng không?
Susan mỉm cười:
– Vâng, thưa ngài. Một trăm phần trăm.
– Tốt. Bây giờ chúng ta tiếp tục công việc được chứ?

Bình luận