Becker cúi nhìn xác chết. Thậm chí nhiều giờ sau khi chết, gương mặt của một người châu Á này vẫn hằn các vệt hồng hồng do bị cháy nắng. Các phần khác đều tái nhợt, xám xịt, trử một phần vết thâm tím trên ngực anh ta.
Có lẽ là CPR (phương pháp hồi sức cho tim), Becker ngẫm nghĩ. Đáng tiếc là không có tác dụng.
Anh lại tiếp tục nghiên cứu đôi bàn tay tử thi. Lần đầu tiên anh gặp đôi bàn tay thế này. Mỗi bàn tay chỉ gồm ba ngón xẹo và vặn xoắn. Tuy nhiên, sự dị dạng này không phải là cái mà Becker để mắt tới.
– Hừm, tôi sẽ… – Tử góc bên kia vườn, viên trung uý làu bàu – Anh ta là người Nhật đấy, không phải người Trung Quốc đâu.
Becker ngẩng đầu lên. Anh ta đang cầm hộ chiếu của người đã chết.
– Tốt hơn là anh không nên xem nó – Becker yêu cầu. Đừng, đừng đọc bất cứ thử gì.
– Ensei Tankado… sinh tháng Một…
– Làm ơn đi mà – Becker lịch sự nói – Hãy để nó lại chỗ cũ.
Viên sĩ quan nhìn chằm chằm vào quyển hộ chiếu một hồi rồi ném nó về đống quần áo.
– Gã này có chiếc visa loại 3. Anh ta có lẽ đã ở đây hàng năm trời rồi.
Becker lấy bút chọc vào tay nạn nhân.
– Có thể anh ta đã sống ở đây.
– Không. Tuần trước anh ta mới đến đây.
– Có thể anh ta đang chuẩn bị chuyến đến đây – Becker sẵng giọng.
– Vâng, có thể lắm. Tuần đầu bận rộn nên say nắng rồi đau tim. Khổ thật.
Becker phớt lờ lời nói của viên sĩ quan và quan sát kỹ bàn tay.
– Anh có cho rằng anh ta đã không đeo bất kì một loại trang sức nào khi chết không?
Viên sĩ quan ngấng đầu thảng thốt.
– Trang sức ư?
– Đúng thế. Hãy nhìn đây!
Viên sĩ quan tiến lại gần.
Da tay trái của Tankado chứng tỏ rằng anh ta đã bị cháy nắng, mọi chỗ trừ một vòng thịt nhỏ quanh ngón út.
Becker chỉ vào vòng thịt tái nhợt.
– Hãy nhìn này. Tại sao chỗ này không bị cháy nắng? Có vẻ như là anh ta đã đeo một chiếc nhẫn.
Viên sĩ quan tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
– Một chiếc nhẫn ư? – Đột nhiên anh ta lúng tứng. Sau một hồi nghiên cứu ngón tay của tử thi, anh ta thẽ thọt thốt lên – Lạy Chúa! Câu chuyện này có thật sao?
Becker đột nhiên thấy rất nôn nao.
– Anh vừa nói cái gì?
Viên sĩ quan lắc đầu.
– Lẽ ra tôi phải nói từ trước… nhưng tôi tưởng gã đó chỉ là một gã gàn gàn dở dở.
– Gã nào – Becker nghiêm mặt.
– Gã đã gọi điện trong trường hợp rất khẩn cấp. Một khách du lịch người Canada nào đó. Luôn mồm nhắc đến chiếc nhẫn. Lão nói tiếng Tây Ban Nha dở kinh khủng.
– Ông ta nói rằng ngài Tankado có đeo một chiếc nhẫn?
Viên trung uý gật đầu, lôi từ túi áo ra một điếu Ducado, nhìn thấy biển cấm hút thuốc lá, anh ta do dự rồi cuối cùng vẫn châm lửa.
– Lẽ ra tôi nên nói một điều gì đó, nhưng thằng cha đó điên rồ không chịu được.
Becker nhăn mặt. Những lời nói của Strathmore vang vọng trong tai anh: “Tôi muốn tất cả mọi thứ Ensei Tankado mang theo bên mình. Tất cả. Không để sót bất kì một cái gì, thậm chí là một mẩu giấy thừa bé tẹo”.
– Chiếc nhẫn bây giờ ở đâu? – Becker hỏi.
Viên sĩ quan thả một hơi thuốc:
– Đó là một câu chuyện dài.
Có một điều gì đó mách bảo Becker rằng đây không phải là một tin tốt lành.
– Dù gì anh cũng phải kể cho tôi.